Dịch: Phong Bụi “Ngươi hủy cơ nghiệp một đời của ta, hôm nay chẳng lẽ không phải là trả nợ?” Yến Bắc Kiêu, Bắc quốc thiên kiêu, Bắc Yến vương. Bốn tuổi cha chết, chín tuổi mẹ chết, còn trẻ kế vị, dưới sự phụ tá của trung thần tài giỏi, bộc lộ ra tài hoa trị quốc phi phàm. Năm mười ba tuổi, tự tay săn giết bạch hổ, lấy máu hổ thề, phải nhất thống thiên hạ. Hai lần kiêm lĩnh chức đại nguyên soái Bắc Yến binh mã ngự giá thân chinh, ép đường biên giới giữa Bắc Yến và Nam Tề dời trăm dặm xuống phía nam, cho đến khi Đan Bất Xá xuất thế, mới ở lại phía sau. Trần Trí khi đó làm tán quan ở Trường An, quan viên, bách tính trong thành đều nghe “Bắc Yến vương” mà táng đảm, quan chức ở Túc Châu, Vĩnh Xương, Lương Châu các nơi lân cận Bắc Yến bị cho là công vụ cực khổ, mọi người tránh còn không kịp. Sau đó Đan Bất Xá xuôi nam, chỗ đi qua gà chó không để lại, một ngọn cỏ cũng không sống nổi, mấy khu vực thậm chí xuất hiện tin tức kỳ lạ rằng quan viên trông gió mà chạy, chỗ thiếu không người thay thế, Nam Tề Vương mấy phen tức giận, đều bởi vì luật pháp không trách tội đám đông mà không giải quyết được gì. Chính là lúc này, Trần Trí đứng ra, tự xin đảm nhiệm chức Thái thú Lương Châu. Ông nội Trần Trí lúc còn sống, quan tới Thái bảo, hiển hách một thời, nhưng cây to gió lớn, kẻ địch trong quan trường như rừng, sau qua đời bị thanh toán, Trần gia suýt chút nữa không gượng dậy nổi. Cho đến khi em gái Trần Trí vào cung làm phi, mới khiến cho Trần gia dễ thở trở lại. Trần Trí lần này quốc gia lâm nguy thụ mệnh, cũng là vì muốn chấn hưng lại gia tộc mà dấn thân nơi nguy hiểm. Sau khi đến Lương Châu, y trước tiên mở kho phát lương, thu nhận tráng đinh xây dựng tường thành, lại không để ý quy chế triều đình, mộ binh số lượng lớn. Không quá mấy tháng, liền năm lần bảy lượt gặp phải sự khiển trách của triều đình. Nhưng y hoàn toàn mặc kệ, Đan Bất Xá quấy rầy biên giới, liền chủ động mang binh đánh trả, còn đánh thắng mấy trận nhỏ. Nam Tề Vương thấy y làm ra hiệu quả, khen mấy câu, mới đè lại được luồng áp lực chèn ép y trong triều. Nhưng mà, cách y làm không chỉ khiến Nam Tề bàn luận sôi nổi, cũng làm Bắc Yến cảnh giác vạn phần. Yến Bắc Kiêu lập chí thống nhất thiên hạ tất nhiên không cho phép trong một đám cừu ôn thuận xuất hiện một con chó săn biết cắn người. Hắn bày mưu lập kế mua chuộc Nam Tề cao quan cùng hậu phi, liên thủ đối phó Trần phi, nhưng Nam Tề Vương đối với Trần phi sủng ái có thừa, chẳng những không mắc lừa, còn tăng cường bảo vệ Trần phi. Yến Bắc Kiêu thấy kế không thành, quay qua tung tin đồn rằng Trần Trí cấu kết Bắc Yến, rèn luyện binh mã là để phản công Nam Tề. Dùng ánh mắt người ngoài cuộc xem xét, tin vịt này giả tạo đến tức cười. Nhưng, đối với chúng nhân Nam Tề cả ngày sống dưới ám ảnh của Bắc Yến hoang mang không biết