CHƯƠNG 51
“Hoa này dùng để chúc mừng em khỏe mạnh xuất viện.” Ngay sau khi âm thanh của Phạm Ngọc Lan vang lên thì xuất hiện một giọng nói ôn hoà, chân thật, tràn ngập sức hấp dẫn của phái nam.
Thịnh Hạ kinh ngạc, Lăng Trí cũng dừng lại nhưng lại không có vẻ kinh ngạc.
“Đây… đây là…”
“Là một người theo đuổi mẹ tôi.” Lăng Trí nhìn cô một cái: “Xem dáng vẻ này thì rất có thể sau này sẽ thành ba dượng của tôi.”
Thịnh Hạ ngây dại, một lúc lâu sau mới trợn tròn mắt nói: “Cậu đã sớm biết rồi ư?!”
Lăng Trí “Ừ” một tiếng. Dì Vương hộ lí cứ cách mấy ngày sẽ gọi điện thoại báo cho anh tình huống của mẹ, gần đây người này tiếp cận thì đương nhiên dì ấy sẽ không giấu diếm anh.
Thịnh Hạ có chút lo lắng mà quan sát hai mắt anh, hạ giọng hỏi: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Lăng Trí bị dáng vẻ cẩn thật của cô chọc cười, học cô mà hạ giọng nói: “Trong lòng hơi phức tạp nhưng chỉ cần bà ấy có thể tỉnh táo, đừng có khi không lại phát bệnh thì bà ấy muốn làm gì, muốn ở bên ai thì tôi cũng sẽ không có ý kiến.”
Thịnh Hạ thấy anh thật sự không để ý lập tức thở ra nhẹ nhàng, sau đó mới vụng về an ủi: “Nếu dì thật sự có thể tìm được hạnh phúc của mình lần nữa thì cậu… cậu cũng có thể yên tâm rồi, người đó chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho dì mà.”
Đôi mắt của Lăng Trí hơi nóng lên, giơ tay xoa nhẹ đầu cô một phen: “Vào thôi.”
Nói xong liền đẩy cửa phòng bệnh vào.
Trong phòng bệnh, Phạm Ngọc Lan đã thay đồ bệnh nhân ra, đang mặc một chiếc đầm vàng nhạt trông khá hoạt bát, ôm một bó hoa hồng trắng, mỉm cười giống như một cô gái nhỏ đang yêu đương.
Kế bên bà là một người đàn ông trung niên có dáng người cao gầy, bề ngoài nhã nhặn, mặc một chiếc sơ mi trắng và mang kính gọng đen, đang khom người giúp bà dọn dẹp đồ đạc.
Nghe được âm thanh mở cửa, hai người nhìn qua theo phản xạ, sau đó Phạm Ngọc Lan nhanh chóng buông hoa hồng trắng trong tay ra, có chút thấp thỏm nhìn Lăng Trí: “Thế… Tiểu Trí, Nhiệt Nhiệt, các con tới rồi.”
“Vâng, chào dì ạ.”
Thịnh Hạ thẹn thùng cười với bà, còn Lăng Trí hỏi với vẻ mặt thản nhiên: “Đồ đạc đã dọn xong chưa mẹ?”
“Cũng… cũng kha khá rồi!” Phạm Ngọc Lan nói xong nhìn Lăng Trí một cái, sau đó mới chỉ người đàn ông trung niên bên cạnh, cẩn thận nói: “Vị này chính là… bạn của mẹ, các con có thể gọi ông ấy là chú Hà.”
Hà Kiến Hoa cũng có chút lo lắng, nghe vậy vội hướng lộ ra nụ cười hiền lành về phía Lăng Trí và Thịnh Hạ: “Xin chào hai đứa, chú là Hà Kiến Hoa.”
Bề ngoài của ông ấy không phải rất anh tuấn nhưng lại phong độ trí thức, rất dễ khiến người khác có cảm tình. Những người đàn ông ở tuổi này đều sẽ hói đầu hoặc bụng phệ nhưng ông ấy lại giữ gìn vóc dáng rất tốt, thoạt nhìn khá sạch sẽ và nho nhã, tác phong nhanh nhẹn như nam chính đại thúc bước ra từ trong sách.
Thịnh Hạ cảm thấy ánh mắt của mẹ nam thần khá tốt. Lăng Trí nhìn chằm chằm ông ấy một hồi lâu mới mở miệng nói: “Chào chú, cháu là Lăng Trí.”
