Phải mau lấy chồng thôi
Chương 14 : Chương 13.2
Tôi không có ý định nghe tiếp, chậm rãi đẩy cửa ra, đi tới bên cạnh hai người bọn họ thong thả ung dung mở khóa vòi nước rửa tay, trong gương, sắc mặt hai người trắng bệch, khẽ khàng chào, “Chào Chủ quản Tiết” rồi nhanh chóng chạy.
Phụ nữ ấy à, tên của bạn gọi thành Bát Quái. Tôi vừa nghĩ vừa sấy khô tay, đi ra khỏi toilet. Vừa mới ra cửa, một cô gái Bát Quái vừa rồi ngăn cản tôi, nói: “Tổng giám đốc bảo cô tới phòng làm việc.”
Tổng giám đốc họ Tôn, là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, bảo dưỡng cực tốt, nhìn qua chỉ tầm ba mươi mấy. Nhưng đây đều không phải là thứ để cho tôi hâm mộ ghen ghét, để cho tôi đau lòng chính là bà ta đều đã có cháu! Vì vượt qua người phụ nữ này một bước, tôi định sau này xúi giục con mình yêu sớm, càng sớm càng tốt.
Giờ phút này, lão yêu tinh đã có bốn đời gõ mặt bàn hỏi tôi:
“Chủ quản Tiết, tôi nhớ cậu tốt nghiệp trung học ở thành phố G đúng chứ?”
Cô trợ lý pha cho tôi một tách trà, mời tôi ngồi xuống, tôi đáp: “Đúng vậy.”
“Ồ, vậy thì tốt”, bà ta bảo trợ lý đưa tấm thiếp mời đẹp cho tôi, giương mặt với tôi: “Đây là thiếp mời trường trung học thành phố G mời tôi tham gia lễ kỷ niệm 30 năm thành lập, thời gian vào xế chiều hôm nay, nhưng hôm nay cháu tôi tổ chức sinh nhật tám tuổi, buổi chiều tôi phải tới khách sạn xử lý tiệc chuyện sinh nhật. Nếu cô biết rõ trung học G, có thể thay tôi đi không? Ngồi ở vị trí khách quý bữa tiệc nghe một chút là được.”
“Không thành vấn đề”, lúc này không vỗ ngựa thì đợi đến bao giờ? Không phải là trở về ngồi trường cũ kỹ của chúng tôi nằm sấp trên bàn ngủ trưa một chuyến à, không chừng Tổng giám đốc vui vẻ cuối năm cho tôi thêm tiền thưởng. Tôi vui vẻ đáp ứng: “Việc nhỏ thôi, hoàn toàn không thành vấn đề!”
“Vậy thì tốt.” Bà ta gật đầu mỉm cười với tôi.
×××
Buổi chiều, tôi cố ý ăn mặc rất tri thức, hơn nữa đi hiệu làm tóc uốn những sợi tóc thẳng như mì trong canh thành sóng nước, ở trước gương xác định mình quả thật như quản lý, nhanh chóng chạy tới ngôi trường học cũ thân yêu.
Tôi không ngờ tới chúc mừng kỷ niệm thành lập trường học được tiến hành ở bãi tập lớn, nơi ghi lại thời kỳ tăm tối của tôi. Trình diện xong, cùng cuộc liên hoan người đông nghìn nghịt, học sinh đang chỉnh tề xếp thành hàng vào trường. Cùng lúc đó, tôi cũng bị lãnh đạo trường học nhiệt liệt hoan nghênh, còn có học sinh nam tuấn tú mặc đồng phục màu xanh tặng hoa tươi cho tôi rồi dẫn tôi tới hàng ghế trên. Tôi liếc trộm mấy người đàn ông cách đó không xa bộ dáng lãnh đạo giày Tây bụng phệ, quả thật đúng như tôi dự đoán, là mấy tiểu lâu la thanh thuần tịnh lệ đang nghênh tiếp bọn họ đi vào —— khó trách trường chúng tôi hiện tại càng ngày càng lớn, đường chạy, sân cỏ, trường học hàng năm đổi mới! Hóa ra lãnh đạo làm việc thật tận tâm!