đâu là ngày cuối mà nói, đây là một tin tức đòi mạng, thà tin có, không thể tin không có. Nam Tề Vương không chịu nổi áp lực, hạ chỉ cho Trần Trí về triều, với lời đẹp đẽ là  trọng dụng vào vị trí khác. Nhưng Trần phi người ở trong cung, hiểu rõ thế cục, biết Trần Trí một khi trở lại, nhất định sẽ bị làm hại, âm thầm phái người đưa tin đến Lương Châu, cảnh cáo y nhất quyết không thể trở lại. Nam Tề Vương phát hiện hành động ngầm của nàng, hai người phát sinh tranh chấp, Trần phi trong lúc nghĩa phẫn, đã dùng cái chết để khuyên ngăn. Tin tức Trần phi dùng cái chết để can gián truyền ra, thiên hạ chấn động. Vô số văn nhân tài tử ca tụng sự trinh liệt của nàng, còn có người viết thơ tán tụng việc Trần Trí làm ở Lương Châu, bất bình giúp họ. Trong lúc nhất thời, huynh muội Trần Trí trở thành tấm gương trung nghĩa của thiên hạ. Cân nhắc nhiều mặt, Nam Tề Vương truy phong Trần phi là Mẫn phi, sắc phong Trần Trí là Trung Thuận bá. Cùng năm đó, Bắc Yến vương hạ lệnh Đan Bất Xá thống lĩnh trăm vạn hùng binh xuôi nam, thề đạp bằng Trường An. Nay, Thôi Yên người mặc long bào quốc vương Bắc Yến nói cho y, hắn là Yến Bắc Kiêu? Trần Trí ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy mới vừa rồi người nhào về phía đám sương mù dày đặc mà hồn phi phách tán kia, hình như là mình, nếu không tại sao y đột nhiên nhớ không nổi mình là ai, nơi này là nơi nào… Yến Bắc Kiêu lãnh đạm nói: “Ngươi ta Nam Bắc đối lập gần ba năm, chẳng lẽ không có lời gì để nói sao?” Nam Bắc đối lập gần ba năm, không có lời gì để nói? Sao có thể không có lời gì để nói! Mùi máu tanh rải ngập trên cát vàng, qua trăm năm, vẫn có thể hồi tưởng lại rõ ràng như cũ, mà đầu sỏ gây ra hết thảy những điều đó lúc này đang đứng trước mặt… Trần Trí bị đè nén gần như không thở nổi: “Ngươi làm sao biết ngươi là Bắc Yến vương?” Yến Bắc Kiêu nói: “Nơi đây gần với địa phủ, địa phủ có nước Vong xuyên, cũng có nước Ức duyên, sau khi dùng, liền nhớ lại hết thảy kiếp trước.” Trần Trí nói: “Cho nên, Đan Bất Xá lấy hồn phách của ngươi nhưng thật ra là để cứu ngươi?” Yến Bắc Kiêu mặt không thay đổi nói: “Dĩ nhiên. Người giết ta không phải là ngươi sao?” Trần Trí không lời chống đỡ. Người cắt cổ tay là y, người nhỏ máu là y, người đút thuốc cũng là y. Cho nên, là y giết Thôi Yên, là y gián tiếp làm Yến Bắc Kiêu “sống lại”. Gần như không có lập trường tố cáo cái gì, nhưng—— Thôi Yên là Yến Bắc Kiêu, đây không phải là lập trường lớn nhất sao?! Trần Trí vứt bỏ những trăn trở trong đầu, trực tiếp nắm cây kim đau nhức kia, căm tức nhìn đối phương: “Là ngươi nói dối! Tự làm tự chịu, chết chẳng có oan!” Yến Bắc Kiêu sắc mặt giây lát xanh mét: “Ngươi không có nói dối sao? Trần Thái thú, Trần tiên nhân!” Trần Trí lớn tiếng hơn gầm lại: “Ta nói dối còn không phải là vì để ngươi làm hoàng đế?” Yến