Phải mau lấy chồng thôi
Chương 12
Tôi cứ tưởng rằng ngày sinh nhật của Cố Hành Chỉ sẽ kết thúc tốt đẹp sau nụ hôn với tôi, nhưng tôi chỉ đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc. . . . . .
Lúc Cố Hành Chỉ hôn, tôi khẩn trương đến tay run lên, dao Thụy Sĩ trong tay cũng run theo. . . . . .
Cố Hành Chỉ nghe tiếng buông tôi ra, nụ hôn kia cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước lướt qua rồi dừng, không có tiếp tục xâm nhập như tôi mong muốn. Tôi bi phẫn ném túi qua một bên phát tiết bất mãn. Thế nhưng việc cấp bách trước mắt là giấu kỹ hung khí, tôi mới vừa định đi qua nhặt dao Thụy Sĩ lên, Cố Hành Chỉ đã nhanh hơn tôi một bước khom lưng nhặt lên.
Anh cố ý mở đèn trong khoang xe lên, rất nghiêm túc hỏi tôi: “Đây là cái gì?”
Giọng điệu câu hỏi giống như ai oán, sau lưng tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tôi giật khóe miệng cố gắng khiến vẻ mặt cứng ngắc khôi phục tự nhiên, cũng nghiêm túc trả lời anh: “Anh cũng thấy đấy, đây là dao.”
“Tôi dĩ nhiên biết là dao”, anh gõ con dao Thụy Sĩ ở lòng bàn tay, nheo mắt lại: “Em đi theo tôi còn mang vật tùy thân thế này?”
“Làm sao có thể?” Tôi vội vàng biên tạo một lý do: “Đây là em tỉ mỉ chuẩn bị. . . . . . định đưa tặng anh, chỉ là thật không ngờ hôm nay là sinh nhật anh, xem ra hai ta thật là một cặp trời sinh”.
Trên mặt anh đột nhiên thoáng hiện ra nụ cười khiến tôi thở phào, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu đồ trên tay anh (may mà trước đó để cho tiện sử dụng tôi đã nghiêm túc nghiên cứu qua con dao này): “Anh đừng xem nó, mặc dù nhỏ nhưng công năng rất mạnh! Có thể mở bia, có thể như cây kéo, có thể cắt móng tay. . . . . . Không tin thì anh tự nhìn, em vừa giới thiệu sơ lược đó.”
Anh gật đầu một cái, sắc mặt hòa hoãn hơn.
Tôi tỉnh rụi lau mồ hôi trên trán, tiếp phát huy: “Người xưa có nói, quà ít lòng nhiều, anh đừng nhìn quà này không lớn, nhưng gửi gắm tình cảm vô hạn của em đối với anh! Treo nó ở chùm chìa khóa, tựa như đem em buộc ở trong lòng anh, có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày, khi dùng nó anh sẽ nhớ tới em, nhớ tới một cô gái luôn luôn đứng sau lưng anh yên lặng săn sóc anh quan tâm anh! Anh không cảm thấy chuyện tình này rất tốt đẹp sao?”
“Ừ.” Anh liếc tôi một cái, có chút thích thú xoay lật con dao.
Xem đi, đàn ông cũng phải dỗ dành. Tôi gia tăng sức ngựa đánh hạ anh, lôi những lời quảng cáo trên tivi ra dùng : “Anh nhìn kỹ mà xem! Hoa văn tinh xảo, chế tác hoàn mỹ, lưỡi dao sắc bén, kim loại sáng bóng. Tuyệt đối là hàng hiệu! Không phải Victorinox cũng là Wenger (Tên hãng sản xuất dao Thụy Sĩ)! Tặng cha mẹ, tặng bạn bè, tặng chồng, tuyệt đối có thể diện! Còn chờ cái gì. . . . . .”
Cố Hành Chỉ đột nhiên cắt đứt lời tôi: “Bao nhiêu tiền?”
Tôi suýt chút nữa không dừng lại kịp bật thốt lên, “Không phải ba bốn ngàn! Cũng không phải là một hai ngàn! Thực sự chỉ 988 đồng!”.
Tôi ho hai cái, phẩy phẩy tay: “Tiền chỉ là thứ yếu, anh thích là tốt rồi, thật sự là hàng nhập khẩu nước ngoài ~”
Anh nhàn nhạt “ồ” một tiếng, nhẹ nhàng đặt cây dao vào bệ điều khiển, xoay sang nhìn tôi, từ từ trần thuật ra một câu khiến cho tôi muốn trực tiếp cầm lấy cây dao kia giải quyết sự thật của mình:
“Năm tôi đi Thụy Sĩ du lịch, cũng mua một con dao Thụy Sĩ. Làm quà tặng cho bạn tôi, cũng chính là chồng người bạn tốt của em, Lâm Duy Uyên. So với cái này như anh em sinh đôi, kết nối với cái tôi cố ý bảo người ta khắc lên tên tiếng Anh của Lâm Duy Uyên thì giống nhau như đúc. Tôi thật không ngờ tới, hai chúng ta tâm ý tương thông như thế này?”
“. . . . . .”
