Phế vật đại tiểu thư và chiến thần vương gia
Chương 22 : Một lần gặp gỡ định nhân duyên đời đời kiếp kiếp.
_ Tiếng hát của Nam Cung Nguyệt Nghi hòa với bầu không khí trong lành của dòng sông Thương bên cạnh Tửu Thượng lâu làm cho cảm xúc của mọi người trong lâu phiêu dạt thoải mái theo lời hát nhưng đột nhiên tiếng đàn lạc nhịp khiến không khí ở Tửu Thượng Lâu dừng lại. Tư Đồ Tĩnh Nam thấy bài hát dừng lại thì muốn lên sân khấu thì Ảnh Hồng bước ra “ Bài hát vốn còn một nửa nhưng có chuyện đột xuất xảy ra ở Thượng Hoa sơn trang cần chủ nhân người giải quyết nên không thể bồi mọi người tiếp, nên Ảnh Hồng ở đây mong tất cả khách quan thông cảm và có cơ hội nào nữa thì Ảnh Hồng sẽ trực tiếp thông báo cho mọi người trong kinh thành này cùng biết và sẽ không lấy tiền đặt chỗ ai muốn đến thì đến, như vậy có được không.”
_ Nghe không mất ngân lượng đặt chỗ mà còn được nghe Chủ Lâu của Tửu Thượng lâu hát nữa nên mọi người “ Được chúng tôi đồng ý”.
_ Từng người từng người nối tiếp nhau rời khỏi Tửu Thượng Lâu nhưng Tư Đồ Tĩnh Nam và thuộc hạ vẫn ngồi im tại chỗ thưởng rượu. Ảnh Hồng nhìn quanh Tửu Thượng lâu xem còn có ai chưa về hay chưa thì thấy Lục Vương gia đang ngồi thưởng rượu thì bước gần lại “ Vương gia, chủ nhân muốn nô tỳ gửi lời in lỗi đến người vì đã không hát hết bài hát, mong Vương Gia thông cảm và bỏ qua cho lần vi phạm này”.
_ Tư Đồ Tĩnh Nam uống xong ly rượu rồi quay sang nhìn Ảnh Hồng “ Thông cảm, bỏ qua chủ nhân của ngươi phạm lỗi gì sao mà phải cần Bổn Vương phải tha lỗi”.
_ Ảnh Hồng nghe Lục Vương Gia không trách tội chủ nhân của mình thì cảm thấy gánh nặng ở trong òng được trút xuống nên hành lễ cảm lích Vương Gia “ Nô tỳ thay mặt chủ nhân cảm kích Vương Gia đã không truy cứu và chủ nhân còn một chuyện muốn Ảnh Hồng thay mặt chủ nhân truyền đạt đến người”.
_ Tư Đồ Tĩnh Nam thấy Ảnh Hồng hành lễ xong đang định đứng lên hồi phủ nhưng lại nghe thấy Chủ nhân của Tửu Thượng lâu có chuyện muốn nói với mình thì dừng lại “ Có chuyện muốn nói với ta nhưng lại không trực tiếp nói mà thông qua ngươi truyền đạt thì có phải hay không Chủ Nhân của Tửu Thượng Lâu ngươi đang xem thường Hoàng Gia hay sao”.
_ Nghe thấy Vương Gia đang định trách tội chủ nhân thì Ảnh Hồng quỳ xuống “ Vương Gia người vừa nãy đã nói Chủ Nhân của nô tỳ không có lỗi gì mà phải tha lỗi vậy tại sao người bây giờ lại là tội xúc phạm Hoàng Gia, Vương Gia tội này rất nặng Tửu Thượng Lâu không chịu nổi đâu thưa Vương Gia”.
_ Vô Ảnh đứng đằng sau Tư Đồ Tĩnh Nam thấy Ảnh Hồng dám hỗn xược với Gia của mình thì tức giận “ Hỗn xược, nô tỳ như ngươi đang bắt bẻ lời của Lục Vương Gia hay sao, lời của Vương gia nói ra là mệnh lệnh cho nên chưa tới lượt ngươi bắt bẻ hay phản đối đâu”.
_ Tư Đồ Tĩnh Nam thấy một nô tỳ của Tửu Thượng lâu cũng dám bắt bẻ lời nói của mình để bảo vệ cho chủ nhân của mình thì thấy rất là thú vị Chủ Nhân và câu chuyện “ Ha…Ha…, Ngươi đứng lên trước đi còn Vô Ảnh bình tĩnh, ngươi nói lời Ta đã nói ra là mệnh lệnh vậy thì vừa nãy Ta đã nói chủ nhân của ngươi không có tội thì sẽ không có tội nhưng chỉ là ta tò mò là chủ nhân ngươi muốn nói gì cho Ta mà thôi, không trực tiếp nói mà thông qua ngươi”.
_ Ảnh Hồng thấy Tư Đồ Tĩnh Nam đồng ý cho mình nói chuyện thì đứng lên truyền lại những lời mà chủ nhân đã nói cho mình “ Một người chỉ muốn chết trong khi những người xung quanh mình dù đã thu xếp chu đáo nhưng khi bản thân chết thì đối với họ chỉ là vật chướng mắt, vật cản đường, là thứ tốt nhất nên biến mất theo chủ nhân chủa mình từ lâu rồi. Cho nên thay vì muốn chết thì hãy sống cho thật tốt, tốt hơn những người muốn mình chết, lúc trước không muốn tranh, muốn đoạt bất kỳ thứ gì thì bây giờ đoạt lấy nếu muốn dùng thì dùng còn không thì phá nó trước mặt người mà muốn bản thân mình chết. Vương gia đó là lời mà chủ nhân muốn truyền đạt đến người, chủ nhân nói muốn làm cho người sống để chết thì rất khó còn người muốn chết sống lại thì rất dễ không biết Vương gia nghĩ như thế nào ?”.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
31 chương
20 chương