Bắc Kiêu không dễ gạt như vậy: “Để ta làm hoàng đế là nhiệm vụ của ngươi phải không? Bất Xá nói cho ta, tiên giới có một nha môn tên Hoàng Thiên nha, trông coi vận thế thiên hạ. Ngươi hủy cơ nghiệp một đời của ta, hôm nay chẳng lẽ không phải là trả nợ?” “Ta hủy cơ nghiệp một đời của ngươi?” Trần Trí giận đến mặt đỏ rần, “Chính ngươi đánh trận thua bị người giết trách ta?” “Ta đánh trận thua bị người giết?” Lần này đến phiên Yến Bắc Kiêu tức giận, “Ta chiến vô bất thắng! Nếu không phải Nam Tề phái người ám sát, ta đã sớm là hoàng đế Yến triều.” Sau khi Trần Trí phi thăng, còn trăn trở chiến sự giữa Bắc Yến và Nam Tề, từng thám thính qua —— Sau khi y bị Đan Bất Xá lăng trì đến chết, Lương Châu thành bị phá, Đan Bất Xá bị sét đánh mà chết, bách tính Nam Tề lòng đầy căm phẫn tự động thành lập nghĩa quân, chống lại Bắc Yến, khí thế bừng bừng. Bắc Yến tướng lĩnh thua be bét, Yến Bắc Kiêu bất đắc dĩ, lại lần nữa ngự giá thân chinh, mặc dù trăm chiến trăm thắng, nhưng trong một lần chiến dịch, bị tử sĩ Nam Tề dùng lối đánh không muốn sống trăm đổi một, giết chết. Sau đó, Bắc Yến, Nam Tề quyết chiến mấy năm, tổn thương nguyên khí nặng nề, Đông Trần ngư ông đắc lợi, nhất thống thiên hạ. Trần Trí có chút hả hê nói: “Người tự có mệnh của mình, bản thân ngươi mệnh không đủ cứng rắn, trách ai.” Yến Bắc Kiêu nói: “Mệnh ta không đủ cứng rắn? Vậy ngươi cần gì phải trăm phương ngàn kế khuyên ta lên ngôi?” Trần Trí cứng họng. Y chậm chạp nhận ra, Thiên đạo cố chấp với việc Thôi Yên làm đế, có phải bởi vì Thôi Yên là Yến Bắc Kiêu hay không? Mà mình bị chọn trúng tiếp nhận nhiệm vụ này, có phải có liên quan với bất hòa kiếp trước hay không? Càng nghĩ càng cảm thấy chuyến nhiệm vụ này thật là xui xẻo hết mức! Yến Bắc Kiêu nói: “Mệnh ta không đủ cứng rắn, bởi vì nhẹ dạ cả tin mà chết oan uổng, ta nhận, nhưng vì sao ngươi lại đến Bất Xá cung?” Trần Trí cắn răng nói: “Sớm biết ngươi là Yến Bắc Kiêu, cấu kết với Đan Bất Xá làm việc xấu, ta cho dù có bị lăng trì một lần nữa, cũng sẽ không tới!” Hai chữ “lăng trì”, giống như hai quả cân, mỗi một lần nhắc đến, liền đập vào tim hai cái. Lúc Đan Bất Xá nói Trần Ứng Khác chính là Trần Trí, điều Yến Bắc Kiêu đầu tiên nhớ tới, chính là trận lăng trì ngay cả ông trời cũng phải rơi lệ, chấn nộ vì y kia. Thành Lương Châu bị kẹt, vua tôi Nam Tề sợ uy của Bắc Yến, ra sức tự bảo vệ mình, không chịu phát binh. Lương Châu tứ cố vô thân, trong lúc hết đạn hết lương thực, Đan Bất Xá vì muốn trả mối thù ông nội Trần Trí ngày xưa hãm hại Đan gia, nói ra điều kiện, có thể tha cho bách tính một con đường sống, nhưng muốn Trần Trí phải đổi mạng. Trần Trí chống đỡ được lăng trì bao lâu, bách tính liền chạy được bấy lâu, một khi y không chịu nổi, kỵ binh lập tức truy kích. Trần Trí nhịn suốt ba ngày, bảo toàn bách tính