Editor: Quỷ Quỷ
Đi tới bãi đỗ xe, trong đầu An Mộc còn thoáng hiện ra một số chi tiết, vừa rồi ở chỗ cửa hàng rượu cho đến đây, rốt cuộc đã có bao nhiêu người nhìn thấy cô.
Cô thực sự nên niệm một câu A di đà Phật, bình thường rất nhiều người đến khách sạn mà hôm nay lại chẳng có một ai!
Bằng không, nếu bị chụp được, về sau cô có trăm miệng cũng không nói rõ được!
….
Đợi đã, bây giờ đó không phải là chuyện quan trọng!
Quan trọng chính là….An Mộc quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ghế lái, lập tức cảm thấy buồn bực!
Aiii!
Nếu mình sau này không thể đóng phim thì sao phải nơm nớp lo có scandal với anh chứ!
Trong lòng An Mộc vừa buồn vừa tức, anh vừa khởi động xe đã phóng đi như bay, An Mộc còn chưa kịp phục hồi tinh thần liền nhận ra xe đã ra khỏi Hoành Điếm và đang chạy trên đường cao tốc!
An Mộc vội vàng bám lấy cánh tay Phong Kiêu, “Chú, đừng, đừng như vậy, một đám người đang chờ em, em không thể bỏ rơi đạo diễn được!”
“Chẳng sao cả, em cứ mặc kệ đi.” Người đàn ông không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
“……tiền bối thường rất nhiều.” An Mộc sắp khóc đến nơi.
“Em đã nợ đến 1 tỷ rồi còn phải lăn tăn về số tiền đó sao?” Cuối cùng anh cũng bố thí cho cô một ánh mắt.
An Mộc có chút khó hiểu, “Là sao?”
“Bộ phim này là do anh đầu tư.” Phong Kiêu mở miệng.
An Mộc:…………
Vì sao cô lại cảm thấy nơi nơi đều có bóng dáng anh vậy?
“Muốn trở lại sao?”
An Mộc gật đầu thật mạnh, sợ anh không tin.
Người đàn ông lại nhếch môi, “Em nghĩ nếu em trở lại, anh không cho em đóng phim thì em có thể đóng sao?”
Lời nói này nếu đối tượng nhắm đến không phải là cô cô còn cảm thấy khí phách này thật oai phong!
Nhưng mà!
An Mộc thực sự muốn khóc, “Chú, anh đừng như vậy nữa mà, em…”
Người đàn ông quay đầu, thuận thế túm chặt cổ tay cô kéo cô nhào vào lòng mình, “An Mộc, anh đã vô cùng kiên nhẫn với em.”
Lời này không hiểu sao có phần ý tứ rất lạnh lẽo.
An Mộc lập tức rùng mình một cái.
Cô nhìn vào mắt Phong Kiêu, cắn cắn môi, không biết anh có ý gì.
Anh không thích người tình của mình trở thành nhân vật của công chúng.
Giống như ngay từ lúc hai người dính dáng đến nhau, anh liền biến mình trở thành tài sản riêng của anh.
Ở trong phạm vi mà anh cho phép, anh sẽ hết lòng cưng chiều yêu thương cô, nhưng nếu dám vượt qua giới hạn của anh, vậy…
An Mộc nắm chặt tay, căm tức nói, “Phong Kiêu, em là một con người, không phải đồ chơi!”
“Cho nên?” Người đàn ông cả giận nghiêng đầu, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
An Mộc tức đến phát nghẹn, cảm thấy con người này đã quá độc đoán rồi!
Biết rằng nói đạo lý với anh vốn chẳng có tác dụng gì, An Mộc cắn răng một cái, trực tiếp nhoài ra mở cửa xe!
Đáng tiếc, cả người cô bị anh ôm, một cánh tay anh chỉ cần thoáng dùng sức đã giam cầm được An Mộc trong lòng mình, không để cho cô có thể động đậy!
An Mộc khó thở, mắt nhìn cánh tay rắn chắc ngay trước mặt, hai tay nắm lấy rồi cắn thật mạnh xuống!
Răng nanh sắc nhọn lại dùng sức, cho nên rất nhanh đôi phương đã chảy máu.
Nhưng người đàn ông đang lái xe hồn nhiên không để ý, dường như chẳng thấy đau đớn chút nào, thậm chí, An Mộc bỏ tay anh ra rồi thay đổi tư thế, “Có muốn tiếp tục nữa không?”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
130 chương
165 chương
299 chương