Trương Thán chỉ cười khổ một tiếng, không phản bác. Đến lúc này, Đường Bảo Ngưu lại muốn tức chết. Xưa nay hắn ở cùng với bọn người Phương Hận Thiếu, không có việc gì lại chuyên tranh cãi, mắng chửi nhau để giết thời gian. Lần này tại kinh thành gặp được Ôn Nhu, ngoài miệng hắn lúc nào cũng tranh chấp với nàng, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho nàng. Nàng tuy là sư muội của Tô Mộng Chẩm, đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đều bảo vệ nàng, nhưng nàng chuyện gì cũng không hiểu, bị kẹt trong cuộc tranh đấu giữa Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh, e rằng phải chịu khổ. Nói đi cũng phải nói lại, hắn thà rằng bị Ôn Nhu mắng chửi cũng không muốn rời đi. Lần này đến Tam Hợp lâu, gặp được Trương Thán, hắn quả thật “vô cùng kinh ngạc”. Khó có được một người giống như Phương Hận Thiếu, không việc gì thì lại cùng hắn múa mép khua môi, tranh giành hơn thua, có bị mắng cũng không ghi nhớ trong lòng, lúc gặp chuyện lại có thể hoạn nạn cùng nhau, trong lòng của hắn rất vui. Không ngờ lại thấy Trương Thán vì Lôi Thuần mà chán nản như vậy, không còn ý chí, nhất thời cảm xúc lại nổi lên, buồn bã không vui. - Thật ra, kinh thành cũng không có gì để lưu luyến. Lôi Thuần nói một cách xa xăm: - Chờ mọi chuyện ở đây xong, ta cũng muốn cùng huynh và các huynh tỷ “Đào Hoa Xã” lên Lư Sơn, đến cố đô, thả thuyền qua sông Sầu Dư, được như vậy thì thật tốt. Trương Thán cũng nói: - Đúng là tốt… Lôi Thuần nghiêng đầu hỏi: - Thế nào? Trương Thán cúi đầu nói: - Không có gì. Lôi Thuần chăm chú nói: - Muội cảm thấy huynh còn lời muốn nói. - Ta vẫn cảm thấy cô không phải là người như vậy Trương Thán lắc đầu khoan thai nói: - Cô khác với đại tỷ của “Đào Hoa Xã” chúng ta. Tỷ ấy có thể thoái ẩn, rất lánh đời cũng rất xuất thế; còn cô thì rất nhập thế, cũng rất giỏi giang. - Muội giỏi giang à? Lôi Thuần khẽ cười, cặp mắt híp lại, hàm răng trắng như những hòn đá nhỏ. Nàng vẫn đẹp như vậy, nhưng khi nhìn vào lại có một cảm giác thê lương và xót xa: - Ngay cả võ công muội cũng không biết. Hồi nhỏ kinh mạch và gân cốt của muội quá yếu, không thể tập võ được. Bởi vì tập võ thì phải học nội công tâm pháp, nhưng vừa học nội lực thì muội sẽ ngũ tạng quay cuồng, khí mạch hỗn loạn, huyết khí ngược chiều, tẩu hỏa nhập ma, cho nên muội đã trở thành một kẻ vô dụng cần phải có người khác chiếu cố như bậy giờ. Nói đến đây, nàng lại khẽ cười một tiếng, nói: - Thật ra, muội sống được đến giờ đã xem như là kỳ tích. Ôn Nhu lắng nghe, lại nhìn nhìn, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Chẳng trách Lôi Thuần giọng nói và dáng điệu lại tuyệt thế như vậy, giống như hoa lan trong hẻm núi sâu, làn da mềm mại thuần khiết như nước như không chịu được một sự va chạm nhỏ, hóa ra thể chất của nàng lại yếu ớt như vậy. Có phải tất cả hồng nhan đều bạc mệnh? Nếu hồng nhan không bạc mệnh, có phải sẽ trở thành hoạ thủy (mầm tai họa)? Thân làm hồng nhan, sống làm hồng nhan, nếu không bạc mệnh lại trở thành họa thủy, vậy nên làm họa thủy hay bạc mệnh thì tốt hơn? Bạc mệnh gây khổ cho mình, còn hoạ thủy lại gây khổ cho người khác, như vậy nên hại người tốt hơn hay là hại mình tốt hơn? Nàng cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, nhìn vào chẳng thấy chút gì bạc mệnh, chẳng lẽ mình là họa thủy? Nhưng mình lại không hại người, chỉ có làm cho “Quỷ Kiến Sầu” và Tiểu Thạch Đầu tức đến bốc lửa ba ngàn trượng… Mình không phải là họa thủy, cũng không bạc mệnh, chẳng lẽ… Chẳng lẽ mình không phải hồng nhan? Không thể nào! Nếu như là thật, đả kích này thật sự quá lớn. Một