Rốt cuộc cũng ngâm nga xong bài hát giày vò người ta, tôi đặt chiếc Microphone về chỗ cũ, dưới sân khấu tĩnh mịch, tôi vội cúi người giải thích: “Các vị đồng nghiệp công ty và đồng bạn Thủ Thành thân mến, thật sự xin lỗi, bởi vì đang chơi lời thật lòng mạo hiểm lớn, màn biểu diễn vừa rồi cũng là yêu cầu mạo hiểm lớn, cho nên có chỗ đắc tội xin hãy tha lỗi.” Nói xong, tôi phải dùng tay che mặt, xấu hổ định đi xuống đài, sau suy đi nghĩ lại, quay trở về trên đài, kèm thêm một câu: “Lâm tổng và Cố tổng thật sự không có quan hệ không đứng đắn nào cả, mọi người có thể thấy, Lâm tổng đã có vợ ở nhà, Cố tổng. . . . . . Ách, chỉ sợ cũng đã có bạn gái. Tôi không hy vọng đồng nghiệp nữ hai bên quấy nhiễu bọn họ, như vậy thật không nên!” Cố Tuyết Kỳ lại tựa như tán thành tiết mục cuối năm Triệu Bản Sơn, vỗ tay đầu tiên, “Được lắm!” Được cái bác cậu, tôi lại bị tiếng vỗ tay như sấm dậy đưa xuống đài, trở lại lại ở trong tổ chức quần thể bạch cốt tinh. Người đẹp số một nói: “Ai da, tôi chết cười, cậu không thấy sắc mặt hai lão đại nhà chúng tôi.” Người đẹp số hai: “Tôi vừa phun rượu vừa nghe cậu hát xong, ha ha ha.” Người đẹp số ba: “Trông sắc mặt hai người họ kém như vậy, không phải là hát ra sự thực trong lòng bọn họ chứ, nếu lần này thật sự nổ tung, vậy nguyện vọng trong cuộc sống của tôi sẽ được thực hiện.” Cố Tuyết Kỳ: “Khi người đàn ông không gặp được người đàn ông để cho mình động lòng thì đều cho rằng mình thích phụ nữ! Nhưng, anh ta đã gặp phải Cố Hành Chỉ. Hai người bọn họ có khả năng là yêu nhau, ở trong lòng yêu sâu sắc lại chịu áp lực nên không cách nào nói với đối phương. Lâm Duy Uyên lấy tôi chỉ là để ngụy trang, thật ra thì vỏ ngoài anh ta BG nhưng bên trong lại là BL!” Tôi không cần đề cập, cũng không muốn nói chen vào, vỗ trán tự hỏi mình nên tu luyện bao lâu mới có thể coi thế giới Đại Đồng như thế, đàn ông chỉ có hai loại giới tính công thụ, dưa chuột hoa cúc mới là CP, Tiểu Ngôn làm như không thấy nữ chính, coi tất cả tác giả viết ngôn tình là Phù Vân, Phù Vân dĩ nhiên không bao gồm nick tác giả bỉ ổi, hàng đó không thể coi là một đóa Phù Vân. Lúc tôi nghĩ, ván thứ hai lại bắt đầu, lần này tôi rất cẩn thận chọn lựa bài poker, cầu nguyện đừng gặp lại Đại vương nữa, tràn đầy tự tin mở bài ra, sau đó. . . . . . Đại vương vẫn nằm trên tay tôi. . . . . . —— FML! Thế giới này quá FML rồi! *FML: fuck my life Đám con gái quanh bàn đều đấm bàn cười không ngừng, Cố Tuyết Kỳ vui vẻ nói: “Tiết Cẩn, Đại vương ỷ lại nhà cậu, cũng không phải là chúng tớ cố ý.” “Được rồi”, tôi bắt đầu đau khổ vò đầu, “Tôi nhận mệnh, có gì sử dụng hết cả đi!” Cố Tuyết Kỳ nói: “Nhìn cậu kinh hãi kìa, không chơi cậu”, cô ấy nhìn người đẹp bên cạnh mình: “Tiểu Chu, cô cho cậu ấy nói lời thật lòng.” Tiểu Chu đang suy tư, Cố Tuyết Kỳ nhận được một cú điện thoại. Tiểu Chu cũng coi là hiền hậu, chỉ hỏi câu hỏi rất bình thường: “Bạn trai cậu là ai?” “Không có bạn