Editor: Cà Chua. Làm sao mới chịu buông tha cho cô? Phong Kiêu đôi mắt nhíu lại, hừ lạnh một tiếng:”Chờ tôi ghét bỏ thân thể của cô rồi hãy nói.” Lời vừa nói ra, anh ta lại khởi động xe lần nữa, đi về phía trước. An Mộc nhìn bộ dạng đó của anh ta mà trong lòng như muốn nổi điên. “Còn có một khả năng khác”. An Mộc đột nhiên ác độc lên tiếng, “Anh chết, tôi sẽ được giải phóng”. Ngón tay thon dài của Phong Kiêu dừng lại trên vô lăng vài giây:”Em yên tâm, trước khi chết tôi sẽ bóp chết em, nếu không thì xuống dưới đó tôi sẽ cô đơn lắm”. An Mộc:……. Tại sao trước kia cô lại cảm thấy người đàn ông này rất tuấn tú nhỉ! Quả thật là mắt bị mù rồi! An Mộc dùng sức giãy giụa, muốn ngồi ngay ngắn nhưng người đàn ông kia lại túm chặt eo cô, khuôn mặt nhỏ bé, lạnh lùng, An Mộc lên tiếng:”Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy tính mạng của chính mình ra mà đùa giỡn đâu, tôi phải sống thật tốt, ngày ngày đều nguyền rủa anh!” Đáy mắt Phong Kiêu sầm lại, cái nhìn càng thêm trìu mến, hừ lạnh một tiếng, buông tay ra. An Mộc cuối cùng cũng yên vị trên ghế phụ, quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngay lúc này, cô đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi bị đánh úp như vậy. Nhưng chợt, cô cảm giác thấy chiếc xe rung lên rất mạnh. An Mộc bị xóc lên xuống một lát, tiếp theo quay đầu nhìn Phong Kiêu cười lạnh lùng mở miệng:”Xem đi, quả nhiên báo ứng tới rồi, hình như có tai nạn xe sắp xảy ra….” Câu nói tiếp theo ngay lập tức chỉ còn có thể hiện lên trong ánh mắt. Trời ạ! Cô đang nhìn thấy tình cảnh gì thế này?! Đây là một chiếc xe thể thao nhưng trước sau đều bị bao vây, hơn nữa hai ghế phía sau xe lập tức xuất hiện hai người đàn ông áo đen cầm súng, đang chĩa súng vào bắn bọn họ! Vừa rồi xóc nảy cũng là do Phong Kiêu phải cố tình né viên đạn, bẻ lệch bánh lái! Tâm trí An Mộc lập tức căng lên! Lại một lần nữa viên đạn xẹt qua Phong Kiêu, làm cho cô càng cảm thấy run sợ, cảm thấy thế giới xung quanh anh ta không còn là thế giới của loài người nữa rồi. Nhưng sau đó lại nghĩ lại, lẽ ra anh ta phải có dự phòng từ trước, nhưng lúc này….. Cảnh bắn nhau này, thật sự không giống như có thể diễn ra ở Hoành Điếm, nó giống như phim trường của bom tấn Hollywood hơn! Đôi mắt An Mộc đăm lại, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh thế này, cũng không biết làm gì cho đúng! Nhưng giây tiếp theo, đầu cô đã bị một người đàn ông mạnh mẽ ép xuống, “Không muốn chết thì đừng cử động!” Giọng nói của người đàn ông lộ ra vẻ ngắc ngứ, nhưng tiếp theo, anh ta cười lạnh:”Thật đúng là có thể ngay lập tức nhìn chằm chằm vào cô” Anh ta nhíu mày, nhìn vật nhỏ trong lòng mình. Nhận được điện thoại của Thượng Quan Vũ, anh ta liền mớ chiếc xe thể thao, trực tiếp tiến lại, đem theo một đám người của Vệ Uy đi theo sau, hiện tại, rốt cuộc là đang cho đối phương cơ hội! Xích! Xe chống đạn không sợ bị đạn bắn xuyên qua, nhưng bánh xe rốt cuộc cũng vẫn là cao su, đám người kia nhắm vào mấu chốt chiếc xe! Xe phát ra một âm thanh sắc nhọn khi ma sát với mặt đất, tiếp theo liền chuyển hướng, phóng vụt đi! Phanh! Xe đâm sầm vào dải phân cách phòng hộ, toàn bộ chiếc xe lập tức như sắp rơi xuống! Người bao vây trước sau tức khắc dừng xe lại, mười mấy người trên xe lập tức mở cửa xe, nhảy xuống cao tốc giao lộ, định vào trong xe tìm người, nhưng cửa xe mở ra, lại phát hiện ra trong sẽ hoàn toàn không còn một ai! “Bọn chúng chưa đi xa được! Lục soát!” Một tiếng ra lệnh, đám người tốp năm tốp ba nhóm thành một đội, bắt đầu tản ra bốn phía để đi tìm. Cách đó không xa trong một bụi cỏ. Phong Kiêu hẹp dài hai mắt, nói với An Mộc:”Mục tiêu của bọn họ là tôi, em ở nguyên đây đừng nhúc nhích, để tôi đi đánh lạc hướng bọn chúng.” An Mộc ngay tức khắc túm chặt ống tay áo anh ta:”Đừng làm như vậy, rất nguy hiểm cho anh!” Trong thời khắc nguy hiểm này, ánh mắt Phong Kiêu lại mang theo ý cười:”Tôi chết rồi, chẳng phải em sẽ được thoát khỏi tôi hay sao?” Dứt lời, không đợi An Mộc phản ứng lại, Phong Kiêu liền một thân một thân một mình xông thẳng ra ngoài!” “Ở chỗ đó!” An Mộc tiếp theo nghe được tiếng bước chân lộc cộc, cùng với hướng Phong Kiêu chạy mà đuổi theo!