cả tòa thành Lương Châu. Yến Bắc Kiêu sau khi biết được, hết sức tức giận, lập tức phái đặc sứ tới tiền tuyến trách mắng, lúc ấy suy nghĩ của hắn là: Với danh vọng của Trần Trí ở Nam Tề, cách làm của Đan Bất Xá ắt sẽ kích dân phẫn nộ, bất lợi cho nghiệp lớn thống nhất. Nhưng mà, ngày hôm nay nghe chuyện này lần nữa, chỉ còn lại đau lòng. Hết lần này tới lần khác, người đau lòng vì chuyện này tựa như chỉ có một mình hắn. Từ Thôi Yên lúc còn tấm bé, Trần Trí cắt thịt cho yêu quái ăn, đến lúc Thôi Giảo khai phủ mở tiệc mời, y dửng dưng cắt thịt cho hổ ăn, một thân da thịt kia tựa như bị coi là chậu tụ bảo, phung phí vô độ. Nhìn lại bản thân bị hồi ức cùng tưởng tượng ngược đến mức đêm không sao ngủ được, còn ghét lây thuộc hạ nhất mực trung thành, thật là ngu không tả nổi. Yến Bắc Kiêu giận đến mức không lựa lời, nói: “Một trận lăng trì đổi cho ngươi công đức thăng tiên, tống táng Bắc Yến đại nghiệp của ta, ngươi thật là giỏi tính toán!” Dùng một trận khốc hình sống không bằng chết nhưng không được giải thoát dể giành lấy một kết cục lúc ấy thấy thế nào đều là chết chắc mười phần, lại bị cho rằng là một hồi tính toán… Trần Trí giận đến ngũ tạng lục phủ đều muốn nổ tung. Y hai mắt đỏ ngầu, trợn mắt nhìn chăm chăm Yến Bắc Kiêu: “Nếu có thể lựa chọn, ta thà không làm thần tiên, thà bị một đao chém đầu, cũng không muốn trải qua sự hành hạ ba ngày ba đêm!” Ngoại trừ bản thân y, ai cũng không thể biết được ba ngày ba đêm này làm sao trải qua được. Thậm chí, ngay cả chính y cũng đều đã không còn nhớ rõ kia đoạn hồi ức kia. Còn nhớ hồi mới vừa thăng thiên, y không dám suy nghĩ, một mực tìm người nói chuyện, một mực tìm chuyện để làm tê dại mình. Một khi dừng lại, hồi ức như ác mộng kia liền xông tới, khiến cho y luôn cảm thấy rằng ba ngày ba đêm kia vẫn còn chưa qua. Mặc dù dưới sự giúp đỡ của Bắc Hà Thần Quân, tình trạng của y từ từ có chuyển biến tốt, nhưng, bản thân y biết, mỗi khi đoạn hồi ức đó hiện lên đầu, vẫn sẽ không tự chủ được mà run sợ trong lòng. Nhìn như thể cắt thịt không chút để tâm, thế nhưng lại là muốn giấu càng lộ. Y muốn chứng minh mình đã thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, nhưng không biết, càng chứng minh càng thể hiện mình vẫn để tâm. Đến khi Trần Trí hoàn hồn, y đã được Yến Bắc Kiêu ôm vào trong lòng. Thân thể ma tu hết sức âm lãnh, thế nhưng cái ôm của hắn lại khiến người ta cảm thấy ấm áp. Sự phát hiện này làm Trần Trí càng thêm buồn rầu, y đang muốn trở tay đẩy ra, liền nghe Yến Bắc Kiêu vuốt ve tóc y, thấp giọng trấn an nói: “Đều đã qua rồi.” “…” Trần Trí đột nhiên không nén được ủy khuất, sự sợ hãi, khuất nhục cùng khổ sở không biết nên phát tiết với ai lập tức bộc phát ra. Y cắn bả vai Yến Bắc Kiêu , không tiếng động khóc lóc. Yến Bắc Kiêu xoay đầu muốn nhìn y, bị y đè đầu