Phải mau lấy chồng thôi
Chương 2
Mấy năm trước, khi bộ phim “Tên tôi là Kim Sam Soon” của Hàn Quốc đang tạo nên cơn sốt, cả ngày tôi ngồi ôm lấy cái TV xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Sau đó tự YY rằng khi tôi ba mươi tuổi nói không chừng sẽ gặp phải một người đàn ông như Huyền Chấn Hiên (Hyun Jin Heon) vậy; gia thế hiển hách; tướng mạo anh tuấn; tâm hồn yếu ớt. Lúc đó mẹ già cũng cùng ngồi xem phim với tôi, dĩ nhiên bà nhanh chóng đánh nát ý nghĩ trong đầu này của tôi, bởi vì bà khẳng định chắc nịch rằng: trước khi con gái ba mươi tuổi nhất định bà phải gả nó ra ngoài.
Chỉ có điều, đúng là một câu thành sấm.
Tối hôm qua, khi tôi uống quá nhiều rượu được bạn bè đưa về nhà, mẹ già dìu tôi lên giường, bà đột nhiên nhớ tới chuyện này, thời điểm đút từng ngụm canh giải rượu cho tôi, miệng còn liên tục oán trách:
“Chẳng phải là con uống say sao? Sao không thấy ông chủ Huyền cõng con về thế?”
Tôi cũng thừa dịp mượn rượu cười ha hả trả lời bà: “Nếu được anh ấy cõng thì con còn về nhà làm gì, đã sớm quẹo thẳng lên giường khách sạn rồi, mẹ nhìn thấy con làm sao được. . . . . .”
Tôi mơ hồ nhìn vẻ mặt từ ái của mẹ già, bà vuốt vuốt tóc tôi, sau đó nói ra một câu vô liêm sỉ khiến tôi lập tức tỉnh rượu, khóe miệng co giật: “Đúng vậy nha, tốt nhất một lần thành công, một đêm bụng lớn, cả đời hạnh phúc!”
. . . . . .
Tiếp đến, vào ngày đại hỉ này —— trong hôn lễ của bạn thân, tôi gặp một người đàn ông xa lạ; hơn nữa so sánh với các sinh vật khác phái gặp được mấy năm gần đây, diện mạo và khí chất của anh ta thuộc loại tốt nhất. Tôi còn ở trước mặt anh ta té ngã, trong khoảnh khắc chuông điện thoại reo lên kia, tôi khẩn trương không biết nên phản ứng như thế nào. Đến khi tôi ý thức được thì đã phát hiện mình không có đứng lên, mà giống như cún con bò qua ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nhặt di động lên bình tĩnh ấn nút nghe ——
Thậm chí tôi còn rất ưu nhã nói câu “Hello~”, chính là giọng điệu vui tai giống như trong quảng cáo Motorola mới phát sóng gần đây ấy. . . . . .
Còn chưa kịp nghĩ xem anh ta từ trên nhìn xuống thấy bộ dạng quẫn bách của tôi thì sẽ cảm thấy ra sao, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tức giận trách mắng có chút gấp gáp của Cố Tuyết Kỳ:
“Hê cái đầu cậu! Là tớ, mau tới đây, xe hoa đang chờ rồi, phù rể không đi tìm cậu à?”
“Có tìm.” Tôi nghiêng đầu liếc nhìn bóng dáng cao to rắn rỏi đang đứng bên cạnh, anh ta cứ đứng như vậy, xem chừng là muốn đợi tôi nói chuyện điện thoại xong rồi nâng tôi đứng lên. Tôi hơi hạ thấp thanh âm: “Anh ta đang đứng bên cạnh tớ này, tớ vừa mới bị ngã, giày cao gót bị hỏng, váy cũng rách luôn rồi. Dù sao tình huống bây giờ cũng rất nghiêm trọng, hiện tại tớ mà đứng lên thì có khi lộ hết trước mặt chúa Jesus mất, ngài ấy vẫn đang ở giữa đại sảnh dùng ánh mắt từ ái chăm chú nhìn tớ kìa.”
Bên kia trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Tiết Cẩn, chuyển điện thoại cho anh ta đi.”
“Cho ai?”