Suy nghĩ một chút, tôi lại tiếp tục nhìn trở về, mấy tiểu lâu la đã xoay người lại từ người chủ trì hội nghị đi xuống, họ đột nhiên giống như ong mật nhìn thấy hoa, con ruồi nhìn thấy cứt e sợ rớt ở phía sau nên cố xông về nơi nào đó, nhìn theo hướng họ chạy, một người khiến cho mấy ngày gần đây tim tôi đều bị quấy nhiễn xuất hiện ——
Bộ dáng Cố Hành Chỉ áo mũ chỉnh tề, hôm nay anh thậm chí còn đeo cặp mắt kính ở sóng mũi, lộ vẻ lịch sự tuấn dật hơn. Tiểu lâu la ở cửa chen lấn bên cạnh anh như sao vây quanh trăng, đưa ánh sáng này đẩy sang bên chỗ người chủ trì hội nghị ——cách tôi vô cùng xa, vô số ánh sáng cùng Địa Trung Hải vắt ngang chỗ này, chúng tôi giống như đại lục và Đài Loan tràn đầy nỗi nhớ quê xa xa nhìn nhau.
Không lâu lắm, học sinh cũng đi tới sân. Nhân viên làm việc thử âm, hiệu trưởng trường học bắt đầu phát biểu.
Tôi nhanh chóng kéo nửa bên tóc che mặt, vừa chỉ hướng Cố Hành Chỉ, lễ phép hỏi một lãnh đạo bên cạnh:
“Thầy giáo cho hỏi một chút, ngồi bên kia là những người nào?”
Ông ta nhìn một chút, trả lời tôi: “Nếu như tôi không có đoán sai, bên kia hẳn là những bạn học kiệt xuất.”
“Bạn học kiệt xuất? Thật á?”
“Đúng vậy, hôm nay mời mấy công ty nhà tài trợ như các cô chính là vì ban thưởng cho bọn họ”, ông ta sờ sờ cằm: “Nhìn thấy anh chàng đẹp trai đeo mắt kính không? Bây giờ cậu ta là lão tổng bất động sản Thủ Thành, ha ha, tôi chính là chủ nhiệm của cậu ta đấy.” Sau khi nói xong mặt hàng này đắc chí.
“Ờm ——”, tôi chột dạ đáp một tiếng, quay mặt nhìn về nơi khác.
Lúc này, Hiệu trưởng cũng phát biểu xong, thầy trò dưới đài đều vỗ tay nhiệt liệt. Giai điệu du dương lại vang lên một lần nữa, buổi lễ trao giải cho bạn học kiệt xuất cũng chính thức bắt đầu. Người đầu tiên ra sân chính là Cố Hành Chỉ, lúc giọng nữ ưu nhã bắt đầu hô tên anh trong cái loa để tôn vinh, anh cũng đi đến giữa sân khấu chủ trì hội nghị, thái độ tự nhiên, phong thái người lãnh đạo trời sinh. Chờ anh đứng lại, tôi nghe thấy thầy trò xung quanh cũng sôi trào, trong lúc đó âm thanh phụ nữ chiếm đa số.
Vị chủ nhiệm bên cạnh tôi cũng đứng dậy, trên mặt ẩn chứa nụ cười tự hào, bởi vì vô cùng nghiêm túc, tư thế hơi cứng đờ đi tới bên người Cố Hành Chỉ, kích động đến tay cũng khẽ run, ông ta lấy tờ giấy trong túi quần ra, hạ mic xuống, nhăn lông mày bắt đầu đọc:
“Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị thầy cô giá, các bạn học sinh, chúc mọi người khỏe mạnh! Ở nơi gió xuân thoải mái, bông liễu bay trong thời tiết tuyệt đẹp, tôi muốn giới thiệu với mọi người một vị thanh niên tài tuấn vô cùng xuất sắc, cũng là học sinh cực kỳ ưu tú của trường chúng ta—— vị bên cạnh tôi đây, Tổng giám đốc công ty quốc tế Thủ Thành – Cố tiên sinh bla bla. . . . . .”