xuống. Yến Bắc Kiêu bất đắc dĩ nói: “Ta khi đó cũng không biết Bất Xá… Đan Bất Xá sẽ làm ra loại chuyện này, nếu không, vô luận như thế nào ta cũng sẽ ngăn cản hắn.” Cổ họng Trần Trí phát ra một tiếng hừ lạnh bày tỏ hoài nghi. Yến Bắc Kiêu nói: “Thật ra thì, ta rất vừa ý ngươi, luôn muốn chiêu mời ngươi, đáng tiếc ngươi quá cổ hủ khó thay đổi.” Trần Trí nói: “Cách ngươi chiêu mời ta chính là thâm nhập hoàng cung đối phó em gái ta, còn nơi nơi tung tin đồn nói xấu ta?” Yến Bắc Kiêu kinh ngạc hỏi: “Ngươi đều biết?” “… Bây giờ khẳng định!” “…” Yến Bắc Kiêu lại an ủi y một hồi, lựa lời mở miệng: “Ân oán giữa ngươi và Bất Xá giải quyết xong chưa?” Trần Trí nhạy cảm liếc mắt nhìn hắn. Yến Bắc Kiêu bị ôm rất chặt, cũng không biết đối phương đang dỏng tai lắng nghe, chậm rãi nói: “Hắn đã bị quả báo trừng phạt, biến thành ma tu cũng là để hoàn thành tâm nguyện của ta, thống nhất thiên hạ. Bắt hồn phách ta là vì muốn cứu ta. Các ngươi định xử trí hắn thế nào?” Trần Trí nói: “Hắn là cá lọt lưới Thiên đạo, tất nhiên phải chịu sự trừng phạt của Thiên đạo.” Yến Bắc Kiêu giải thích: “Hắn cũng không phải là tự mình biến thành ma tu, có người mang hắn đến nơi này, truyền thụ ma tu tâm pháp.” “Ai?” “Ngươi trước hãy nói cho ta biết, sự trừng phạt của Thiên đạo là cái gì?” “Có thể hồn phi phách tán.” Trần Trí dọa hắn. Yến Bắc Kiêu thân thể căng thẳng, trầm giọng nói: “Không có biện pháp khác sao?” Thật ra thì, hắn hoàn toàn có thể giấu giếm trí nhớ kiếp trước để duy trì quan hệ với Trần Trí. Chỉ cần hắn không nói, Đan Bất Xá tuyệt sẽ không chủ động nói. Nhưng, Đan Bất Xá tình cảnh nhất định sẽ trở nên càng thêm gian nan. Hắn không cách nào ngồi nhìn trung thần ngày xưa của mình đi về tuyệt lộ. Đúng vậy, tuyệt lộ. Khi Đan Bất Xá nói có một đoàn thần tiên xông vào Bất Xá cung, hắn cũng biết mình cùng Đan Bất Xá tuyệt đối không có phần thắng. Hắn sở dĩ quyết định ngửa bài với Trần Trí, một là để phát tiết trăn trở trong lòng, để cho đối phương biết bị người tín nhiệm lừa dối khiến người ta thương tâm biết bao; hai là để danh chính ngôn thuận đòi cho Đan Bất Xá một ân huệ. Hắn nhìn ra được, mình đối với những thần tiên này, hoặc là nói, đối với Thiên đạo rất trọng yếu. Trần Trí nói: “Hắn đáng đời.” Yến Bắc Kiêu thử dò xét hỏi: “Nếu là ta thay thế hắn thì sao?” Trần Trí hừ lạnh nói: “Các ngươi thật là tình thâm.” “Dẫu sao, hắn làm như vậy cũng là vì ta.” “Như vậy sao…” Trần Trí len lén nhét định hồn châu trong tay vào trong miệng, sau đó nâng mặt Yến Bắc Kiêu lên, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của đối phương, dùng sức hôn lên. Yến Bắc Kiêu ngắm nhìn y hồi lâu, mới hơi há miệng, sau đó một hạt châu bị nhét vào… Trần Trí vác Yến Bắc Kiêu cứng ngắc lên chạy. Chạy ra không bao lâu,  cổ y liền bị bóp, bàn tay nắm định hồn châu  đưa