“Cho anh bạn phù rể đẹp trai đang đứng bên cạnh cậu ấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn từ dưới lên khuôn mặt đặc biệt tuấn nhã 720 độ không góc chết của anh chàng phù rể trẻ tuổi, anh ta cũng đang cúi đầu nhìn tôi. Tôi đưa di động tới, anh ta hơi cúi người xuống nhận, đặt điện thoại ở bên tai. Cũng không biết Cố Tuyết Kỳ nói với anh ta những gì, trong lúc nói anh ta còn lãnh đạm liếc tôi hai cái. Đôi mắt anh ta rất đẹp, không phải là kiểu hẹp dài cổ điển mà là kiểu hoa đào đen nhánh, sâu thẳm như nước hồ thu. Anh ta bình tĩnh đứng ở chỗ này, tây trang màu đen kết hợp với làn da trắng nõn biến anh ta trở thành một bức họa bằng mực trên giấy vừa sâu lắng, vừa tao nhã, xinh đẹp khiến lòng người kinh động.
Anh ta nói xong, trả di động lại cho tôi, đồng thời còn ngồi xổm xuống, cởi áo khoác tây trang của mình ra choàng lên người tôi. Tôi vẫn luôn cảm thấy cảnh tượng như trong tiểu thuyết ngôn tình này vô cùng đặc biệt, nhưng đến hôm nay khi nó thực sự xảy ra trên người mình, trái tim nhỏ trong lồng ngực của tôi lại chẳng thấy cảm động, không giống như con nai con nhảy nhót không ngừng như tôi nghĩ. Mà phản ứng đầu tiên của tôi là mặt không biến sắc liếc thật nhanh vào Logo của cái áo khoác này. Mẹ nó! Armani! Người vừa bị hàng hiệu chớp mù mắt chó là tôi đây một bên nghĩ kiếp sống nhân viên năm năm đã làm tôi nhiễm phải danh lợi thế tục rồi, một bên vừa phải chậm rãi đứng dậy, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm một câu khách sáo: “Cảm ơn”.
Người đàn ông tuấn tú cho dù có mặc hàng rẻ cũng toát lên phong cách hàng hiệu kia dùng ba chữ lạnh nhạt trả lời lại: “Không có gì.”
Thật ra thì chuyện nhìn mác và logo quần áo này là do tôi chịu ảnh hưởng khá sâu sắc từ mẹ già nhà mình. Bà luôn nhắc đi nhắc lại với tôi rằng, trước hai mươi tuổi, con có thể chỉ nhìn mặt của cậu ta; nhưng từ hai mươi tuổi trở đi thì con phải thành thục một chút, cái đầu tiên phải nhìn là nhãn hiệu quần áo và vóc người của cậu ta. . . . . . Khụ khụ, tỷ như hạ thân, đây là yếu tố quyết định đến hạnh phúc của con sau khi kết hôn —— Ý ở ngoài lời chính là, nếu muốn trải qua những ngày sống thật “hạnh phúc”, thì tốt nhất là phải tìm một người đàn ông có cái JJ vĩ đại và có thật nhiều RMB (1).
(1) JJ: cái “ấy” của đàn ông —— RMB: nhân dân tệ.
Ngay tại lúc đó, tôi phản ứng khá yếu ớt: “Mẹ, hình như con chỉ làm được điều đầu tiên thôi.” Bà bất chợt vung tay lên đập vào lưng tôi một cái, “Mẹ nói là len lén liếc, chứ ai bảo con đi đến gần rồi nhìn chăm chăm vào đấy đâu!”
Len lén liếc cũng rất kỳ cục mà. . . . . . Nội tâm của tôi đâu có cường đại giống như mẹ già chứ, nhìn một người đàn ông xa lạ mà phải nhìn phía dưới của anh ta, xem xem anh ta lớn lên trổ mã có kiện toàn, khỏe mạnh hay không. Nếu vậy tôi tình nguyện đi tìm kiếm chân lý thực tế còn hơn. Có lẽ chờ tôi tu luyện thêm 30 năm nữa, bằng với số tuổi hiện giờ của mẹ già thì có lẽ tôi sẽ làm được chuyện đó thôi. . . . . .
Quay trở lại hiện tại, tôi cùng anh chàng phù rể rời khỏi giáo đường trong bầu không khí trầm mặc đến lạ kỳ. Chiếc xe hoa nhãn hiệu Lincoln dán đầy hoa hồng đỏ như một con quái thú màu trắng xinh đẹp đang ngủ đông ở cuối đường lớn, Cố Tuyết Kỳ đứng trước đầu xe, nhìn thấy tôi liền xách làn váy cưới trắng muốt vội vàng chạy tới.