trai. . . . . .” Tôi đáp. “Ơ, gạt người ——” một bàn người phản đối. “Thật sự không có.” Tôi lắc đầu, thật sự là không muốn khai Cố Hành Chỉ ra, tôi phát hiện từ khi tôi biết Cố Hành Chỉ thì bi thương phát hiện bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng, nói chính xác là hủ nữ sẽ giết tôi, không phải hủ nữ cũng sẽ giết tôi. Nói tóm lại, nói yêu đương với Cố Hành Chỉ rất không đáng tin cậy, quả thật mỗi ngày đều giống như treo mình bên vách núi còn phía dưới có một bầy cá sấu há to miệng chờ nuốt ngon lành, hoặc là bị ném chết, hoặc là bị cắn chết, dù sao đều là chết, còn không bằng được toàn thây, điều này thật sự làm cho người ta đau khổ. “Thật không có. . . . . . ?” Bọn họ còn chưa từ bỏ ý định đặt câu hỏi, may mà Cố Tuyết Kỳ không có ở đây, bằng không lấy trình độ tuỳ tiện thuận miệng khai ra của cô ấy, sẽ khiến cho cả thế giới nghe được lời thật lòng của tôi. “Không có!” Tôi nóng nảy: “Tôi thật sự không có bạn trai! Bạn trai là cái gì, có ăn được không? Toàn bộ đàn ông đều trộn lẫn mới là vương đạo, học hai vị lão tổng của các cô một chút, thế giới Đại Đồng rồi, dâm dân cũng có thể an cư lạc nghiệp! Thật tốt!” Tiểu Chu bàn đối diện mới vừa định vỗ tay cùng chung chí hướng với tôi, con ngươi cô ấy đột nhiên mở to, nhanh chóng rụt tay trở về. Sau đó tôi thấy một bàn phụ nữ đồng loạt đứng lên, cung kính mà kêu một tiếng: “Chào Cố tổng ——” Tôi thật muốn cắn lưỡi tự sát ngay tại đây để chấm dứt cuộc đời này, nhưng tạm thời còn chưa có dũng khí, còn muốn sống tạm ở xã hội phá hoại này, tôi cũng lập tức làm bộ cười ngọt ngào, định đứng dậy thẹn thùng nói một câu “Chào Cố tổng ~ tôi có thể đi nhà vệ sinh trước không ~?” Sau đó nhanh chóng trốn đi vệ sinh! Đáng tiếc Cố tổng không cho tôi cơ hội này, hai tay anh ấn trên bả vai tôi ép tôi ngồi trở lại, nói ở trên đầu tôi: “Mọi người hãy ngồi xuống.” Giọng anh thật bình tĩnh, thật rất bình tĩnh, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng tôi có thể cảm nhận được mười ngón tay tay anh đặt ở trên vai tôi ưu nhã lại có lực, đây chính là bình tĩnh trước bão táp! Ông đây thật muốn chạy khỏi nơi này! Càng muốn ở trên đài hơn vừa rồi! Tiếc rằng trên bả vai này không thể thừa nhận sinh mạng thật nhẹ! Anh lạnh giọng hỏi: “Lại đang chơi lời thật lòng mạo hiểm lớn?” “Ừ.” Tiểu Chu vừa cười vừa đáp, nhìn thoáng qua tôi: “Đúng vậy, lần này lại đến phiên Tiết Cẩn, chính là nhân viên Thiên Phẩm mới vừa hát trên sân khấu, rất đáng yêu.” Đáng yêu = mãnh =. . . . . . Tôi có nên không cần hợp với tình hình để lỗ mũi con heo thử răng con thỏ? “Ồ?” Cố Hành Chỉ như có điều suy nghĩ, buông bả vai tôi ra, lại lập tức cúi người đưa cánh tay dài qua hai bên cổ tôi đặt ở trên bàn, cả người tôi bị bao phủ dưới bóng ma u ám cùng với hơi thở kinh khủng. . . . . . lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào bên gáy tôi: “Lúc đó cô ấy chọn cái gì?” “Lời thật lòng.” Tiểu Chu đoán chừng cũng