đến trước mặt y, Yến Bắc Kiêu sắc mặt đen giống như ẩn tàng sấm sét mây đen: “Ngươi lại một lần nữa lừa ta. Ngươi có biết ta ghét nhất chính là hạt châu hay không? Ban đầu dùng một hạt châu lấy đi ký ức của ta đối với ngươi, đuổi ta đi, bây giờ lại dùng nó làm ta không cử động được! Trần Trí! Ngươi còn thủ đoạn gì khác không?” “Ngươi ghét hạt châu là có mắt không tròng (châu) hả! Thủ đoạn đương nhiên là có…” Trần Trí chữ  “Định” còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị ngón tay đột nhiên vươn vào trong miệng  đè lưỡi xuống. Thôi Yên cười lạnh nói: “Muốn dùng định thân thuật sao? Đáng tiếc, ngươi đừng hòng lừa gạt ta lần nữa!” Trần Trí không thừa nhận: “Ta mới vừa rồi nhiều lắm được coi là phi lễ!” Yến Bắc Kiêu giận dữ ngược lại cười: “Hay cho một câu phi lễ.” “Hửm? Nơi này có người phi lễ a!” Đỉnh đầu bọn họ đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai. Chim sẻ màu lửa đỏ vỗ cánh phành phạch, đôi mắt trồi lên nhìn bọn họ, miệng còn kêu la om sòm: “Mau người đâu! Nơi này có người phi lễ a!” Không lâu sau, Bắc Hà Thần Quân liền mang theo đại đội chạy tới. Thấy Đan Bất Xá bị trói lại, Trần Trí ngửa mặt lên trời cười to: “Nhìn các ngươi lần này xem còn có thể nói điều kiện thế nào… khụ khụ!” Bàn tay Yến Bắc Kiêu bấm cổ họng y hơi dùng sức, ngắt sự  đắc ý của y: “Các ngươi định xử trí Đan Bất Xá thế nào?” Bắc Hà Thần Quân cau mày: “Có gì thì nói, ngươi trước hãy thả Trần tiên nhân ra.” Yến Bắc Kiêu nói: “Ta nếu thả y ra, thì sẽ không thể dễ nói chuyện nữa rồi.” Bắc Hà Thần Quân nói: “Ngươi là con trai của Thiên đạo, vâng mệnh trời. Thân phận tôn quý, không kém gì tiên gia, cần gì phải tự coi nhẹ mình? Ta mặc dù không biết ngươi có giao tình gì với vị ma tu này, nhưng quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy. Hắn là cá lọt lưới Thiên đạo, tất phải chịu chế tài của Thiên đạo.” Yến Bắc Kiêu nói: “Tiên nhân của các ngươi giết ta, hắn nhưng cứu ta, còn vì ta giết Tây Nam Vương. Hôm nay lại bởi vì ta, trêu chọc các ngươi, sắp rơi vào kết cục hồn phi phách tán, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Các ngươi nếu muốn giết hắn, hãy giết ta trước đi.” Vừa nói, không ngờ lại buông Trần Trí ra. Trần Trí trợn mắt nhìn hắn, không nói một lời, không đi. Bắc Hà Thần Quân nói: “Chuyện của Thiên đạo, ta cũng không thể làm chủ. Nhưng, ta sẽ báo lại suy nghĩ của ngươi cho Thiên thần biết.” Yến Bắc Kiêu biết tình thế so với người mạnh, mình không có quá nhiều lối mặc cả, điều duy nhất có thể dựa vào chính là thân phận con trai của Thiên đạo theo lời Bắc Hà Thần Quân, cho nên không chút do dự đồng ý. Một nhóm thần tiên và ma từ địa phủ đi ngược, cùng nhau trở lại thiên cung. Bắc Hà Thần Quân mang Yến Bắc Kiêu cùng Đan Bất Xá đi gặp Tất Hư phục mệnh, trước khi đi hỏi Trần Trí có muốn đi chung