. . . . . . Những lời tán tụng dài dòng khiến tôi không nhịn được ngáp liên tục, chủ nhiệm này đột nhiên đề cao âm lượng làm tôi hoảng sợ, ông ta nâng cao âm điệu, gần như gầm thét lên:
“—— tôi cần nhấn mạnh một chuyện! Chính là Cố tiên sinh của chúng ta! Cậu ấy. . . . . . bị lưu ban. . . . . .”
Phốc! Tôi mới vừa uống một ngụm trà thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Chủ nhiệm nâng tay phải lên, thần thái hết sức nghiêm trang: “Tại sao cậu ấy lưu ban? Bởi vì đại hội thể dục thể thao toàn trường mùa hè năm ba, cậu ấy tham gia chạy 800m, một nữ sinh xông lên đường chạy đụng phải khiến cậu ấy ngã xuống thân thể gãy xương nhiều chỗ, không thể kịp thời khỏi hẳn, bỏ lỡ cơ hội tham gia thi cấp ba lần thứ nhất! Vị nữ sinh kia lại còn không chịu trách nhiệm mà bỏ chạy! Nhưng Cố tiên sinh của chúng ta. . . . . . bằng vào nghị lực của mình, cậu ấy chiến thắng bệnh tật còn sống! Còn sống cho tới bây giờ! Còn đạt được thành công to lớn! Các bạn học! Các bạn cả ngày xem phim trên đài Hồ Nam, lại không nghĩ rằng người diễn kịch thực sự đang ở bên cạnh! Các bạn học! Chúng tôi hãy vỗ tay nhiệt liệt cho vị Cố tiên sinh thân mặc dù tàn, chí vẫn còn kiên! Cậu ấy chính là Tư Mã Thiên đương kim thời đại, Tư —— Mã —— Thiên ——!”
Cuối cùng ý chí chiến đấu sục sôi ba chữ Tư Mã Thiên vang vọng nhiều lần ở bãi tập, tôi hoàn toàn bùng nổ, đã cười đến chết đi sống lại. Cho tới sau đó chủ nhiệm nói, “Chúng tôi xin mời cháu gái Tổng giám đốc Công ty Thiên Phẩm lên đài tặng bằng khen bạn học kiệt xuất cho cậu ấy”, thời điểm tôi phản ứng một hồi lâu mới ý thức giờ phút này mình chính là quản lý Tôn trong miệng ông ta, vội vàng vuốt vuốt tóc quăn, đạp giày cao gót cố làm vẻ ưu nhã nhận lấy chứng chỉ, đi tới.
Đến trước mặt Cố Hành Chỉ, nụ cười của tôi còn chưa hoàn toàn tản đi, cố gắng khống chế khóe miệng khẽ động, đưa chứng thư tới bên cạnh anh ——
Sắc mặt anh cũng không vui vẻ khiến cho tôi càng thêm vui vẻ, anh trầm giọng hỏi tôi: “Tại sao là em?”
“Tại sao không thể là em?” Tôi ném một lông nheo: “Bạn học Tư Mã Thiên Thời đại mới.”
Anh hoàn toàn không để ý câu châm biếm trong lời tôi, hỏi tiếp: “Sao tóc em thế này?”
Tôi nhướng mày: “Thế nào? Tóc quăn khó coi?”
“Nhìn không thoải mái”, anh khẽ cau mày: “Về nhà kéo lại.”
Lúc này chủ nhiệm mới vừa rồi kích tình dâng trào bu đầu lại: “Không phải chứ, ban thưởng cũng có thể quyến rũ!”
Tôi khẽ ho hai tiếng, đưa chứng chỉ cho anh, đứng đắn lui về phía sau một bước, trở lại chỗ khách quý ngồi tiếp tục cười.
—— ha ha ha ha ha ha ha ha, thân tàn chí kiên! Ha ha ha ha ha ha, Tư Mã Thiên thời đại mới!
