Trịnh Uyên Nặc cẩn thận hôn nhẹ lên thân thể gầy yếu mảnh khảnh của Vu Duệ Hàm, hận không thể mỗi một tấc liếm một cái. Lồng ngực trắng bệch của Vu Duệ Hàm điểm xuyết hai hạt nhũ thủ nhạt đến nỗi nhìn không ra màu sắc, Trịnh Uyên Nặc há mồm ngậm lấy chúng thay phiên liếm mút đùa bỡn, khiến cho một nam tử luôn trịnh trọng cũng phải phát ra tiếng rên rĩ đê mê. “Uyên Nặc…” Rất tốt, cứ như thế này. Chỉ có thể nhìn ta. Chỉ có thể gọi tên ta. Trịnh Uyên Nặc nâng phân thân Vu Duệ Hàm lên, màu sắc phân thân cũng một dạng rất nhạt, trắng như tuyết, sạch sẽ cực kỳ. “Thế này không được… A…” Lời nói của Vu Duệ Hàm cuối cùng chỉ còn là một tiếng rên rỉ. Trịnh Uyên Nặc tiếp tục ra sức phun ra nuốt vào, thấy thời cơ đã đến, liền đứng dậy khóa ngồi lên tiểu phúc gian của Vu Duệ Hàm, đỡ phân thân non nớt vào huyệt khẩu của mình rồi chầm chậm ngồi xuống, đầu đầy mồ hôi nói: “Duệ Hàm… Ta không có thuốc mỡ, có thể sẽ hơi khô, ngươi hãy điểm nhẹ…” Đó là lần đầu tiên trong đời Vu Duệ Hàm cảm nhận được tư vị tiêu hồn, Trịnh Uyên Nặc kẹp rất chặt, thậm chí phân thân y có chút đau, nhưng việc này không ảnh hưởng đến sự vui sướng của y. Bên khóe mắt Vu Duệ Hàm thậm chí còn chảy một giọt nước mắt vui thích mà cảm động. Y thử huých nhẹ eo lên trên, làm cho bờ môi Trịnh Uyên Nặc phun ra vài tiếng than nhẹ. Tình này cảnh này, thật sự là cực lạc nhân gian. ************************** Trời cao giống như không quan tâm đến người khác. Khí trời dần dần lạnh lẽo, bệnh tình Vu Duệ Hàm không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, thậm chí còn ho ra máu. Đại phu thấy thế chỉ lắc đầu không nói gì. Dưới tình thế cấp bách, Trịnh Uyên Nặc đã đánh người, nhưng nhờ hộ viện ngăn lại mới không xảy ra tai vạ. Kỳ thật, không chỉ có mỗi Trịnh Uyên Nặc là lo lắng, mà cả lão gia và phu nhân Trịnh gia cũng vậy. Vu Duệ Hàm vốn là con trai của thân tỷ tỷ Trịnh lão gia, hiện tại y xảy ra chuyện, cũng chính là không được đối xử tốt, bọn họ cho dù không biết xấu hổ, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì cũng không còn mặt mũi gặp Vu gia. Thế là, Trịnh phu nhân nghĩ ra một biện pháp, nói là muốn cho Vu Duệ Hàm lấy một tiểu thiếp, dù sao cũng không phải chính thê, Vu gia cũng không thể trách cứ bọn họ tự quyết định. Trịnh Uyên Nặc nào chịu để vậy, náo loạn rất lâu nhưng vẫn không thể thay đổi chủ ý của hai lão. Lão gia, phu nhân thấy tâm tính hắn còn nhỏ không muốn xa biểu huynh, chỉ cho rằng hắn hồ đồ. Trịnh Uyên Nặc mấy lần muốn nói ra quan hệ của hắn và Vu Duệ Hàm, nhưng lại nghĩ đến hậu quả nên chỉ có thể nuốt cục tức xuống. Sau đó hai người nghĩ ra biện pháp sinh đồng khâm tử đồng huyệt. Trịnh Uyên Nặc chuẩn bị hai bộ hỉ phục, đều là cho tân lang mặc. Hắn mặc một bộ, lại tự tay thay bộ kia cho Vu Duệ Hàm, giúp y chải mái tóc đen tuyền: “Chải một lần vợ chồng hòa thuận, chải hai lần bạch đầu giai lão, chải ba lần con cháu đầy nhà… Duệ Hàm, những việc này ngươi đều không làm được, ngươi có từng oán hận ta không?” Vu Duệ Hàm run rẩy bắt lấy tay hắn, đôi môi tái nhợt khô nứt nhưng không thể che lấp đi sự tao nhã của y: “Ta từ nhỏ đã được đoán là chết trẻ, ngươi thì chính trực hào hoa phong nhã nhưng lại muốn cùng đường với ta, ngươi có từng oán hận ta chưa?” Trịnh Uyên Nặc vẫn như cũ lúm đồng tiền như đào, nắm lấy tay y áp lên mặt mình: “Vì sao lại oán? Cuộc đời này chỉ hận còn non trẻ.” Vu Duệ Hàm mục sắc liễm diễm: “Chỉ mong kiếp sau được chung sống hạnh phúc.” Hai người đồng thời nâng ly rượu uống một hơi, ôm nhau nằm xuống. Vu Duệ Hàm nôn ra một ngụm máu, một lát sau không còn động tĩnh gì. Bụng Trịnh Uyên Nặc đau thắt, ý thức dần mất đi, hắn ấn môi lên trán Vu Duệ Hàm: “Chờ ta, nhất định phải chờ ta.” “!!” “Nhanh… Người đâu!” Trịnh Uyên Nặc từ đó rơi vào một mảnh hắc ám. ***************************** Một thời gian sau, Trịnh Uyên Nặc tỉnh lại, vẫn ở trong gian phòng của mình, trên tay cầm cây bút lông, trán đầy mồ hôi lạnh. Sắc trời đã sáng, không ngờ cậu đã vẽ nguyên một đêm. Cúi đầu nhìn, cậu không khỏi sửng sốt. “Duệ Hàm…” Cậu thì thào gọi cái tên đã lãng quên mấy trăm năm, rơi lệ, “Thật có lỗi.” Thật có lỗi, để ngươi đợi lâu như vậy. Cậu đã nhớ ra tất cả, chỉ không ngờ… Vu Duệ Hàm uống rượu độc xong, thân thể vốn ốm yếu không chịu nổi dược lực nên chết ngay sau đó, mà Trịnh Uyên Nặc được hạ nhân phát hiện, kịp thời cứu được một mạng, nhưng từ đó trở đi người bị si ngốc, quên hết những chuyện trước kia. Luân hồi bao lâu, phải chăng Vu Duệ Hàm vẫn thủy chung chờ đằng đẵng trên cầu Nại Hà? Trịnh Uyên Nặc ngây ngốc nhìn bức tranh, khóe miệng dương lên, lúm đồng tiền như đào. **************************** Qua mấy ngày, ban biên tập cảm thấy không ổn nên báo cảnh sát, sau khi cảnh sát phá cửa thì không phát hiện điều gì kỳ quái, chỉ nhìn thấy một bức tranh nằm trên bàn. Trong tranh, hai nam tử cổ trang đang cầm tay nhau nhìn về một nơi xa xăm, dung mạo tuấn mỹ tựa như tiên.