Mie nó, Cố Tuyết Kỳ, lần sau cậu cho tôi thêm thứ gì nữa thử xem, nhất là đồ Cố Hành Chỉ tặng bạn anh ta! Chị đây không chỉ để cho cậu cắt không được JJ của người khác, chị còn cắt tiểu Mimi của cậu!
×××
Đêm đó cùng Cố Hành Chỉ tan rã trong không vui (Không biết người nào mới không vui, dù sao tôi cũng không vui mừng nổi), mấy ngày kế tiếp tôi sợ anh vẫn còn tức giận, thỉnh thoảng gửi nhắn tin quấy rối anh, bình thường anh cũng sẽ phản hồi lại, chỉ là chữ không nhiều lắm, ví như:
—— Buổi trưa hôm nay ăn gì vậy? Em ăn gà xé cay, thịt bò thăn xào ớt xanh, canh trứng cà chua. . . . . .
—— Cơm.
——>< Không tệ! Ăn nhiều cơm thì thân thể khỏe mạnh!
—— Tối hôm qua làm gì không trả lời tin nhắn của em? Em còn gửi rất nhiều lần, sợ anh không nhận được.
—— Ngủ quên.
—— Ồ, ngủ sớm dậy sớm là thói quen tốt. . . . . .
——Ngày mai em đi dạo phố, anh có muốn đi chơi cùng không?
—— Ngày mai công ty bắt đầu phiên giao dịch mới.
—— Mẹ kiếp! Khốn kiếp! Không biết xấu hổ! Cút đi! Thích đi không đi!
—— Hở?
—— Á! Gửi nhầm, ngại quá, tin vừa rồi gửi cho Cố Tuyết Kỳ . . . . . . (Cố Tuyết Kỳ chảy hai hàng nước mắt: bà đây nằm cũng trúng thương. . . . . . )
. . . . . .
Nếu như nói trình độ một người đàn ông đối với bạn có quan hệ trực tiếp với tốc độ trả lời tin nhắn của bạn, vậy bản nhân nhất định chỉ chiếm được 1% vụn thịt trong lòng Cố Hành Chỉ. Mấy ngày nay đại di mụ lại viếng thăm, tin nhắn của Cố Hành Chỉ lại làm cho căm phẫn không thôi, mỗi ngày đều có ý muốn bẻ gãy chiếc điện thoại. Tâm trạng của tôi rất kém, chảy máu, cả người đều sắp máu tận người mất rồi! Có lần Lâm muội muội đến phòng làm việc của tôi bề ngoài đóng sổ sách, vừa lúc tôi gởi nhắn tin cho Cố Hành Chỉ, cô ta nhìn tôi, hèn nhát hỏi: “Chị Tiết, chị làm sao vậy? Thời kỳ tiền mãn kinh?”
Dĩ nhiên cũng có thể khiến cho trạng thái mất máu của tôi chữa khỏi thời khắc, ví như:
———— Nghe Cố Tuyết Kỳ nói, chiếu phim《 tương ái 》, Từ Tĩnh Lôi cùng Lý Á Bằng diễn, không phải đàn ông đều thích Từ Tĩnh Lôi ư?
—— Không thích.
—— Không thích? Vậy anh thích người đẹp Lưu Diệc Phi hay sao? Hay Lưu Thi Thi buồn tẻ? Hay là Dương Hàm Số nhiều mặt? Dù sao đàn ông đều thích những thứ này!
—— Không thích.
—— Vậy thích gì?
—— Như em.
Tôi lập tức lại muốn ở trong phòng làm việc đầu hướng về phía không khí vui sướng nhảy nhót.
Bởi vì thái độ của Cố Hành Chỉ đối với tôi luôn là lúc lạnh lúc nóng, làm cho cảm xúc của tôi cũng biến đổi liên tục, không khí giữa chúng tôi cũng trở nên cực kỳ kỳ lạ. Lần trước ở nhà vệ sinh ngồi đi đại tiện, nghe hai cô gái phía ngoài tiến hành gặp gỡ hữu nghị trao đổi với nhau:
Cô gái A: Gần đây Chủ quản Tiết thật kỳ lạ! Có biến!
Cô gái B: Đúng vậy, ngày hôm qua đột nhiên bảo tôi đưa toàn bộ giấy tờ kế toán cùng nghiệp vụ hằng ngày ba tháng gần đây cho cô ấy kiểm tra, tôi tan việc đi ngang qua phòng cô ấy, còn nhìn thấy sắc mặt cô ấy dữ tợn điên cuồng lật sổ sách, rất kinh khủng.
Cô gái A: Có thể mắc phải bệnh hiểm nghèo gì rồi hay không? Cho nên đột nhiên rất nhiệt tình gửi gắm vào công việc?
Cô gái B: Làm sao có thể, tôi cảm thấy là thất tình, hoặc là tuyệt vọng với tình yêu, điên cuồng làm việc.
Cô gái A: Cũng đúng, cô ta sắp 30 rồi còn chưa kết hôn.
Cô gái B: Đúng thế, dầu gì cũng sắp thành bà cô rồi, làm sao lại không có đàn ông nào muốn?
Cô gái A: Có thể có chướng ngại sinh lý hay không?
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
43 chương
48 chương
7 chương