Chu Hoàng Anh nhếch môi. Đôi lông mày tiến gần sát vào nhau, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại. Đôi mắt ấy nhìn vào màn hình máy tính của Lâm Ngọc Linh một cách vô cùng bất đắc dĩ, như muốn nhìn xem kẻ đã giật mất vật cưng của anh. Mũ trùm đầu, làn da đen, áo choàng trắng và thắt lưng đỏ. Đây là định đi diễn kịch à? Chu Hoàng Anh khẽ cử động ngón tay, đột ngột nâng tấm ván giường của Lâm Ngọc Linh lên, khiến cô thao tác sai. Cùng lúc đó, chiếc máy tính bị ném ra ngoài. Trước khi cô hét lên, Chu Hoàng Anh cúi xuống và bắt lấy chiếc máy tính bằng một tay. Cả khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm căng thẳng, trên đầu ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng chợt hiện lên một chút trắng bệch. “Wow, anh Hoàng Anh, anh đẹp trai quát” Những ngôi sao vàng xuất hiện trong mắt của Lâm Ngọc Linh. “…Cho nên?” “Đẹp trai hơn cả sát thủ.” Cô lè lưỡi lấy máy tính lại trong tay. Nhưng thay vì bật nó lên ngay lập tức, cô lại vươn người hôn lên má anh, “Chụt!” Được rồi, vậy thì tùy ý cô ấy đi. Muốn chơi sát thủ thì chơi sát thủ Dù sao cũng là tên sát thủ ăn mặc quần áo dài rộng, không phải là loại đàn ông hở da hở thịt. Cô muốn chơi thì cứ chơi đi Sau khi Chu Hoàng Anh nghĩ thông suốt liền tập trung xem bản tin quân sự trên TV. Mấy kênh này dạo này thật sính ngoại Rõ ràng trong nước cũng có vũ khí tân tiến mà còn suốt ngày ôm đùi, nâng bi cho bên nước ngoài. Cũng may anh xem một loạt cũng chưa có gì quá đáng. Nếu không nhất định sẽ có người bị gọi điện đến mời đi “uống nước trà” “Đồ này này đắt quá” Lâm Ngọc Linh nhìn một gói mở rộng của trò chơi, ôm đầu đau khổ, “Có nên mua hay không?” “Mua” Chỉ là một trò chơi, có thể có giá bao nhiêu chứ? “Nhưng là mấy trăm nghìn đó” “Để anh chuyển tiền cho em nhé?” Ha ha. Lâm Ngọc Linh cảm thấy sau này đừng nói chuyện tiền bạc với Chu Hoàng Anh. Trong mắt anh, mấy trăm thậm chí mấy triệu cũng không phải tiền. Sau mấy trăm triệu miễn cưỡng coi như tiền tiêu vặt. Mấy tỷ có thể coi là tiền chỉ tiêu hàng ngày. Ở trong mắt cô, mấy trăm nghìn là giá trên trời. Ở trong hắn anh mấy trăm triệu cũng chẳng đáng phải bận tâm. Tại sao khoảng cách giữa người này và người kia lại lớn như vậy? Lâm Ngọc Linh chơi game với tâm trạng u ám. Không phải cô không muốn tiếp tục chơi đến chín rưỡi tối mà là khi đến thời điểm này, Chu Hoàng Anh đã lấy đi máy tính của cô và bắt cô đi ngủ ngay lập tức. “Được rồi.” Lâm Ngọc Linh chỉ có thể buông ra hai chữ, giấu mình trong chăn bông. Người đàn ông bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, nhưng không cảm thấy buồn ngủ. Một ngày không ngủ cũng chẳng là gì đối với anh. Bây giờ anh muốn nhìn kỹ cô. Lâm Ngọc Linh bị nhìn chăm chäm, không quá thoải mái và chẳng thể ngủ được. Cô lặng lẽ mở mắt. “Chuyện gì vậy?” “Anh nhìn em thế này, một chút cũng không ngủ được” Cô nói xong, nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của anh, “Anh ngủ với em được không? Không được ôm không có cảm giác an toàn.” “Chiếc giường quá nhỏ.” Anh từ chối. *Ø” Cô có vẻ rất thất vọng, “Nhưng…” Chu Hoàng Anh bất lực thở dài: “Được rồi, anh sẽ giải quyết.” Sau một lúc, các nhân viên bệnh viện đã đưa một giường bệnh khác vào khu VỊP. Chu Hoàng Anh dựa vào người Lâm Ngọc Linh, sau đó anh có thể năm nghiêng về phía cô. Lâm Ngọc Linh rất vui, ôm eo anh bất động. Khi cô ôm anh, vết thương trên cánh tay cô lộ ra Chu Hoàng Anh nắm lấy cánh tay trằng nõn mảnh khảnh của cô, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lên vết thương có sẹo của cô: “Vết thương trên mặt chưa lành, lại thêm một vết thương mới trên cánh tay. Quân khu nên chỉnh đốn lại” “Em tưởng anh sẽ nói là sau này sẽ không cho em đến đó nữa” Cô bất an xoa xoa cánh tay anh. Anh cũng muốn nói vậy. Nhưng dù sao thì cô cũng sẽ không nghe.