hay không. Trần Trí nhìn ánh mắt nóng bỏng của Yến Bắc Kiêu, lạnh lùng nói: “Chó rớt xuống nước có gì để nhìn, không đi.” Ánh mắt Yến Bắc Kiêu trong nháy mắt âm trầm xuống, mang theo khí lạnh âm u, hàn ý kia cho đến tận khi người đi rồi, cũng thật lâu không tiêu tan. Tiên đồng ở bên cạnh thấy rõ ràng, cảm khái nói: “Hắn vẫn là lúc nhắm mắt, bất động dễ nhìn một chút.” Trần Trí nhớ ra thi thể Thôi Yên vẫn còn ở trong tay mình, lập tức trở về đánh một trận. Tiên đồng: “…” Lần tới gặp lại Bắc Hà Thần Quân đã là ba ngày sau. Trần Trí rốt cuộc không nhịn được chạy đi Bắc Hà. Nhưng y chết cũng không thừa nhận tự mình tới hỏi thăm tin tức Yến Bắc Kiêu, chỉ nói rời Bắc Hà quá lâu, trong lòng hết sức nhớ nhung, trở lại chốn cũ, nhớ lại một chút quá khứ vui vẻ ngày xưa. Tiên đồng đến cùng y tò mò hỏi: “Ngươi ban đầu không phải chữa thương ở chỗ này sao? Chữa thương có gì vui vẻ?” Trần Trí tức giận nói: “Không phải nhìn thấy ngươi, ta sao lại không vui vẻ?” Cũng may Bắc Hà Thần Quân chẳng những làm người phúc hậu, còn rất thức thời, chủ động kể cho họ chuyện tiếp sau: “Đan Bất Xá trở thành ma tu, chuyện ra có nguyên nhân, cộng thêm Thôi Yên cầu tha thứ, Tất Hư đại thần đồng ý để cho hắn sửa chữa sai lầm tại Địa phủ, đợi sau khi công tội tương đương, sẽ lại chuyển thế đầu thai.” Trần Trí môi giật giật, nhưng không nói gì. Vào lúc y thăng thiên, mà Đan Bất Xá bị thiên lôi đánh, bọn họ ân oán cũng đã xóa bỏ, đời này gặp nhau là bất ngờ, y không muốn nhắc lại. Chắc hẳn Đan Bất Xá cũng nghĩ như vậy, Bắc Hà Thần Quân kể rằng trước khi kết quả được công bố, hắn đã nói với Yến Bắc Kiêu một hồi, đại ý là ngày xưa hắn khăng khăng làm theo ý mình, khiến cho nghiệp lớn thống nhất thiên hạ của Bắc Yến gặp trở ngại, một mực canh cánh trong lòng, hôm nay, hắn đã trả món nợ ngày xưa, từ nay về sau, một thân một mình, không thiếu nợ nhau. Kết quả sau khi được công bố, hắn cũng tiêu sái như lời hắn nói vậy, nói đi là đi, chẳng để lại một lời, quả thực là phất tay áo không mang một gợn mây. Bắc Hà Thần Quân nói: “Hắn đã buông bỏ tất cả, ngươi cũng nên làm như thế.” Trần Trí thở dài nói: “Có lẽ hơi lâu một chút, ta sẽ quên được.” Bắc Hà Thần Quân nói: “Liên quan tới Thôi Yên…” Trần Trí dỏng tai lắng nghe. “Giai Vô sắp trở về, còn lại liền để hắn nói cho ngươi đi.” … Lỗ tai cũng rửa sạch, ngươi lại nói với ta là đổi người khác nói cho ta kết cục? Trần Trí mặt đầy vẻ không dám tin nhìn hắn. Đáng tiếc Bắc Hà Thần Quân làm thần tiên nhiều năm như vậy cũng không phải uổng phí, thời điểm nên giả bộ câm điếc liền giống như một pho tượng đá, mềm rắn không ăn, nước lửa bất xâm. Trần Trí không có biện pháp, chỉ có thể trở về chờ Giai Vô. Cái chờ này, chính là chờ suốt hai mươi năm. Tuy nói thời gian của thần tiên dài hơn so với người bình thường, qua nhanh