Vương Lân quốc Thiên Chân đế tại vị năm thứ 21 qua đời ở độ tuổi 44 khi chưa truyền ngôi thái tử kế vị, bấy giờ Đại hoàng tử nhu nhược không có chí lớn không có sự ủng hộ.
Nhị hoàng tử Thiên Vũ thông minh tài trí, là người duy nhất được phong vương trong các hoàng tử nhưng duy tâm tàn nhẫn, tay dính đầy máu tươi. Chỉ cần để đạt được mục đích hắn không màng hy sinh tính mạng của kẻ khác, khiến người người kiên dè tránh xa.
Tứ hoàng tử Thiên Uy thiện lương lễ độ, lấy an nguy nhân sinh làm trên hết, cũng là người nhận được nhiều sự ủng hộ nhất để đi lên ngôi vị hoàng đế. Cuộc chiến tranh giành ngai vị này cuối cùng cũng phải kết thúc và chỉ có một người giành được thắng lợi.
Nơi ngục thẩm tối tăm đầy mùi máu tanh tưởi, tiếng leng keng của còng xích va chạm vào nhau, tiếng vùn vụt của đòn roi lên da thịt. Đôi mắt đầy tơ máu căm hờn không hé một lời than oán, hắn chằm chằm nhìn người thân hoàng bào, mão kim quang.
Thiên Uy ngừng lại nói: " Nhị ca, ta đến thăm huynh."
Hai tay bị xiềng xích trên giá, thân mình đẫm máu và đầy những vết thương loang lỗ, Thiên Vũ nhếch môi: " Ngươi?"
" Không xứng sao?" Thiên Uy nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế vừa được quân lính mang đến, gương mặt vẫn thản nhiên: " Nhị ca, không những ta bây giờ đã là hoàng đế Vương Lân, mà ngay cả huynh cũng không còn là Đông Vương đầy quyền thế hô mưa gọi gió trước kia, huynh nói xem là ta hay huynh không xứng đây?"
" Hoàng Đế?" Thiên Vũ khinh thường: " Không phải ngươi là hiền nhân trong mắt thiên hạ sao? Ngươi không phải không màng quyền thế không tranh đua hoàng vị?" Hắn ngẩng đầu cười thật lớn: " Giết huynh, giả thánh ý... Thiên Uy ngươi cũng sẽ đi đến ngày nay ha ha ha."
" Giết huynh giả thánh ý!" Thiên Uy bóp chặt tay ghế: " Nhị ca, huynh đang đùa cái gì?"
" Ngươi cho rằng mình đã có thể qua mặt tất cả mọi người? Ngươi cho rằng một khi bọn người đó chết đi sẽ không một ai biết bí mật này nữa? Ngươi vốn là..."
" Giết hắn..."
Quan Chân tưởng là mình nghe lầm bèn hỏi lại: " Hoàng thượng, người nói....!"
" Giết, ta nói giết hắn ngay bây giờ, ngay lập tức." Thiên Uy thay đổi dáng vẻ ôn hòa trước nay của mình quát lớn.
" Nhưng... đó là Đông Vương, là huynh đệ của người..."
" Như thế thì đã sao? Ta là hoàng đế... đến giết một ngươi cũng không thể?"
" Hoàng đế...?" Quan Chân không dám tin hai từ này phát ra từ miệng Thiên Uy tại sao lại khác trước như vậy?
Thiên Vũ " phì" một cái phun ra chút máu trong miệng: " Ta chỉ sợ cái ghế hoàng đế này người sẽ không còn được ngồi tiếp nữa."
Ngay khi câu nói của Thiên Vũ vừa chấm dứt thì một thanh kiếm đã kề trên cổ Thiên Uy, lính canh ngục bên ngoài cũng đã bị giết từ lúc nào, Quan Chân nhận ra được tình hình hiện tại thì đã bị một trong những kẻ đột nhập khống chế làm đánh rơi kiếm: " Các ngươi."
" Không muốn mất mạng thì đừng có hành động ngu ngốc."
Thiên Vũ cao giọng: " Ngươi cuối cùng cũng đến, Tĩnh Thất."
Tĩnh Thất gật đầu một cái: " Đông Vương, là thuộc hạ chậm trễ." Nói xong hắn giao Thiên Uy đã bị phong bế tay chân lại cho đám người phía sau, một kiếm chặt đứt xiềng xích trên người Thiên Vũ.
Tiếng Leng keng rơi trên mặt đất, Thiên Vũ đi đến trước mặt Thiên Uy: " Ngươi không ngờ sẽ còn có một nước này đúng không?"
" Tĩnh Thất... hắn chưa chết?"
Tĩnh Thất bình tĩnh nói: " Đây là sai lầm lớn nhất của ngươi."