Phạm Ngọc Lan thấy thái độ của con trai khá tốt nên cũng thả lỏng trong lòng. Hà Kiến Hoa cũng vậy, vội cười nói: “Tôi lái xe tới, vừa lúc tiện đường chở mọi người một đoạn nhé.”
Ông nói tiện đường thì cứ xem là vậy đi, Lăng Trí liếc qua khuôn mặt tràn đầy thẹn thùng và chờ mong của mẹ, gật đầu nhận ý tốt của ông ấy.
Trái tim treo lên nhiều ngày của Phạm Ngọc Lan cuối cùng cũng hạ xuống. Kì thật lúc chuẩn bị chấp nhận sự theo đuổi của Hà Kiến Hoa thì bà đã muốn nói với con của mình, có điều lại sợ Lăng Trí không hài lòng mà phản đối nên vẫn không dám, do đó mới kéo dài tới hôm nay. Cũng may Lăng Trí còn tốt hơn trong suy nghĩ của bà rất nhiều nên Phạm Ngọc Lan cực kì vui vẻ, mang nét mặt toả sáng, làm gì còn bộ dạng ai oán đáng thương như lúc trước.
Lăng Trí nhìn bà như vậy thì một chút không thoải mái còn sót lại trong lòng cũng phai nhạt.
Bốn người dọn dẹp những thứ còn dư lại một chút, Phạm Ngọc Lan cũng tạm biệt những bệnh nhân chung phòng rồi mọi người chuẩn bị ra cửa.
Lại không ngờ rằng ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một nữ sinh nhuộm tóc màu tím nhạt, sơn móng tay màu đen, cách trang điểm phản nghịch lại như mắc bệnh tuổi dậy thì*, cô ta nhìn chằm chằm Phạm Ngọc Lan rồi cười lạnh: “Bọn họ nói ba tìm một người phụ nữ có bề ngoài giống mẹ con năm sáu phần, quả nhiên là sự thật!”
*bệnh của thanh thiếu niên trong tuổi nổi loạn, tự coi mình là trung tâm, tài giỏi hơn người
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, ngay sau đó Hà Kiến Hoa kinh ngạc nói: “San San?! Sao con lại ở đây?!”
“San San?” Phạm Ngọc Lan lấy lại phản ứng: “Đây là đứa con anh và vợ trước sinh sao…”
Hà Kiến Hoa xấu hổ gật đầu, hiển nhiên cũng không nghĩ rằng Hà San San lại đột nhiên chạy tới. Lại thấy cô ta mang vẻ mặt đầy khiêu khích, hiển nhiên tới tìm lỗi, trong chốc lát ông cũng không rảnh lo việc khác, vội kéo cô ta, nói: “Nói bậy gì đó, con có biết lễ phép chút nào hay không!”
“Lễ phép? Ba đã không biết xấu hổ thì con lễ phép cái gì!” Hà San San khoảng 17 18 tuổi, lớn xấp xỉ Lăng Trí và Thịnh Hạ, vẻ ngoài chắc là giống mẹ cô ta nên thoạt nhìn cũng khá xinh đẹp, có điều cách ăn mặc cũng khá lạ lẫm, nhìn ra là một người rất có cá tính và có chính kiến. Cô ta châm chọc nhìn Hà Kiến Hoa, liên tục cười lạnh nói: “Bỏ mặc chính phẩm mà tìm một vật thay thế, con thật sự không rõ ba đang suy nghĩ cái gì!”
Nói xong lại nhìn về phía Phạm Ngọc Lan, ánh mắt tràn đầy đắc ý nói: “Bác gái này chắc còn không biết đâu nhỉ? Ba tôi tìm bà làm bạn gái bởi vì bề ngoài của bà có chút giống mẹ tôi, chẳng qua bây giờ mẹ tôi không muốn ông ấy, ông ấy không có cách nào khác mới tìm bà thay thế. Tôi khuyên bà nhanh chóng rời khỏi ông ấy đi, bằng không…”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Hà Kiến Hoa khó coi mà quát con gái nhưng cũng không la mắng mất phong độ, chỉ đè nén lửa giận vào lòng, nghiêm mặt xin lỗi Phạm Ngọc Lan: “Đứa bé này là bị người khác châm ngòi, cũng không hiểu rõ chuyện giữa anh và mẹ nó cho nên mới làm ra hành động vô lễ như vậy. Anh thay mặt con bé nhận lỗi với em, xin em đừng để trong lòng.”
