_ Không gian im lặng đang bao trùm lấy Tửu Thượng Lâu, tiếng hát đã kết thúc nhưng không một ai phát ra một âm thanh nào cả vì họ sợ sẽ đánh mất cơ hội hiếm có này. _ Nam Cung Nguyệt Nghi sau khi hát xong thì thấy mọi người ai cũng ngỡ ngàng “ Nguyệt Ảnh thay mặt Tửu Thượng Lâu cảm ơn khách quan đã bỏ qua sai lầm nhỏ nhoi của Tương Nhu cô nương cho nên Tửu Thượng Lâu sẽ tặng mỗi người một bình rượu Thượng Hoa nổi tiếng nhất của Tửu Thượng lâu cho mọi người cùng thưởng thức, còn bây giờ thì Nguyệt Ảnh …”. _ Tiếng vỗ tay đã phá vỡ sự im lặng và àm thu hút sự chú ý của mọi người lẫn Nam Cung Nguyệt Nghi “ Bộp…Bộp…Bộp…” _ Tư Đồ Tĩnh Nam vừa vỗ tay vừa bước xuống lầu vì muốn gặp người hát bài hát động lòng người này “ Hay, hay cho câu Nạ phạ thị tuế nguyệt, soán cải ngã hồng nhan ,Nhĩ hoàn thị tích nhật, đã tình đích thiểu niên, Nguyệt Ảnh cô nương có thể cho bổn vương hỏi là cô nương đã đến tuổi cập kê và có vị hôn thê của riêng mình rồi phải không chứ tại sao một cô nương lại có thể hát ra một bài có nồng tình ý như vậy chứ”. _ Nam Cung Nguyệt Nghi đang định cáo lui thì gặp chuyện này nên biết mình không thể thoát đi được nên ra hiệu cho Ảnh Hồng đang đứng đó lại gần mình “ Dạ là Lục vương gia Tư Đồ Tĩnh Nam thưa chủ nhân.” _ Nghe Ảnh Hồng nói xong thì nàng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Từ Đồ Tĩnh Nam “ Nguyệt Ảnh ra mắt Lục Vương Gia, nếu vương gia đã hỏi vậy thì Nguyệt Ảnh phải trả lời thắc mắc của vương gia vậy. Nguyệt Ảnh đã qua tuổi cập kê hai năm rồi và chưa vị hôn thê nào cả và nếu có thì hôn thê Nguyệt Ảnh chỉ có yêu một kiếp, cưới một người, thương một người, nhất phu nhất thê không được nạp thiếp với Nguyệt Ảnh mà thôi còn không thì Nguyệt Ảnh nguyện cả một đời không lấy phu quân”. _ Tư Đồ Tĩnh Nam bước lên trên sân khấu đứng trước rèm phủ ngăn cách giữa Nam Cung Nguyệt Nghi và hắn “ chỉ có yêu một kiếp, cưới một người, thương một người, nhất phu nhất thê không được nạp thiếp nếu không sẽ nguyện ở quá suốt đời, Nguyệt Ảnh cô nương điều kiện này có cao quá không nam nhân ở Thiên Vương quốc này ai không năm thê bảy thiếp chứ và nếu có người nam nhân như vậy thì dù người đó chắc là người bị tật ở đâu đó trên người thì có được hay không”. _ Nam Cung Nguyệt Nghi mỉm cười đáp lại “ Tật nguyền còn tốt hơn là phải đặt trái tim của mình vào người đàn ông xem mình là bình hoa để ngắm, ngắm và thử xong rồi thì vứt ở đâu đó thậm chí là quên mất là bản thân mình đã có thê tử mà đi trăng hoa ghẹo bướm rồi lấy lí do ta cần con nỗi dõi”. _ Cả Tửu Thượng Lâu càng im lặng hơn sau khi Nam Cung Nguyệt Nghi nói ra lời đó còn Tư Đồ Tĩnh Nam không bị ảnh hưởng gì cả mà chỉ thấy Nguyệt Ảnh cô nương này rất thú vị mà thôi thà lấy người bị tật còn hơn nam nhân khỏe mạnh tuấn tú “ Vậy ta rất mong là người nam nhân mà Nguyệt Ảnh cô nương mong muốn mau chóng xuất hiện nếu không sau ngày hôm nay Tửu Thượng lâu sẽ rất là tấp nập khách”. _ Nam Cung Nguyệt Nghi nghe hiểu được những lời ẩn ý bên trong mà Tư Đồ Tĩnh Nam đã nói “ Nguyệt Ảnh cảm kích Lục Vương Gia đã nhắc nhở vậy giờ Nguyệt Ảnh xin cáo lui và nếu còn có điều gì thì Người nói với Ảnh Hồng rồi sau đó Ảnh Hồng sẽ giải quyết dùm cho Vương Gia”. _ Tư Đồ Tĩnh Nam sau khi nghe Nam Cung Nguyệt Nghi nói xong thì quay qua bóng người của Ảnh Hồng “ À, ta muốn chủ lâu của ngươi hát một bài có thể làm cho ta cảm thấy được tình yêu mà