" Các ngươi ngay từ đầu đã có mưu tính trước... các ngươi..."
" Tứ đệ... đệ cứ an tâm. Ta sẽ chưa giết ngươi ngay đâu, mà chỉ sau khi cho ngươi thấy cái đầu xinh đẹp của người đó mà thôi."
Một tia hoài nghi xẹt qua trong mắt Thiên Uy, hắn lên tiếng dò xét: " Ngươi muốn làm gì Thụy Bích?"
" Ngươi nói ta sẽ làm gì?"
Thiên Vũ bỏ lại nụ cười lạnh nhạt rồi rời đi, nghĩ đến Thụy Bích vẫn còn bị mình nhốt ở Trữ Lan Cung, Thiên Uy quay sang Tĩnh Thất: " Hắn muốn giết Thụy Bích?"
" Tứ hoàng tử, Đông Vương điện hạ làm gì ta không thể nói trước được."
" Các ngươi..." Xem chừng ra Thiên Vũ thật sự sẽ không bỏ qua cho Thụy Bích, Thiên Uy cho rằng ngoài cách nói ra sự thật thì không còn cách nào khác, hắn cười thật to: " Ha ha ha được lắm, cứ để hắn làm như ý mình đi. Hắn chắc chắn sẽ phải hối hận."
Tĩnh Thất tuy không muốn nghe mấy lời sáo rỗng của Thiên Uy, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lời nói của hắn có ý gì đó mới nói: " Người nói vậy là ý gì?"
" Các ngươi không biết Thụy Bích hắn... hắn chính là... "
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-‐\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thiên Vũ mang người đánh ra tới hoàng cung, sau khi theo mật thất mà Tĩnh Thất nói thì việc đó trở nên rất dễ dàng. Trong lòng hắn đang dâng lên sát khí, hắn muốn chém, muốn giết kẻ đó. Người đó ở Trữ Lan cung này, trên tay là thanh kiếm còn vương đầy máu tươi, Thiên Vũ từ từ tiến vào trong.
Căn phòng tưởng chừng xa hoa lộng lẫy đối với một kẻ ái nhân của hoàng đế như hắn lại tối tăm mờ nhạt, khắp lối đi và không gian phòng không có bất cứ một vật dụng nào ngoài một chiếc giường.
Mắt hắn hướng đến thân người tiều tụy bận một bộ y phục đơn bạc màu trắng, Thụy Bích ngồi trên nền đất đầu tựa trên giường, mái tóc đen dài buông xõa vương trên người chạy dài xuống chân cùng với một dải băng bịt mắt che khuất đi một phần gương mặt trắng bạch không chút thần sắc của mình. Nghe tiếng bước chân y không muốn động mà lên tiếng: " Loan nhi, ta đã nói không muốn bị làm phiền."
Không nghe tiếng trả lời, cho rằng Loan nhi đang sợ bị trách tội Thụy Bích lại tiếp: " Ngươi không cần lo, nếu hoàng thượng có hỏi cứ nói ta không muốn ngươi hầu hạ. Để ta một mình được chứ?"
Bước chân vẫn cứ mỗi lúc một tiến gần hơn, nhận ra điều gì không đúng Thụy Bích liền động người, lấy tay chống thân mình bám theo giường đứng dậy: " Ngươi... không phải Loan nhi?"
Người kia chắc là đã đứng trước mặt mình mà vẫn không lên tiếng, y lại hỏi: " Ngươi là ai?"
" Ngươi nói xem ta là ai."
" Ngươi..!" Người này, giọng nói này...
Thụy Bích run lên, y chỉ một chút nữa là hoảng sợ đến té ngã xuống, giọng nói của người mà bản thân ngày đêm đều mong nhớ, làm sao y có thể không nhận ra: " Nhị... không, là Đông Vương điện hạ."
" Thế nào? Không ngờ lại là ta?"
" Người... đã thoát được?"
Thiên Vũ thô bạo nắm lấy mái tóc đen của Thụy Bích kéo ra sau: " Câm miệng cho ta."
" A..."
" Ngươi nói, Hạ Uyên đang ở đâu?"
Thụy Bích ngập ngừng: " Đang ở... Vịnh Chi thôn!"
" Vịnh Chi thôn?" Thiên Vũ lại tiếp: " Mạn Hoa... Mạn Hoa thì sao?...nói cho ta biết."
Không nhận được câu trả lời, Thiên Vũ gắt giọng: " Ta bảo ngươi nói."
Sau một thoáng chần chừ y mỉm môi: " Hắn... đã chết rồi."
Ném Thụy Bích lên giường, Thiên Vũ nén lại cơn phẫn nộ đang xâm chiếm mình đưa kiếm về phía y: " Nói đi, ngươi muốn chết theo cách nào, ta sẽ cho ngươi toại nguyện."