Tính tình Phạm Ngọc Lan yếu đuối, không chịu nổi khổ sở nên lúc này hai mắt sớm đã đỏ lên, có điều bà biết “nội tình” Hà Kiến Hoa nói là gì nên nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái: “Anh… nói chuyện với con cho tốt đi, đừng tức giận quá.”
Lăng Trí lại lạnh lùng nói: “Nếu chú Hà còn có việc thì bọn cháu cũng không tiễn.”
Hà Kiến Hoa ngẩn ra, liền nóng nảy trong lòng nhưng lo lắng con gái ở bên cạnh còn đang giãy giụa muốn gây chuyện, ông sợ nếu ở lại thì tình huống sẽ ngày càng tồi tệ nên chỉ có thể chịu đựng gật đầu với bà: “Hôm nào anh dẫn con bé tới nhà em nhận tội.”
Nói xong liền lôi kéo Hà San San rời đi, kết quả kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Hà Kiến Hoa cúi đầu nhìn thì phát hiện đôi mắt của Hà San San đang nhìn thẳng Lăng Trí, trồng cây si không đúng lúc.
“…”
Hà Kiến Hoa biết rõ con gái mình là một đứa mê trai đẹp nghiêm trọng nên dùng âm thanh chỉ cô ta nghe thấy mà nói: “Muốn biết cậu ta là ai thì nhanh chóng về nhà với ba.” rồi dẫn Hà San San về thuận lợi.
Thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Lăng Trí nhìn bóng dáng hai cha con kia mà không nói lời nào, trong lòng Phạm Ngọc Lan cũng có chút sốt ruột, vội lôi kéo anh ra khỏi cửa, nhỏ giọng giải thích: “Tiểu Trí, chuyện không phải như con nghĩ, cũng không phải như con gái lão Hà nói đâu. Thật ra… thật ra lão Hà là đàn anh đại học của mẹ, trước ông ấy có theo đuổi mẹ nhưng năm đó mẹ chỉ một lòng thích ba con nên từ chối ông ấy. Lúc trước ông ấy cũng cho mẹ xem ảnh của vợ trước, cũng đã giải thích với mẹ rằng năm đó đồng ý với người lớn trong nhà liên hôn với gia đình vợ trước cũng có vài phần vì vẻ ngoài của bà ấy giống mẹ. Đứa nhỏ San San kia không biết chuyện này nên mới hiểu lầm.”
Hà Kiến Hoa xuất thân từ thư hương thế gia*, hiện tại là giáo sư trong trường của Giản Nhiên, ông gặp lại Phạm Ngọc Lan do ngày nọ tới bệnh viện thăm bệnh thì vô tình vào nhầm phòng bệnh. Ông kết hôn với vợ trước nhưng giữa hai người cũng không có tình cảm gì, cả hai cũng đã ly hôn trong hòa bình vào 1 năm trước. Nhưng Hà San San lại không chịu tiếp nhận sự thật, trong mắt cô ta, ba mẹ chưa từng cãi nhau cũng chưa từng phát cáu, tình cảm giữa bọn họ rất tốt. Cô ta cảm thấy bọn họ ly hôn chỉ là mâu thuẫn tạm thời, sớm muộn gì cũng có ngày họ làm lành cho nên không thể nào tiếp thu việc ba mình có bạn gái khác.
*dòng dõi có học vấn
Sau khi Lăng Trí nghe xong cũng không nói gì, một lúc lâu sau mới nhìn bà nói: “Nếu mẹ thật sự thích ông ấy thì con sẽ không phản đối. Nhưng mẹ cũng phải hiểu rõ, nếu ông ấy thật sự yêu quý mẹ thì phải giải quyết tốt hết mọi mâu thuẫn mới tìm mẹ. Chứ không phải như bây giờ, cho một mình mẹ đối mặt với con gái của ông ấy, khiến bản thân mẹ đau khổ và uất ức không cần thiết.”