cảm thấy không khí quỷ dị, vội đáp. “Hỏi gì?” “Bạn trai cậu là ai?” “Cô ấy nói như thế nào?” “Không có bạn trai, mong muốn thế giới Đại Đồng.” “Hử”, cuối cùng Cố Hành Chỉ ngồi dậy, rời khỏi áp bức của anh làm tôi rốt cuộc thở dài một hơi, ngay sau đó tôi nghe thấy Cố Hành Chỉ nói với nhân viên của mình: “Về sau đừng tìm cô ấy chơi loại trò chơi này nữa.” “Hả?” Một bàn người đẹp đều sửng sốt. “Cô ấy thích gạt người”, anh nói không nhanh không chậm: “Đáp án câu hỏi lời thật lòng vừa rồi, tôi sửa lại cho cô ấy một chút.” Anh nói tiếp: “Tôi là bạn trai cô ấy.” Bàn chúng tôi lập tức xôn xao, biểu tình của các cô gái vừa kích động vừa thất vọng, Tiểu Chu hỏi tôi: “Tiết Cẩn, là thật sao?” Tôi bất đắc dĩ xoa mặt, đau khổ đáp: “Ừ!” Sau đó lại nghe thấy giọng nói của Cố Hành Chỉ lạnh lùng hơn so mới vừa rồi: “Tiết Cẩn, ra ngoài cùng tôi.” Tôi liên tục nói xin lỗi với một bàn các cô gái đang giương mắt nhìn, nhanh chóng đi theo Cố Diêm Vương không dám quay đầu lại. Rốt cuộc tôi đã tạo ra nghiệt gì, chơi lời thật lòng cũng có thể hoàn thành mạo hiểm lớn. Mẹ nó, nếu có một ngày các cậu gặp gỡ cô gái bi đát giống như tôi, xin nói với cô ấy: nếu như yêu, xin yêu; nếu như không yêu, thì ngàn vạn đừng hãm sâu vào. . . . . . ××× Đi theo phía sau Cố Hành Chỉ, dọc đường đi rất là gây chú ý, tôi cũng không có so đo, cũng không muốn giải thích với anh ta gì hết, bởi vì cho dù giải thích cũng không có tác dụng. Tôi đang suy nghĩ, rốt cuộc trong lòng mình ôm ý nghĩ như thế nào với người đàn ông trước mặt, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã có loại cảm giác về mặt tâm lí học có thể gọi là “ảo giác chung tình” gì đó với anh ta, thích khuôn mặt khí chất của anh ta. Nhưng sau mỗi lần nhìn thấy anh ta, lời nguyền “Mày vẫn còn muốn mất mặt nữa à? Đúng vậy! Mày vẫn còn sẽ mất mặt nữa!” vẫn đeo bám lấy tôi. Tôi thật sự không muốn giống như vị thần xui xẻo thường mất mặt xấu hổ đơn thuần khôi hài ở trước mặt người đàn ông ưu tú như anh. Nhưng tôi lại không biết giả bộ, biểu hiện ưu nhã khéo léo, lúc lên tiếng đúng lý hợp tình. Thiếu nữ không ngừng tự tán dương có thể sẽ làm cho người ta cảm thấy vừa ngốc vừa đáng yêu, mà tôi đã sớm qua tuổi đó. Trẻ tuổi thật tốt, cái gì cũng có thể được tha thứ. Tôi rất khao khát có thể trở lại thời đại học, dám quơ múa cánh tay ở ban công còn có thể lớn tiếng gào lên: “Tôi tự hào tôi kiêu ngạo, tôi trẻ tuổi chưa đến đầu hai!” Chưa đến đầu hai. . . . . . Mỗi đại gia thâm hiểm dồn ép cháu trai, trái phải phúc hắc dồn ép tiểu bạch. Tuy nói như thế, nhưng bà đây dầu gì đã bước đi ba mươi năm, sao từ chưa đến đầu hai biến thành cuối đầu hai, tôi không cam lòng! Cố Hành Chỉ rốt cuộc ngừng lại ở trên sân thượng, nơi này rất an tĩnh trang nhã, lá cây cây tường vi leo đầy trên lan can kiểu Châu Âu màu trắng, không hòa hợp với không gian ồn ào bên trong phòng, nơi này thật là địa điểm đẹp để nam nữ phát triển gian tình, tôi