hơn so với người bình thường, nhưng… Thử cái cảm giác đọc sách đọc đến chỗ gay cấn rồi dừng lại, hai mươi năm sau mới tiếp tục, như vậy thực sự là muốn người ta nổi điên! Cho nên, lúc Giai Vô trở về, nghi thức hoan nghênh trong tưởng tượng gì cũng không có, chỉ có một tên tò mò cuồng bị “Hạ hồi phân giải” hành hạ đến ngày nhớ đêm mong. “Cho ngươi nửa thời gian uống cạn chun trà nghĩ rõ ràng nên như thế nào dùng phương thức nhanh nhất nói cho ta biết Yến Bắc Kiêu hắn bây giờ rốt cuộc thế nào!” Trần Trí nói một hơi, mong đợi nhìn hắn. Giai Vô dùng nửa thời gian uống cạn chun trà tiêu hóa hết ý của y, ung dung thong thả nói: “Ờ, hắn ấy hả…” Trần Trí rút ra một cây roi: ” Hai mươi năm này, ta vừa học được một môn pháp thuật.” Giai Vô nhướng mày. Trần Trí quất roi vào không trung một cái, “Ba” một tiếng, roi kia quay đầu quất vào  sau lưng y. Giai Vô khiếp sợ nhìn y: “Ngươi muốn biết liền hỏi mà, dù sao bất kể ngươi có muốn biết hay không ta cũng sẽ nói cho ngươi, cần gì phải tự hủy hoại thế.” Trần Trí thu hồi roi, mặt không đỏ thở không dốc nói: “Ngươi biết thì tốt, nếu như ngươi không nói, ta cứ tiếp tục quất roi, quất chết mình.” Giai Vô than thở nói: “Tất Hư đã khởi động lại vận toán của Thiên đạo, đưa Thôi Yên lại vào luân hồi, lần nữa trở thành con trai Thiên đạo, kết thúc loạn thế.” Trần Trí trợn mắt há mồm nhìn hắn: “Tức là thế nào?” Giai Vô nói: “Thật ra thì, căn cứ vận toán của Thiên đạo, vào đời Yến Bắc Kiêu kia, hắn nên thành lập Yến triều, thống nhất thiên hạ. Không ngờ lại cứ nảy ra dị số là ngươi, để cho Thiên đạo rối loạn theo, mới khiến cho số mạng của hắn bị thay đổi. Ngươi nhận nhiệm vụ phụ tá Thôi Yên lên ngôi, nhưng thật ra là để trả món nợ ngươi thiếu hắn.” Không ngờ lại bị Yến Bắc Kiêu đoán trúng. Mình thật sự thiếu nợ hắn? … Y càng tin tưởng là Thiên đạo trúng tà của Yến Bắc Kiêu! Nhìn Trần Trí mặt đầy khinh thường, Giai Vô thở dài nói: “Thật ra thì, vận toán của Thiên đạo sớm đã khai mở, Yến Bắc Kiêu cũng đã chuyển thế.” Nhìn vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, Trần Trí có dự cảm xấu: “Lời kế tiếp, ta có thể không nghe không?” Giai Vô lắc đầu: “Đời này, số mạng của hắn lại xảy ra sơ suất.” Trần Trí bịt tai, ngâm nga, từ từ lui về phía sau. Giai Vô tiến tới bên tai y, lớn tiếng nói: “Hoàng Thiên nha gánh vác trọng trách đưa quốc vận đi đúng hướng…” “Có thể đổi một nhiệm vụ khác hay không?” Trần Trí không thể nhịn được nữa buông xuống, trợn mắt nhìn hắn, rất có dáng vẻ chỉ cần hắn nói một chữ “không”, liền một đao cắt đứt. Giai Vô suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được.” Dễ thương lượng như vậy? Trần Trí cứ luôn cảm thấy đây là một cái cái hố. Rất nhanh, Giai Vô sẽ dùng sự thật chứng minh dự cảm của y—— Đây không những là một cái hố, mà còn là một cái hố cực kỳ to!