Cả gian phòng màu xanh nước biển hiện ra trước mắt. Tất cả mọi thứ vẫn ở đúng chỗ của nó chưa hề rời đi, bàn học, sách vở, tủ đồ, giường ngủ,...Dường như quá khứ của nhiều năm về trước càng hiện lên mãnh liệt tỏng tâm trí anh, không có cách nào gạt đi được. Tư Dạ Phong chạm lên giường, nơi mà anh từng ngủ. Mẹ anh từng nói sẽ mua ga giường mới cho anh nếu anh học tốt, cuối cùng đúng cuối năm, kết quả điểm báo về, không những anh không có được ga giường mà hai mônh cũng bị đánh chi sưng vù. Lúc ấy Nhất Yhees bắt đầu ổn định, cha anh nắm được chút tiền trong tay, liền vội vã mua cho anh bộ ga giường xe đua mới nhất, bất kể có bị mẹ quát hay doạ, mong muốn của ông duy nhất chỉ là đưicj nhìn thấy con trai vui vẻ. Nhiều năm rồi, ga giường của anh có chút bụi bặm, nhưng vẫn hằn sâu tring kí ức. “ Phong, đây là anh ư?” Mạc Hân Như nhặt tấm hình đặt trên bàn học lên. Anh gật đầu. Hoá ra người từ bé đẹp trai lớn lên càng xuất chúng hơn nga! Tring bức hình chụp cậu bé khiangr chừng chín tuổi, cậu ngồi trên xích đu tươi cười về phía ống kính, hai tay còn cầm hai que kem ốc quế. Trông khuôn mặt có hơi nhem nhuốc do bị dính kem nhưng thập phần không thể nào che giấu được vẻ điển trai của cậu. Cô ngạc nhiên, không thể tin nổi vào mắt mình đây là Tư Dạ Phong, đây là tổng giám đốc trời cao của Nhất Thế sap? Là người đàn ông ngang ngạnh thích làm theo ý mình không màng tới một ai đây ư? Đúng kaf thật khó tin. Anh vỗ vỗ khoang trống eben cnahj mình, ý bảo cô ngồi xuônhs. Mạc Hân Như đặt tấm hình về chỗ cũ, nhẹ nhàng bước tới phía Thư Dạ Phonh. Nào ngờ, vừa ngồi xuống anh đã đặt cô nằm lên giường, cái đầu to lớn gác lên ngực cô. Mạc Hân Như có chút nhột, muốn đẩy anh ra thì càng bị anh ôm chặt hơn, bất lúc, cô đành để anh nằm đó. “ Đây là lầm trở về đầu tiên của anh sau mười lăm năm.” Anh đột nhiên nói. Mạc Hân Như ngạc nhiên, mười lăm năm sao? “ Năm anh mười bốn thì cha mẹ mất, anh phải chuyển đến Lãnh gia ở cùng Lãnh Thiên Dạ, học xong cấp ba thì anh liền phải tiếp quản Nhất Thế của cha, từ đó đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh trở về căn nhà này. Em biết không, điều khó khăn nhất không phải việc anh gách vác cả tâph đoàn trên vai khi mới mười tám tuổi, mà là phải đối diện với hình bóng của quá khứ. Đã có rất nhiều lần anh đứng trước cửa nhà nhưng không bao gườ có đủ can đảm để mở cửa bước vào, cuối cùng nhờ em, anh đã vượt qua nỗi sợ ấy, Mạc Hân Như, cảm ơn em rất nhiều.” Tư Dạ Phong ôm chặt lấy cô, chân thành thổ lộ. Không biết từ khi nào, cô phát hiện khoé mắt mình bắt đầu ươn ướt. “ Vây thì...từ sau này hãy về cùng nhau đi.” Chợt, Tư Dạ Phong thấy cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng, bảo bối nói thế, có nghĩa sẽ đi theo anh cả về sau sao? Anh chưa từng nghĩ mình sẽ có cô trong cuộc đời, từ ngày đầu tiên nhìn thấy hình ảnh người con gái xinh đẹp trong máy tính, anh đã có chút thích thú. Cô không như bao người khác chỉ muốn dựa vào quan hệ mà lợi dụng, càng không giống những cô gái muốn trèo cao, cô bình thường...phải, BÌNH THƯỜNG. Ngay khi có ý định bắt cóc cô, anh chỉ nghĩ chơi đùa một chút, hoá ra lại có ngày như này. Có ngày mà anh đem tất cả nỗi lòng chôn dấu bao nhiêu năm nói cho cô biết, cùng nắm tay cô đi vào căn nhà thường xuất hiện trong giấc mộng của anh, càng không ngờ có một ngày...anh yêu cô nhiều thế này. Anh nhớ lại ngày mình lừa cô trên chiếc du thuyền đos xong bắt cóc cô về biệt thự, tuy có chút cảm giác tội lỗi nhưng không hề hối hận. Tư Dạ Phong mỉm cười, nhón người lên trao cho cô nụ hôn dịu dàng lên môi. Không có cô, anh sẽ không bao giờ dám đối diện với chính mình trong quá khứ. Từ khi cha mẹ bị sát hại không có chút dấu vết của hung thủ, anh đã điên cuồng lật tung cả thành phố A, không nương tay mà sát hại rất nhiều người, bây giờ, nhờ cô mà anh chán ghét cuộc sống trong thế giới ngầm, muốn bỏ đi tất cả và xây dựng một cuộc sống bình thường, phải nói, cô chính là bùa hộ mệnh của anh.