Phạm Ngọc Lan ngẩn ra: “Nhưng… mà mà đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi mà, ông ấy cũng đã bảo đảm với mẹ sau khi an ủi con gái xong sẽ dẫn con bé tới gặp mà…”
Cho dù là ngoài ý muốn thì Thịnh Hạ cũng cảm thấy Hà Kiến Hoa xử lí chuyện này không tốt, không chịu nổi mà nhìn đôi mắt của bà, nhỏ giọng phụ họa: “Dì còn nhớ rõ nữ chính trong truyện《Nhật Ký Trọng Sinh Của Nữ Phụ Pháo Hôi》không? Người chồng cô ấy gả trước khi trọng sinh nhìn như rất thâm tình nhưng thật ra lại rất qua loa… Đương nhiên con không nói chú Hà kia cũng qua loa với dì, nhưng mà… nhưng mà con cảm thấy chúng ta vẫn phải thận trọng một chút, quan sát nhiều hơn mới biết chắc được. Dù sao bề ngoài của dì đẹp như thế, còn hiểu biết âm nhạc thì chắc chắn còn rất nhiều người thích dì, thật sự không cần vì ai mà làm mình uất ức.”
Phạm Ngọc Lan là điển hình của kiểu người dễ dàng hiến dâng tình yêu lại mềm lòng, người khác đối xử tốt với bà một chút thì lại dễ dàng động lòng, sau đó toàn tâm toàn ý trả giá. Tính cách của bà như thế thì không nên xác định quan hệ với người khác quá nhanh, bằng không sẽ khiến họ cảm thấy bà dễ bị nắm vào tay, dần dần không biết quý trọng… giống như ba của Lăng Trí.
Phạm Ngọc Lan bị Thịnh Hạ nói như vậy liền nhớ tới kết cục thê lương ở kiếp trước của nữ chính trong sách, lập tức sợ hãi trong lòng mà tỉnh táo lại.
Tuy rằng không hoàn toàn trải qua cuộc sống giống nhau nhưng lúc xem quyển sách kia, bà luôn có cảm giác mình chính là nữ chính trong đó. Lại nghĩ đến sau khi nữ chính sống lại thì luôn giữ kĩ trái tim của mình, nỗ lực phát triển sự nghiệp của bản thân mới giành được tình yêu một lòng của nam chính và được nhiều người mến mộ. Đột nhiên, bà có cảm giác mình như được soi sáng.
“Con… con nói rất đúng, phải quan sát thật kĩ lần nữa. Dì cũng không phải là không phải ông ấy thì không được, tại sao phải vì ông ấy mà làm mình tủi thân chứ.” Những lời này là nữ chính của quyển sách nói nói, Phạm Ngọc Lan nói xong kiên định đứng lên: “Đi, chúng ta về nhà! Về phần lão Hà……”
Giống như một nam phụ khác thích nữ chính trong sách, hẳn là ông ấy thật sự thích bà nhưng cả hai bọn họ gặp nhiều lắm cũng mới 2 tháng. Bây giờ ông ấy thích bà thì nhiều nhất chắc cũng là nuối tiếc còn sót lại do lúc trước không chiếm được mà thôi. Phạm Ngọc Lan càng suy nghĩ thì càng hiểu rõ, ngượng ngùng cười một chút, thả lỏng người: “Vốn dĩ mẹ còn nghĩ nếu ông ấy cầu hôn thì sẽ lập tức đồng ý nhưng bây giờ xem ra… vẫn phải quan sát biểu hiện của ông ấy rồi nói sau.”
Lăng Trí không nghĩ rằng bà lại dễ dàng suy nghĩ thông suốt như vậy, chớp mắt kinh ngạc rồi nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ vui vẻ nháy mắt vài cái với anh, nhìn đi, đây là sức mạnh của con chữ, có lợi hại không?
Sự không vui và lạnh lẽo trong lòng cũng dần tan hơn phân nửa, khóe miệng Lăng Trí hơi nhếch lên, đưa tay túm búi tóc nhỏ của cô một chút rồi nói: “Ừ, có lời khen cho cậu.”
Thịnh Hạ cười hắc hắc, kiêu ngạo ưỡn cao ngực.
***
Gần một năm không ra ngoài nên trên đường đi xe về nhà, Phạm Ngọc Lan rất hào hứng, một chút không thoải mái trong lòng cũng biến mất.
Rất nhanh sẽ thi đại học mà nam thần lại còn nhiều việc bận như thế thì Thịnh Hạ sợ một mình bà ở nhà sẽ phát ngốc rồi suy nghĩ miên man tạo gánh nặng cho nam thần. Lúc đi ngang cổng trường đào tạo âm nhạc thì không chịu nổi mà hỏi bà: “Sau khi về nhà dì có định làm gì không?”
