Mạc Hân Như thấy Tư Dạ Phong bất chợt hôn mình, cả người không có một tí oharn kháng nào, ngược lại còn đáp trả nụ hôn đó. Anh cảm nhận được sựu nhiệt tình của cô, trong chốc lát, nụ hôn ngày càng sâu, dần trở nên ướt át, nóng bỏng. “ Ưm...Phong...” Cô nhé miệng bé nhỉ rên rỉ. Tư Dạ Phong lấn tới, bàn tay mò xuống cởi từng cúc áo sơ mi của Mạc Hân Như. Cô nhận thấy nguy hiểm đang rập rình xung quanh, không thể nga, hôm qua đã bị hành đến chết, giờ anh còn muốn sao? Anh có thể nhưng căn bản cô không làm được! “ Phong...bỏ em ra...ưm...” Ánh mắt Mạc Hân Như triwr nên mơ hồ nhìn Tư Dạ Phong. Anh coi từng lời của cô đều bỏ ngoài tai, động tác cởi quần áo không chút trì trệ nào cả. Mạc Hân Như giãy dụa muốn thoát ra ngoài, nào ngờ, Tư Dạ Phong cười xấu xa cắn vành tai cô, khiến cô hít ngụm khí lạnh, toàn thân vô lực xụi lơ trên giường. “ Anh chỉ có một quy tắc thôi, đã cởi thì tuyệt đối không mặc vào.” Cứ thế, Mạc Hân Như bị Tư Dạ Phong ăn sạch không sót một mảnh vụn nào. Sáng hôm sau, Mạc Hân Như tỉnh dậy trong tình trạng thân thể rã rời đau nhức, mà tên thủ phạm kia lại không thấy bóng dáng đâu. Cô oán thầm một tiếng, cố gắng ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh. Đột nhiên, cô thấy một cuộn băng ghi âm đặt trên bàn. Mạc Hân Như cầm cuộn băng lên, nhấn nút Play.