là nói trừ bỏ sắc mặt tương đối âm trầm kia ra. . . . . . “Tiết Cẩn.” Anh ta gọi tên tôi. Lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra lúc anh ta gọi tên tôi còn có thể làm cho người ta có hiệu quả giác ngộ, tim tôi như đánh trống, khi anh ta như địa chủ nhỏ phê phán bi kịch thời kỳ Cách mạng văn hóa, tôi chỉ dám nặn ra một chữ từ lỗ mũi, “Hả?” . Anh ta cúi người lại gần tôi, hơi thở lạnh lùng, chất vấn tôi: “Cố tổng có bạn gái, đây có phải câu em nói không?” Thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, tôi lớn mật thừa nhận: “Đúng, là tôi nói.” “Tôi không hy vọng mọi người quấy nhiễu bọn hj, đây cũng là em nói?” Anh ta hỏi tiếp. Tôi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.” “Chẳng lẽ bây giờ em không phải là bạn gái của tôi?” “Làm sao có thể không phải.” “Nhưng mà trong mắt tôi, hình như em không có một chút khó xử”, một cánh tay dài của anh ta chống trên tường sau lưng tôi, ngón tay trắng noãn thon dài tùy ý đặt trên mặt tường đá đỏ: “Mà giống như rất vui vẻ?” “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi vui vẻ? !” Tôi nhập vai Mã giáo chủ vô cùng đau đớn gầm thét: “Tôi cực kỳ không vui! Sao tôi có thể vui vẻ chứ! Tôi chỉ là miệng răng vui vẻ thôi!” Tôi len lén đưa tay ra sau lưng hung ác nhéo một cái vào thịt trên thắt lưng, làm ra hiệu quả lệ nóng doanh tròng, khổ sở nhìn chăm chú người trước mắt, hơn nữa trong lòng nhanh chóng dựng lên một lời kịch đáp lại anh ta: “Chẳng qua là tôi bị buộc, trong lòng tôi rất khó chịu. Anh biết tại sao trong mắt tôi thường rưng rưng nước không, bởi vì tôi vô cùng yêu anh, anh quá ưu tú, yêu anh làm tôi thấy rất áp lực, cho nên tôi chỉ có thể giấu sự thật ở trong lòng. Anh đừng nhìn bề ngoài tôi làm ra vẻ không sao cả, thật ra thì thế giới nội tâm tinh thần của tôi cực kỳ khổ sở. Bây giờ anh bởi vì một trò chơi nhàm chán mà nói tôi như vậy, trái tim pha lê của tôi sắp bể nát.” Bởi vì một tràng phía trên nói quá trôi chảy, tôi thiếu chút nữa sẽ phải lắc bả vai anh ta bật thốt lên lời kịch kinh điển của Tử Vi: “Một bể tan tành, tôi nên làm thế nào cứu vớt một bể tan tành của anh?” Khi tôi nói xong, trông thấy Cố Hành Chỉ đang dùng thần sắc kỳ lạ nhìn chằm chằm tôi, con mắt sắc rất sâu, tôi nhìn thấy thì muốn hỏi anh ta, “Em trai, có phải em muốn thổ lộ với tôi hay không?”. Anh ta buông tay chống bên người tôi ra, nhướng lông mày, hỏi tôi: “Tiết Cẩn, em thật sự yêu tôi?” “Làm sao có thể không thích chứ, quả thật rất là thích, thích đến không thể thích hơn!” Tôi quả thật rất thích gương mặt người này, hận không treo ảnh của anh ta trên tường trong nhà ngày ngày chiêm ngưỡng, hận không thể làm búp bê giống bộ dáng anh ta ngày ngày bày trên giường S tới M, trên mặt tôi nói khẩn thiết, nội tâm thật lưu manh. Cố Hành Chỉ nghe xong lời nói của tôi thì nở nụ cười, cười đậm hơn so với trước kia, tôi thậm chí còn có thể thấy được một lúm đồng tiền khó có thể