Phạm Ngọc Lan không hề nghĩ ngợi đáp: “Chăm sóc Tiểu Trí, Duyệt Duyệt và Đằng Đằng thôi.”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ cười gượng một tiếng: “Ý con là công việc, dì không có dự định ra ngoài làm việc sao?”
Sợ nam thần và mẹ của nam thần cảm thấy mình đang xen vào việc người khác, cô nói xong lại dùng giọng điệu ngưỡng mộ mà bổ sung một câu: “Con nghe nói dì hiểu biết rất nhiều loại nhạc cụ, còn biết tự soạn nhạc, thật là lợi hại mà! Con thấy dì hoàn toàn có thể đến những trường dạy nhạc làm giáo viên!”
Lăng Trí ngồi ở ghế phụ, nghe vậy xoay đầu nhìn hai mắt cô, trong lòng xuất hiện vô số ý cười.
Cô nhóc này ngày càng không xem mình là người ngoài, thật tốt.
Lại thấy vẻ mặt Phạm Ngọc Lan ngỡ ngàng, hiển nhiên trước nay bà chưa từng nghĩ tới điều này, Lăng Trí lại không thấy bất ngờ gì cả, phụ họa một câu: “Ý kiến này không tồi, con nhớ rõ trước kia mẹ vẫn luôn muốn làm giáo viên.”
Phạm Ngọc Lan hoàn hồn, không chút tự tin lắc đầu: “Là do lúc đó còn trẻ, bây giờ mẹ cũng già rồi, làm sao có thể dạy người khác…”
“Dì già chỗ nào chứ, lần trước con cho mẹ xem ảnh của dì, bà ấy còn nói nhìn dì như chưa đến 30 tuổi nữa!”
Thịnh Hạ thấy nam thần ủng hộ mình nên lập tức có tự tin, vội dùng chiêu dụ dỗ.
Lăng Trí bên cạnh cũng khuyên giúp vài câu, lúc này Phạm Ngọc Lan mới gật đầu đồng ý, chờ khi bọn họ thi đại học xong sẽ thử một lần.
Đồng ý thử đã là chuyện tốt, Thịnh Hạ rất vui vẻ, tạm biệt cả hai người, khoái trá về nhà.
Phạm Ngọc Lan vốn muốn kêu cô về nhà ăn cơm cùng nhau nhưng Thịnh Hạ từ chối, một nhà bốn người của người ta khó khăn lắm mới đoàn tụ, một người ngoài như cô sao lại không biết xấu hổ mà tham gia chứ.
Lăng Trí hiểu ý cô nên không nói gì thêm. Sáng hôm sau mua một ít quà rồi dẫn Phạm Ngọc Lan đến cửa hàng trái cây của nhà họ Thịnh, xem như Phạm Ngọc Lan làm mẹ thì cảm ơn hai vợ chồng họ Thịnh đã chăm sóc ba đứa con trong thời gian bà vắng mặt.
Ba mẹ Thịnh bị dung nhan mĩ miều và khí chất không dính bụi trần của Phạm Ngọc Lan làm kinh ngạc. Lúc đầu có chút cẩn thận nhưng sau lại thấy tính cách của bà rất dịu dàng cùng rất dễ nói chuyện nên cũng dần dần thả lỏng.
Ba mẹ Thịnh cũng không phải người khó ở chung, đặc biệt là mẹ Thịnh, tính cách ôn hòa lanh lợi, làm việc lại khá nhanh nhẹn nên Phạm Ngọc Lan thấy rất hâm mộ.
Ba người lớn trò chuyện với nhau rất vui.
Ngoài cửa, trong lòng Lăng Trí và Thịnh Hạ cũng đều rất vừa lòng. Hai ngày cuối cùng, học sinh lớp 12 đều được nghỉ để mọi người nghỉ ngơi ở nhà, điều chỉnh trạng thái để thi cho nên hôm nay Thịnh Hạ không đi học.
“Chiều mai gọi Dư Xán đến nhà của tôi một chuyến, tôi ôn lại những chỗ quan trọng từ dễ đến khó cùng các cậu một lần nữa.”
Thịnh Hạ đỏ mặt, tràn đầy phơi phới đột nhiên được nam thần nhìn với nụ cười đẹp đến nhũn chân: “… Được.”
Đột nhiên uể oải.jpg.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
18 chương
197 chương
105 chương
85 chương
11 chương
23 chương