Thụy Bích chật vật bò dậy, mái tóc dài toán loạn phủ trên màu y phục trằng, y cười nhạt: " Không cần phải như vậy, ta đã đoán trước sẽ có ngày này... chết trong tay của người... ta không còn gì để nói."
" Ngươi đã biết mình sẽ có ngày này?"
" Được lắm, ta cho ngươi toại nguyện." Thiên Vũ vung kiếm thẳng tay đâm xuyên qua ngực Thụy Bích, một kiếm này lấy lại tất cả những gì Thụy Bích đã làm trước nay, kẻ chạy theo vinh hoa tiếp tay cùng Thiên Uy ám hại hắn, cũng vì kẻ này hắn mất đi người hắn thương yêu nhất, đây chính là kẻ mà hắn thù nhất hận nhất. Chỉ khi chính tay mình một kiếm giết chết hắn mới hả lòng căm giận.
Một dòng khí nóng tanh tưởi tràn ra khóe môi, Thụy Bích cảm thấy đau nhói ở ngực, nhưng nỗi đau này có là gì so với những đau khổ trước đây y phải chịu, lập tức phun ra ngụm máu Thụy Bích ngã lại xuống giường.
Cho dù đôi mắt không thể nhìn thấy đi nữa Thụy Bích cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của Thiên Vũ, chết trong tay hắn có lẽ đã là một kết thúc tốt nhất mà y tự đặt ra cho bản thân mình.
" Điện hạ ngừng tay!" Tĩnh Thất vội vã chạy đến Trữ Lan cung, vừa thấy Thiên Vũ vung lên kiếm vội la lớn, nhưng lúc này đã không còn kịp nữa.
" Tĩnh Thất, sao ngươi lại đến đây?" Rút lại kiếm Thiên Vũ nhìn ra ngoài.
" Thụy Bích." Không trả lời câu hỏi của Thiên Vũ, Tĩnh Thất chạy đến đỡ Thụy Bích dậy, hắn dùng tay chặn lại vết thương ở ngực y: " Thụy Bích, ngươi sao rồi?"
Thụy Bích mấp máy môi: " Tĩnh... Thất?"
" Là ta, ngươi không thể chết có biết không? Tuyệt đối không thể chết."
" Ta... xin lỗi." Thụy Bích gắng nắm lấy bàn tay Tĩnh Thất: " Xin... lỗi huynh, đại ca."
" Thụy Bích..."
" Tĩnh Thất... đây là chuyện gì?"
Tĩnh thất trong mắt đầy hỗn loạn, hăn nói tựa cũng như đang giải thích với chính mình: " Điện Hạ... Chúng ta lầm rồi... chúng ta đã thật sự lầm lẫn rồi."
" Ngươi nói vậy là sao?"
" Không phải... không phải do Thụy Bích... hắn không hại người... hắn là người đã cứu thần... hắn chính là người đưa cho thần tấm bản đồ mật thất đó."
Thiên Vũ suy nghĩ rồi lắc đầu: " Không thể nào."
" Thần cũng đã không tin nhưng....đây cũng chính là đệ đệ của thần... còn có."
" Thụy Bích...!" Một thân hỷ phục đỏ Hạ Uyên hoảng hốt khi nhìn thấy cả người Thụy Bích toàn là máu, không quan tâm đến những người xung quanh, đến bên cạnh Thụy Bích, nàng tay run run chạm lên gương mặt trắng bệt của y: " Sao... sao lại thế này... sao lại ra thế này?"
" Hạ Uyên, ngươi cũng..."
Xoay người nhìn lưỡi kiếm còn vương máu, Hạ Uyên sợ hãi: " Là người... là do người làm sao?"
" Phải... là ta." Thiên Vũ nhăn mày, hắn đã làm gì sai chứ? Đó là kẻ đã cùng với Thiên Uy tính kế hắn, là kẻ dùng Mạn Hoa uy hiếp bắt hắn phải tự nộp mình, cũng chính vì kẻ này Mạn Hoa mới... hắn làm gì sai chứ?
" Sao người có thể làm vậy, người đối với Thụy Bích như vậy sẽ phải hối hận cả đời điện hạ có biết hay không?"
" Ta hối hận?"
Hạ Uyên lại nói: " Nhờ hắn người giữ được tính mạng, nhờ hắn người có được giang sơn cũng vì hắn người có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng, giữ được niềm kiêu hãnh của mình."
" Ngươi nói cái gì?"
" Người còn không hiểu sao? Thụy Bích chính là Mạn Hoa... người còn không biết hay sao?"
" Mạn Hoa....?"
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
16 chương
155 chương
189 chương
75 chương
194 chương
32 chương