Cho nên, tại sao phải nói những lời đó làm gì? “Anh sẽ giải quyết mọi chuyện. Tình trạng này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Giọng Chu Hoàng Anh rất bình thản. Nhưng ý nghĩa của câu nói lại dường như là một sự đảm bảo cho cô. Lâm Ngọc Linh ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào trong tay anh, khẽ khom người: “Anh Hoàng Anh, ngủ đi, em lại có chút buồn ngủ.” “Được rồi, ngủ ngon nhé.” Sau khi anh nói, những ngón tay dài của anh lướt trên tóc cô. “Anh Hoàng Anh, ngủ ngon.” Có anh ôm mình ở bên cạnh, cô dường như có thể nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Lâm Ngọc Linh xoa xoa khuôn mặt của mình, khẽ nhằm mắt lại. Có anh ở bên, cảm giác thật tuyệt. Cảnh tượng lần trước với Từ Chấn Khiêm bây giờ lại tái hiện. Nhưng không có sự lạnh lùng và vô lực, chỉ còn lại khoảnh khắc trời xanh mây trắng. Trên thực tế, nó thực sự rất đẹp. Sáng sớm ngày hôm sau. Lâm Ngọc Linh bắt đầu phát sóng trực tiếp. Những người hâm mộ đã đợi cô ấy hai ngày liền nhìn thấy vết thương của cô. Tất cả họ đều rất đau khổ. Quà tặng được trao đến ồ ạt. Lâm Ngọc Linh không còn cách nào khác đành mặc vào một chiếc áo dài tay. Cô lại phải nói mọi người đừng tặng quà nữa. Tuy nhiên, không ai lắng nghe. Nhưng điều kỳ lạ là vị thiếu gia luôn luôn không vắng mặt, hôm nay lại không thấy xuất hiện. Lâm Ngọc Linh vốn không mấy để ý. Dù sao An Mạch cũng là thiếu gia của một tập đoàn, không thể suốt ngày rảnh rỗi xem cô phát sóng trực tiếp được. Nhưng những người hâm mộ không ngừng nhắc đến chuyện này, vì vậy cô phải quan tâm. Lâm Ngọc Linh cũng có chút tò mò. Nhưng cô không bao giờ ngờ được chuyện An Mạch sẽ xuất hiện ở quân khu. Ăn trưa xong, Chu Hoàng Anh bị cô thuyết phục đi quân khu thực hiện kế hoạch huấn luyện trước. Chuyện mở cửa cô chỉ có thể tự mình làm. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra. Là An Mạch đang đứng bên ngoài. Cô choáng váng. “An… An Mạch? Sao anh lại ở đây?” Lâm Ngọc Linh xấu hổ đứng đó. Người đứng ở cửa trông rất chững chạc, trưởng thành, có phần lạnh lùng bất cần. Dáng vẻ anh ta có chút gầy yếu, tổng thể vô cùng thanh tú. Cho dù là nét mặt hay quần áo đều có thế thể hiện được phong thái của anh ta. Lâm Ngọc Linh đã từng thấy ảnh chụp của anh ta trên mạng. Lúc đầu, cô còn cảm thấy mọi người tung hô anh ta thái quá, trai đẹp thì ở đâu chả giống nhau. Đến lúc này, cô mới nhận ra, là những bức ảnh đó khiến anh ta trông xấu hơn bên ngoài “Tôi nghe nói cô bị thương, hơn nữa tình trạng cũng không ổn định. Cho nên tôi tới thăm cô. Còn có quà nữa” An Mạch lấy ra một cái hộp từ trong túi. Chiếc hộp này hình chữ nhật, màu xanh sapphire, phẳng và dài. Giống như bên trong có một chiếc vòng cổ. Lâm Ngọc Linh cũng không khách khí với anh ta. Dù sao thì cô cũng nhận được mấy trăm triệu từ phát sóng trực tiếp rồi. Một món quà nhỏ này không thể đắt hơn thế được, đúng không? Cô mở chiếc hộp ra. Đó là một sợi dây chuyền bạch kim được chế tác rất tinh xảo. Ở đuôi sợi dây chuyền là một ngôi sao. Chiếc vòng được thiết kế chạm rỗng, hơn nữa còn được mạ vàng cẩn thận. Giá cả nhất định không quý ở chất liệu, mà là ở trình độ chế tác vô cùng tỉ mỉ này. “Cái này… cho tôi sao?” Lâm Ngọc Linh chết lặng. “Ừm. Tôi đã tìm không ít nhà thiết kế mới làm được nó. Mấy phương án bọn họ làm ra tôi đều không thích. Chỉ có cái này là đẹp nhất” An Mạch giải thích một chút, ánh mắt rơi vào cánh tay cô. Dường như anh ta không ngờ vết thương của cô lại nhiều và sâu như vậy. Chỉ nhìn những vết thương này cũng có thể hình dung cô đã cảm thấy tuyệt vọng như thế nào vào thời điểm đó. “Đã bắt được thủ phạm chưa?” “Tôi không biết” Lâm Ngọc Linh thấy An Mạch nhìn vào vết thương của mình liền nở nụ cười, “Tất cả đều là giao cho Chu Hoàng Anh. Anh ấy rất chuyên nghiệp. Tiện thể, sao anh lại biết tôi ở đây? Tôi nghe nói ở đây bảo mật rất tốt” An Mạch lấy ra giấy thông hành, đúng là Lục Vương đưa. ©ó vẻ như sư phụ của cô đã xử lý tốt chuyện này. Bọn họ cũng có thể coi là bạn bè