Edit: Phong Nguyệt
An Mộc muốn bắt anh đúng là không có biện pháp gì!
Đánh không lại anh, còn chạy không thoát khỏi anh ta, cô cơ hồ không có sự lựa chọn bị bắt cùng anh ở bên nhau.
An Mộc quả thực muốn tức giận muốn khóc, “Muốn thế nào chú mới cho ta đóng phim?”
“Chết tâm đi.” Anh nói một câu đơn giản, làm cho An Mộc cảm giác được sự tuyệt vọng.
An Mộc cúi đầu, “Chú nhỏ, ta vẫn luôn cảm thấy, chú cùng đám người Phong gia kia không giống nhau, chú……”
“Sai.” Phong Kiêu không chút khách khí đánh gãy lời của cô, quay đầu, ánh mắt nặng nề, khóe miệng tươi cười càng thêm tà nịnh yêu dã, “Chúng ta đều giống nhau, ta bất quá so với bọn hắn lợi hại hơn mà thôi.”
Anh đi về phía trước, đầu để ở trên trán An Mộc, “An Mộc, ta không phải người tốt, ta muốn đồ vật, trước nay liền không có thất bại, đối với cháu dâu, sự kiên nhẫn của ta, đã hết sạch.”
Nói tới đây, ngón tay thon dài của anh, đột nhiên ấn ở trên động mạch cổ của An Mộc, dáng vẻ đó, làm như một con quỷ hút máu nhìn thấy con mồi, “Không cần vắt hết óc nghĩ như thế nào đi đóng phim, ta khuyên cháu dâu vẫn là nghĩ nhiều về sau muốn làm gì. Phong Kiêu coi trọng người con gái, không thể là nhân vật công chúng.”
“Chú……!” An Mộc tức giận toàn thân đều đang run rẩy, vốn tưởng rằng thật vất vả thoát khỏi Phong gia, nhưng không nghĩ tới mới ra ổ sói, không ngờ lại vào hang hổ!
Anh dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì!
“Phong Kiêu, chú làm như vậy, ta sẽ hận chú!”
“Yên tâm, ta sẽ làm cháu dâu thích ta.” Giọng nói đầy tự tin, bộ dáng tràn đầy tin tưởng……
An Mộc cảm thấy đủ rồi! Một câu không trải qua suy nghĩ trực tiếp nhảy ra tới: “Phong Kiêu, nếu như vậy, ta đây lựa chọn không làm người của chú nữa được chưa?”
Quát!
Những lời này rơi xuống, anh đột nhiên dẫm phanh lại, xe thể thao liền như vậy dừng lại ở trên đường cao tốc, anh quay đầu, ánh mắt thâm độc, giọng nói lạnh lẽo: “Cháu dâu nói cái gì?”
An Mộc ác càng ngày càng to gan, “Ta nói, ta muốn cùng chú chia tay! (ta đổi cách gọi nhân vật)Phong Kiêu, ta thật là chịu đủ sự ngang ngược của chú! Ta không cần cùng chú ở bên nhau!”
Chia tay?
Sắc mặt của Phong Kiêu không có biến hóa, giống như trước sau tâm đều bình tĩnh, không có xao động.
Người con gái này, thế nhưng dễ dàng đưa ra lời chia tay?
Nga, không đối……
Tựa hồ, giống như, cho tới nay, ở giữa hai người, cô toàn bị ức hiếp vậy!
Nghĩ đến đây, ở sâu trong nội tâm, dâng lên từng luồng bực bội!
Phong Kiêu anh, thế nhưng bị một người con gái ghét bỏ?!
Lửa giận dâng lên, lông mày của anh cong lên, mắt hẹp dài, lộ ra sự lạnh lẽo, bên môi tươi cười càng thêm yêu dã, “An Mộc, ta nghĩ cháu dâu lý giải sai ý tứ của ta rồi.”
An Mộc nghe giọng nói ôn hòa, ánh mắt sáng lên, nghĩ thầm anh ta rốt cuộc sợ rồi?
Nhưng chợt, cô liền nghe trên thế giới nói cái gì lãnh khốc vô tình chứ.
“Cháu dâu, chỉ là bạn giường thôi, ta coi trọng cháu dâu, cháu dâu cảm thấy, cháu dâu có quyền lợi lựa chọn chia tay sao?”
Tròng mắt của An Mộc chợt co rụt lại!
Một câu chỉ là bạn giừờng kia, tựa một một con dao, hung hăng đâm vào trái tim của cô!
Cô chưa từng hy vọng xa vời cùng với Phong Kiêu có thể quang minh chính đại yêu đương, rốt cuộc bọn họ ở bên nhau, trừ bỏ lên giường, giống như cũng không làm việc khác.
Mà khi những lời này được nói ra, cô như cũ cảm thấy từng đợt khó chịu!
Những câu nói này, làm cô đột nhiên nhận rõ hiện thực, cô xác định, chỉ là một món đồ chơi, một cái bạn giường!
Ngón tay gắt gao nắm lấy, An Mộc mở miệng, “Vậy chú rốt cuộc thích ta cái gì? Ta sửa!”
“Nga, ta thích thân thể của cháu dâu, cháu dâu có thể sửa sao?”
“Chú…… Vô sỉ!”
“Ừ, tùy cháu dâu mắng, tùy cháu dâu cao hứng.” Phong Kiêu một chút cũng không để bụng phỉ báng một chút, thậm chí anh còn đem cả cánh tay đưa đến trước mặt của An Mộc, “Còn chưa hết giận, tùy cho cháu dâu cắn.”
An Mộc nhìn cánh tay kia, cười lạnh trào phúng: “Chú đối với bạn giường này, thật đúng là đủ sủng ái!”
“Cám ơn khích lệ.”
An Mộc thật hận muốn tát một cái, cô đang khen anh ta sao?
“Rốt cuộc muốn thế nào, chú mới có thể buông tha cho ta?”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
130 chương
165 chương
299 chương