×××
Kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc trong không khí vui vẻ, mọi người tan cuộc, tôi cũng nói lời từ biệt với mấy vị lãnh đạo những công ty khác cố làm thân thiện nhất. Xách túi lên định đi nhà để xe lấy xe, quay đầu lại nhìn Cố Hành Chỉ, anh vẫn còn bị lãnh đạo trường học dây dưa, dường như nhất thời không phân thân ra được, vốn còn muốn đợi anh nhưng rồi tôi quả quyết rời đi.
Bước chậm ở đường chạy plastic màu đỏ, hai bên rậm rạp lá cây nhãn rơi rụng, tất cả đều ấy sao xa lạ và quen thuộc, trước mắt tôi lại xuất hiện ——từ đường chạy hô to nhễ nhại chạy hướng thiếu niên áo xanh, anh còn là như thế. . . . . .
Không đúng, không phải là ảo giác, thật sự có thiếu niên áo xanh dừng ở trước mặt tôi, ngăn cản đường đi của tôi. Có chút quen mắt, tôi cẩn thận phân biệt, phát hiện là nam sinh vừa rồi nghênh đón tôi tới chỗ khách quý của bữa tiệc, phía sau cậu ấy còn có bé trai ba bốn đi theo, cũng đều là anh em.
Nam sinh chớp chớp mắt đẹp mày rậm, hỏi tôi: “Cô là quản lý Tôn Thiên Phẩm?”
Tôi không biết bọn họ muốn làm gì, trả lời bọn họ: “Đúng vậy.”
“Cô có muốn bao nuôi tôi hay không?” Cậu ta nâng khóe môi, bản thân cảm giác cực kỳ tốt đẹp.
“Phì!”
“Rất nhiều phú bà muốn bao nuôi tôi, tôi còn không muốn. Cô là phú bà tương đối trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên tôi mới suy tính tới cô, cho cô cơ hội lần này, cô nên cảm thấy vinh hạnh, biết không?”
Phía sau cậu ta là mấy nam sinh cũng như lâu la trong sơn trại ồn ào kêu lên: “Bao cậu ấy! Bao cậu ấy! Bảo vệ ngày đêm hạnh phúc!”
Hiện tại trẻ con thế nào vậy? Tôi đứng tại chỗ, đột nhiên không có năng lực ngôn ngữ.
Bé trai kia tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú cách tôi quá gần, cậu ta nở một nụ cười rất mê hoặc lẳng lơ, mới vừa định nói với tôi gì đó. Tôi cảm thấy túi xách trên vai mình bị đè nặng, cả người lảo đảo hai bước về sau ngã vào một vật cưng cứng ——
Tôi quay đầu nhìn, vật cưng cứng. . . . . là lồng ngực Cố Hành Chỉ . . . . . .
Anh hạ đôi mắt xinh đẹp hỏi tôi: “Em đứng ở nơi này không đi làm gì?” Sau đó giương mắt: “Quyến rũ tiểu học đệ cùng trường nhanh vậy?”
“. . . . . .” Tôi muốn giải thích chút, What??, chàng trai đã mở miệng trước tôi một bước: “Anh là Cố tiên sinh?” Cậu ta lại ranh mãnh liếc tôi một cái: “Khó trách chủ nhiệm nói anh thân tàn chí kiên. Thế nào, anh cũng bị cô ấy bao nuôi, khó trách hiện tại đe dọa tôi! Chị gái, dù sao chị cũng có tiền, không ngại thêm tôi nữa chứ?”
Đứa bé kia nháy mắt với tôi mấy cái, không thể không nói, thật sự rất ~
Ngay sau đó, tôi nghe Cố Hành Chỉ cười một tiếng ở trên đầu tôi, dùng giọng rất lạnh không nhanh không chậm nói:
“Bạn học này, ngại quá. Cô ấy còn bị tôi bao nuôi, có thể tạm thời còn chưa có năng lực nuôi người khác nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
75 chương
718 chương
37 chương
15 chương
123 chương
13 chương
24 chương