“Làm sao lại ngã thế hả?” Cô nàng đi vòng xung quanh tôi một vòng, sau đó dừng lại ở sau lưng, trách móc nói: “Vết rách đúng là lớn, cậu có muốn quay về thay bộ khác không?”
“Đương nhiên là muốn.” Tôi lập tức đồng ý, nắm nắm vết rách phía sau: “Như vậy thì tớ tham gia tiệc rượu kiểu gì chứ. . . . . .”
Cố Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn tôi, tôi há mồm ngáp một cái. Cô nàng chợt nheo mắt, mỉm cười âm hiểm, sau đó tôi thấy cô ấy nhanh chóng lộ ra vẻ mặt áy náy nhìn sang phù rể đứng bên cạnh: “Tiểu Chỉ, bạn của em hôm nay không lái xe, em với Duy Uyên cũng không thể phân thân ra được, anh đưa cậu ấy về giùm em nhé, làm phiền anh rồi.”
Thời điểm Cố Tuyết Kỳ nói ra những câu này, tôi theo bản năng đưa mắt nhìn chiếc xe màu trắng mình đậu tại bãi đỗ xe ở trước giáo đường, nó vẫn như ẩn như hiện ở phía sau lùm cây um tùm.
. . . . . . Tôi hiểu Cố Tuyết Kỳ đang đưa ra ám hiệu tác hợp, nên cố ý đặc biệt hắt hơi một cái cho hợp với hoàn cảnh, sau đó đáng thương chà chà cánh tay để trần trong không khí hơi se lạnh đầu xuân.
Tiếp theo, tôi đã được như nguyện khi nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh đồng ý lời thỉnh cầu của Cố Tuyết Kỳ.
Trước khi lên xe, tôi còn nhận được một tin nhắn từ cô ấy:
“Nhớ lấy, thả dây dài câu cá lớn.”
“Tuyết Kỳ mỹ nhân, cám ơn cậu nha.” Tôi ngồi trên ghế lái phụ, bắt đầu bấm máy thật nhanh: “Cậu được lắm, giờ Ngọ hung tinh còn ngại tớ không đủ thảm? Cảm tạ cậu đã ban tặng, đúng là đã nhiều năm tớ chưa bị người ta vứt đi như thế! Còn nữa, hôm nay cậu sắp xếp cho tớ mặc bộ lễ phục xanh mướt từ đầu đến chân thế này, buổi tối chúng ta nắm tay nhau xoay vòng vòng quanh đống lửa khiêu vũ sao? Hay là muốn dùng cây cỏ nhỏ nhoi là tớ đây để tôn lên hai quả dưa trắng đầy đặn trước ngực cậu? Nếu không phải bởi vì hôm nay cậu là nữ chính, là đối tượng chú ý trọng điểm của mọi người, tớ đã trực tiếp nhặt chai rượu sâm banh trên bàn giải quyết cậu nhanh gọn sau đó kéo vào bụi cây ven đường giấu kỹ rồi.”
Không lâu sau, Cố Tuyết Kỳ nhắn tin trả lời lại: “Cẩn em, em làm chị đau lòng quá. Tấm lòng của chị to lớn cao cả như vậy, ngay tại ngày kết hôn của chính mình còn không quên quan tâm đến hạnh phúc cả đời của em, dùng điều ngoài ý muốn của mình tạo ra cuộc gặp gỡ giữa em và anh ta. Em chưa nghe thấy câu này bao giờ sao —— gặp nhau “cẩu huyết” nhất định sẽ thúc đẩy hạnh phúc tương lai. Anh chàng khô khan ơi ~ em nhìn trúng anh rồi ~ hôm nay làm phù rể thì chú rể của ngày mai sẽ là anh ~~ Không cần nhắn tin lại đâu, cô dâu bận lắm nhé!”
Tôi đóng nắp di động, liếc liếc sang người đàn ông trẻ tuổi trầm mặc bên cạnh. Gò má của anh ta đúng là quá đẹp, trông cứ như model nam ở trên tấm biển quảng cáo của trung tâm thương mại.