thấy trên mặt anh ta, nhưng nụ cười này thật khiến người ta rợn cả tóc gáy, bằng không vì sao bây giờ tôi cảm giác mình cả người phát rét giống như đang xem phim kịnh dị, phát rét thì phát rét, tôi còn cố gắng nặn ra nụ cười mỉm đáp lại mà trong mắt Cố Hành Chỉ thì giống như táo bón. Sau đó, tôi nhìn thấy Cố Hành Chỉ giơ tay lên, đưa ngón tay dừng ở trên mặt tôi, lạnh lùng nói: “Về sau chớ vừa nhìn thấy tôi, trên mặt đã tràn ngập đau khổ và không cam lòng, như vậy tôi sẽ cảm giác mình không phải bạn trai em, mà càng giống như kẻ thù giết cha từ kiếp trước của em.” Tôi rất muốn liếc mắt xem thường, nói nhảm, ở trước mặt anh không phải tự nguyện mất mặt vứt bỏ cảnh giới kia, tôi có thể cam tâm sao? Bị mặt than máu lạnh tiến hành làm nhục tinh thần, tôi có thể không đau khổ sao? Trong lúc vô hình anh cũng đã róc xương lóc thịt tôi rồi đó, có biết không? Anh tồn tại thuộc tính tương đương với kẻ thù giết cha của tôi rồi đấy. Tôi sắp xếp ngôn ngữ xong, chịu đựng dạ dày chua, rất giả bộ rất thâm tình đáp: “Đau khổ? Không cam lòng? Làm sao có thể, tôi rất vui, tôi nhìn thấy anh thì trái tim vui mừng đến nhảy ra ngoài! Nếu thật sự có hai cảm xúc trở lên, vậy hẳn là bi phẫn và không cam lòng vì giữa hai chúng ta có sự chênh lệch phân hóa giàu nghèo quá lớn.” “Chỉ hy vọng là như thế”, anh thả tay xuống, “Tôi không truy cứu chuyện hôm nay nữa, lần sau không cho phép làm thế.” Tối hôm qua anh ta bình thản nói với tôi, “Lần sau đừng như vậy.” Hôm nay thêm cá “Không cho phép”, hiển nhiên đã mang theo ý cảnh cáo, anh ta quả thật có chút tức giận. Aish, cầm thú giống đực thật là hứng thú với người giả bộ, hơn nữa loại giống như Cố Hành Chỉ có lẽ giả bộ từ nhỏ tới lớn, mới vừa rồi bị tôi làm ầm ĩ, hiện tại trong lòng nhất định là không vui. Đàn ông mà, bạn làm anh ta mất mặt, anh ta nhất định sẽ không cho bạn ăn quả ngon. Vì vậy tôi vội giơ tay lên trời thề thốt: “Được, lần sau nhất định không như vậy! Nhất định!” Sau đó anh “Ừ” một tiếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi, cởi tây trang xuống đưa cho tôi, nói: “Cũng đừng để cho tôi thấy em mặc. . . . . .” Anh ta dùng từ: “Mát mẻ.” Nói xong, anh xoay người trở lại bên trong, cũng không còn quay đầu liếc tôi lấy một cái. Hai tay tôi nắm chiếc áo còn có lưu lại chút hơi ấm của Cố tổng, lễ phục tôi mặc là bảo thủ nhất trong tủ quần áo của tôi, ngơ ngác đứng bên ngoài thê lương dưới ánh trăng, lập tức thấy khó chịu. Đồng chí Cố Hành Chỉ, anh cho rằng anh lúc lạnh lúc nóng chợt gần chợt xa anh mê mẩn mèo Ba Tư à? Tôi thật sự không để mình bị đẩy vòng vòng. Còn nữa…, rốt cuộc là tác giả ngu ngốc nào viết tình nhân đều có thể ấm áp từ đầu ngón tay đến mặt sau đó có thể bỏng tim mình? Lòng bàn tay Cố Hành Chỉ rất đáng ti, nhưng đầu ngón tay mới vừa rồi đặt ở trên mặt tôi chỉ làm cho tôi cảm thấy, mình bây giờ cũng sắp bị đông cứng thành một khối băng rồi, còn xuyên tim tâm tung bay sao được!