chủ lâu của ngươi nói là có thật ở trên đời này hay không vì ta thấy nó là một thứ rất là xa vời vì có thứ còn quan trọng hơn tình yêu thuần khiết mà chủ nhân của ngươi mong muốn có được , ngươi có thể giải quyết giúp ta được hay không”. _ Vừa mới bước xuống sân khấu thì nghe thấy yêu cầu của Tư Đồ Tĩnh Nam thì Nam Cung Nguyệt Nghi quay ngoắc lại nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng sau bức màng với sự thê lương cô đơn bộc lộ qua từng chữ “ Đồng ý, Nguyệt Ảnh sẽ hát tặng Lục Vương Gia một bài hát, một bài hát nói về tình yêu của một vị hoàng đế thà dùng một vương triều đổi lấy một nụ cười tình cảm của mỹ nhân mà mình yêu thương ” _ Tư Đồ Tĩnh Nam nhìn bóng dáng của Nam Cung Nguyệt Nghi đằng sau bức màng như đang muốn tìm kiếm cái gì đó” Vậy thì bổn vương nên cảm kích lại Nguyệt Ảnh cô nương rồi nhưng mà nếu ta muốn nghe cô nương hát nữa thì sao”. _ Nam Cung Nguyệt Nghi nghe vậy thì nói với Ảnh Hồng sau dó Ảnh Hồng bước ra nói “ Vương gia người cứ sai người đến Tửu Thượng Lâu để họ nói với Tiểu Hồng rồi sau đó Tiểu Hồng sẽ sai người đi truyền lại cho chủ nhân là được”. _ Tư Đồ Tĩnh Nam rút miếng ngọc bội hộ thân của mình rồi giơ lên cho Ảnh Hồng thấy “ Ngươi chỉ cần nhớ hình dáng miếng ngọc bội này là được rồi còn người thì ta sẽ sai người thân cận nhất nên không cần la lắng vấn đề an toàn của chủ nhân ngươi”. _ “ Ảnh Hồng biết rõ thưa Vương Gia, vậy giờ mời Vương gia an tọa chờ chủ nhân của nô tỳ một lát vì người phải chỉnh lại nhạc cụ”. _ “ Được rồi người lui xuống đi”, Nam Cung Nguyệt Nghi sau khi thấy Tư Đồ Tĩnh Nam rồi xuống ghế thì bắt đều hát. ………………….----------------------…………………… _ “Phong yên khởi, tầm ái tự lãng đào sa Ngộ kiến tha, như xuân thủy ánh lê nha Huy kiếm đoạn thiên nhai Tương tư khinh phóng hạ Mộng trung ngã si si khiên quải Cố bất cố, tướng tương vương hầu Quản bất quản vạn thế thiên thu Cầu chỉ cầu hóa giải… Giá vạn trượng hồng trần phân loạn vĩnh vô hưu Ái cành ái thiên trường địa cửu Yếu cánh yếu tự thủy ôn nhu Thùy tại hồ thùy xuân thu Nhất sinh hửu ái, hà cụ phong phi sa Bi bạch phát, lưu bất trú phương hoa Phao khứ giang sơn như họa, hoán tha tiếu diện như hoa Để quá giá nhất sinh không khiên quải Tâm nhược vô oán ái hận dã tùy tha Thiên địa đại, tình lộ vĩnh vô nhai Chỉ vi tha tụ thủ thiên hạ Phong yên khởi, tầm ái tự lãng đào sa Ngộ kiến tha, như xuân thủy ánh lê hoa Huy kiếm đoạn thiên nhai Tương tư khinh phóng hạ Mộng trung ngã si si khiên quải …..-------…….------………..------------------ Khói lửa dấy lên, tìm ái tình tựa sóng xô cát Gặp gỡ nàng, như xuân thủy phản chiếu hoa lê Vung kiếm đứt đoạn chân trời Tương tư khẽ buông lơi Trong mộng, ta si mê vương vấn Màn hay không tướng với vương hầu Quản hay không vạn thế thiên thu Cầu chỉ cầu yêu hóa giải Vạn trượng hồng trần hỗn loạn mãi không hồi kết này Yêu càng quý thiên trường địa cửu Muốn càng dịu dàng như nước Ai để tâm ai làm chủ xuân thu Cả đời hữu tình nào sợ bão táp phong ba Bi ai bạc đầu, giữ chẳng được thanh xuân Từ bỏ giang sơn như bích họa, đổi lấy nụ cười nàng như hoa Đổi lấy một đời này không vướng bận Dù không oán, không yêu, không hận cũng tùy nàng Trời đất bao la đường tình mãi không dứt Chỉ vì nàng khoanh tay với thiên hạ Chiến tranh nổi lên, tìm ái tình như vô vọng Gặp gỡ nàng, như xuân thủy phản chiếu hoa lê Vung kiếm đứt đoạn chân trời Tương tư khẽ buông xuống”.