Sau khi An Mạch đứng trước cửa một hồi cũng không thấy Lâm Ngọc Linh nhắc đến chuyện mời anh ta đi vào trong phòng ngồi. Anh ta liền nói lời tạm biệt. “Này, đợi đã!” Lâm Ngọc Linh ngăn anh ta lại, rồi đưa anh ta một quả táo. Điều này? Người đàn ông khó hiểu. “E hèm, tôi không biết là anh tới, cũng không biết anh có mang quà cho tôi. Tôi đây. không có cái gì khác đưa cho anh. Tôi có quả táo này còn chưa ăn, mang tặng anh được không… Lâm Ngọc Linh có chút đứng ngồi không yên, không biết nên làm như thế nào, vô cùng xấu hổ. “Ha ha…” An Mạch cười khẽ. Kết quả là quả táo mà Lâm Ngọc Linh giao được nhận lấy bởi những ngón tay thon thả, trắng trẻo, sạch sẽ, đẹp đẽ hơn cả phụ nữ. Khi anh ta duỗi tay ra, khớp xương rõ ràng. Đồng hồ đeo tay màu đen trên cổ tay trông thật sự thanh lịch. Dùng bàn tay này cầm táo đúng là phí của trời. Lâm Ngọc Linh không khỏi nghĩ như vậy: “Tiện thể, anh không đi phát sóng trực tiếp thật là tiếc.” “Để lộ bàn tay sao?” Anh ta nói. “Chúng ta có thể chơi trò chơi cùng nhau. Anh có thể có chuyên mục riêng của anh. Tôi cũng sẽ tặng quà tặng cho anh. Chưa kể còn có người hâm mộ nữa. Mức lương tối thiểu hàng tháng mà trang web cung cấp cho chúng tôi có thể là bảy con số. Anh có muốn thử không?” Lâm Ngọc Linh chớp mắt. An Mạch nên từ chối loại chuyện này. Hoặc là nói, làm điều này với người có thân phận như anh ta thật sự là ngây thơ và lố bịch. Số tiền anh ta tiêu hàng ngày rất nhiều, ai thèm quan tâm tới bảy con số kia? Nhưng mà, ma xui quỷ khiến lại làm An Mạch gật đầu. Anh ta nói: “Được rồi, không có việc gì làm thì cũng nên đi tìm việc mà làm. Nghe nói Tiêu Thành Đạt đã rời khỏi nước. Mạc Vinh Thành kêu Quý Doãn chặn tin tức. Cô không cần liên lạc đâu. Tôi sẽ đến quân khu tìm cô. “ “Được rồi, dù sao thì anh và Chu Hoàng Anh cũng quen biết nhau. Nên đến rất thuận tiện.” Với người lạc quan như Lâm Ngọc Linh là càng nhiều bạn càng tốt, bớt được thù thì còn tốt hơn. Cô không có nhiều mưu mô, cười lớn lên trông cũng thật hồn nhiên vô hại. Nụ cười này giống như một cảnh đẹp hiếm có trong mắt những ngưòi đời. An Mạch cười nhạo chính mình cũng không thiếu đồ ăn, vậy mà lại đì hâm mộ đồ ăn của người khác. Anh ta nở một nụ cười có phần châm chọc. Lâm Ngọc Linh không hiểu ý nghĩa nụ cười của anh ta, cho rằng cô đã nói sai. Cô xấu hổ nói: “Ơ, cái đó… Tôi nói sai rồi sao?” “Không có.” An Mạch nói, “Ngày mai gặp lại “Tạm biệt” Nhìn anh ta rời đi, Lâm Ngọc Linh chạm vào sợi dây chuyền trên tay. Nói thật là nó vẫn rất đẹp, được thiết kế cẩn thận. Nó cũng không thích hợp để đeo như bình thường mà giống một món đồ sưu tầm hơn. Cô cất lại sợi dây chuyền vào hộp, cho vào túi cất đi. Sau khi An Mạch rời đi, Lâm Ngọc Linh vốn định đi thăm khu quân sự. Nhưng trước khi suy nghĩ của cô trở thành hành động, Chu Hoàng Anh đã đặc biệt gọi điện và “nhẹ nhàng” nhắc nhở cô không được ra khỏi giường. Lời nhắc nhở dịu dàng không tồn tại. Những mệnh lệnh độc đoán mới là sự thật. Kết quả là Lâm Ngọc Linh vì hoảng sợ mà phải nẫm cạnh cửa sổ, nhìn bãi cỏ xanh bên ngoài và khu huấn luyện ở phía xa hơn. Cô nhớ rõ đó là tổ sáu, đã được cô phân tới khu đó. Hay là cô tự mình đi dạy họ một khóa? Nhàn nhã đến phát điên rồi. Lâm Ngọc Linh nhìn thấy đám người đằng kia đang luyện tập rất vất vả, có chút khác với dự kiến của cô. Cô cho rằng sáu đến mười nhóm cơ bản đã bị bỏ lại phía sau. Trong sự phân chia theo quy định của cô, vẫn có hai mươi nhóm nhỏ trong một nhóm lớn. Vì vậy sáu tổ sau này cũng có chút kém cỏi, hơn nữa cũng không có nhiều người. Tôi không ngờ họ làm việc chăm chỉ như vậy. “Này, thủ trưởng của tôi, tôi đang suy nghĩ về khu vực quân sự của anh, không phải trái lệnh của anh nha” Lâm Ngọc Linh lẩm bẩm một hồi, lén lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác. Trong lúc không có ai canh phòng bên cạnh, Lâm Ngọc Linh đã chuồn ra ngoài A, không khí trong lành! Thật ngọt ngào!