Chúng tôi đều ở đây rồi, thì có thể thấy chúng tôi đã là người ngồi cùng một thuyền. Nhìn xem, tôi và anh ta rất có duyên, hơn nữa còn có thể là loại “phân vượn” (2) mà đời trước ngoái đầu nhìn nhau đến trăm ngàn lần, tới nỗi cổ cùng vẹo thành bánh quai chèo luôn. Mà nói không chừng, kiếp trước tôi chính là cục phân nhỏ dính trên cái cánh thiên sứ trắng muốt của anh ta.
(2) Hai từ “Duyên phận” và “Phân vượn” đồng âm.
—— có muốn phát triển từ “Trên một cái thuyền” thành “Trên một cái giường” và “Ngồi cùng thuyền” thành “Ngủ cùng gối” hay không đây? Ừm, đây chính là vấn đề. . . . . .
Tôi quay đầu nhìn dòng người và hàng cây đang lùi lại phía sau, suy tư tính toán xem nên làm thế nào để đến gần anh ta.
Trên đường đi, anh ta lên tiếng hỏi chuyện trước: “Địa chỉ nhà cô ở đâu?”
Vốn dĩ theo phản xạ có điều kiện, tôi sẽ báo cáo ra chi tiết đầy đủ địa chỉ nhà mình, nhưng chợt nhớ tới ở nhà đang có một người mẹ được tạo ra từ gà mẹ và sư tử Hà Đông ngồi trấn, có khả năng biến chàng trai trong veo như nước này thành một cái thây khô, tôi không có cách nào nói thật. Đành phải vội vàng đổi thành địa chỉ nhà trọ mà tôi đang mướn.
Anh ta bình thản đáp lại một tiếng, sau đó chuyên chú lái xe. Tự dưng tôi muốn cào cửa sổ, liều mạng suy nghĩ mà rốt cuộc không biết nói với anh ta cái gì. Tuổi của anh ta đại khái tôi có thể đoán được, bởi vì anh ta là bạn học của Lâm Duy Uyên, có lẽ chỉ trên dưới hai mươi bảy thôi. Hơn nữa vừa rồi hình như Cố Tuyết Kỳ gọi anh ta là “Tiểu Trực” (3)? Là họ Trực sao? Cái này đúng là tàn nhẫn, hủ nữ đi xem mắt với anh ta chắc hẳn là rất thương tâm. Được rồi, cứ thử hỏi họ tên của anh ta đi, nếu tên anh ta thực sự là “Trực” thì tôi đây sẽ nói “Uầy, hai ta thật có duyên, nhũ danh của tôi là Loan Loan (4) đó.” —— Trời ơi, cái nhũ danh tạm thời nghĩ ra này quá kinh khủng rồi, đến bản thân tôi còn muốn phun ra.
(3) Từ “Chỉ” và từ “Trực” đồng âm, nữ chính nghe nhầm. “Trực” có nghĩa là “thẳng” nên nữ chính mới nói các bạn hủ nữ sẽ cảm thấy thất vọng. ^^
(4) “Loan” là cong.
Tôi bất chợt rùng mình một cái vì lạnh.
Sau đó tôi liền thấy cửa sổ đang hé một chút chậm rãi đi lên rồi khép kín lại, không thể không nói một câu, anh ta đúng là một người đàn ông có gia giáo vô cùng tốt.
Tôi bị chi tiết nhỏ này làm cho xúc động, không nhịn được mở miệng: “Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, anh họ gì?”
Anh ta giảm tốc độ xe, nhàn nhạt đáp: “Họ Cố.”
Không phải là “Trực” à? Vậy mà lại cùng họ với Cố Tuyết Kỳ, tôi tiếp tục hỏi:
“Tên thì sao?”
“Hành Chỉ.”
“Là Hành Chỉ trong câu ‘Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ’ (5) sao?”
(5) “Cao sơn” ý nói là đức hạnh cao; “Cảnh hành” thể hiện hành vi quang minh chính đại. Cả câu thường được dùng để chỉ “Phẩm hạnh cao thượng”.
“Ừ.”
Nghe xong cái tên này, tôi cảm thấy tôi có thể tự dùng móng vuốt bóp cổ mình đến sùi bọt mép, trợn mắt nhìn lên trời một cái sau đó trực tiếp tắt thở được rồi.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
43 chương
48 chương
7 chương