cô gái xinh đẹp như mình mà không phải má hồng, vậy nữ nhân trên thế gian nhiều nhất chỉ có thể coi là má xanh, má lam, má trắng, má đỏ… Đương nhiên, nói ai cũng được ngoại trừ Lôi Thuần… Ôn Nhu nghĩ ngợi lung tung, nhưng lại rất khâm phục dung mạo xinh đẹp của Lôi Thuần. Nàng thầm nghĩ: “Nếu ta là nam nhân, nhất định cũng sẽ thích tỷ ấy…” Nàng lại bất chợt liên tưởng đến Bạch Sầu Phi, trong lòng ngẩn ngơ như rơi vào hầm băng, nhất thời không nói được lời nào. Trương Thán vội nói: - Lôi cô nương, cô đừng nói như vậy! Có võ công hay không cũng chẳng quan trọng gì. Lần đó, ta còn nhớ là ngày đầu tháng sáu năm ngoái, ta phải về Ưng Đàm thăm người thân… Lôi Thuần cười, cặp mắt như sao lóe sáng, hàm răng trắng đến mức làm người khác ngẩn ngơ, dáng vẻ giống như một cô gái nhỏ rất vui vẻ, rất xinh đẹp, rất ngây thơ, đang nghe đại ca ca kể những câu chuyện thú vị: - Còn nói nữa, ngũ ca ca thật sự đi thăm người thân… là về Ưng Đầm định việc hôn nhân. Trương Thán cũng cười, sắc mặt lại đỏ lên. Khuôn mặt đen của hắn lại đỏ đến mức khiến người ta nhìn ra được, ngay cả Đường Bảo Ngưu nhìn thấy cũng trợn mắt. Nhưng vẻ lúng túng của Trương Thán rất nhanh lại chuyển thành căm phẫn. - Nhưng khi ta về đến quê nhà, tất cả đều thay đổi… Nói đến đây hắn lại không nói nữa, có lẽ là không nói được. Lôi Thuần vội nói tiếp: - Đó đều là chuyện quá khứ rồi. - Ta biết, hơn một năm nay ta cũng cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Trương Thán trầm giọng nói: - Hiện giờ ta nói ra, là muốn nói cho cô biết, khi đó cô không biết võ công nhưng lại cứu ta, nếu không có cô ta đã sớm mất mạng trong tay “Phì Thủy Bất Lưu Biệt Nhân Điền” rồi… Lôi Thuần cười nói: - Cơ duyên xảo hợp, nhờ vậy muội mới có duyên kết bạn với ngũ ca. Đường Bảo Ngưu bình sinh thích xen vào việc người khác, nghe mấy câu không đầu không này, quả thật không nhịn được. - Các ngươi nói gì vậy, có phải là ác nhân Điền lão tử kia không? Trương Thán không để ý tới hắn. Lôi Thuần cũng từ chối trả lời, chỉ nói: - Chuyện đã qua, còn nhắc lại làm gì. Trương Thán nghiêm túc nói: - Thất muội, mặc dù cô không biết võ công, nhưng về khí chất và thông tuệ, ngoại trừ Lại đại tỷ ra thì cô suất xắc hơn chúng ta hơn. Lôi Thuần khẽ cười một tiếng, nói: - Muội biết dụng tâm của huynh, cũng không dám tự coi nhẹ mình, cho nên… không phải vẫn sống đến giờ sao? Đường Bảo Ngưu gần như hét lên: - Chuyện gì thế? Ấp a ấp úng như vậy còn là nam tử hán cái gì! Ôn Nhu cũng nhịn không nổi, nói như cầu khẩn: - Ngươi nói đi, ngươi nói đi… Thấy Trương Thán không để ý tới, nàng lập tức biến thành dỗi: - Ngươi không nói tức là không xem chúng ta là bằng hữu rồi. Thấy Trương Thán vẫn không hề động lòng, nàng liền giận dữ: - Ngươi không nói cũng được, cho dù có cầu ta nghe, bản cô nương cũng chẳng thèm nghe! Trương Thán vẫn không nói. Ôn Nhu đang muốn trở mặt, Lôi Thuần vội nói: - Nhu muội, còn rất nhiều dịp mà! Không bằng muội tới Lục Phân Bán đường chơi một chuyến, tỷ tỷ sẽ kể đầy đủ cho muội nghe. Ôn Nhu rất nghe lời Lôi Thuần, chỉ một câu như vậy đã chuyển giận thành cười, nếu là người khác thì còn lâu nàng mới thuận theo. Đường Bảo Ngưu trợn mắt há mồm một lúc, mới lẩm bẩm: - Kỳ tích, kỳ tích… Lần này đến phiên Trương Thán nhịn không được hỏi: - Kỳ tích gì? Hắn vốn cũng là một kẻ thích xen vào việc người khác, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Vừa rồi chỉ là nhớ đến chuyện thương tâm, tâm tình không thoải mái nên giống như một người hoàn toàn khác vậy. Lúc này tâm tình đã của hắn đã hơi khôi phục, lại bắt đầu “lộ ra nguyên hình”. Đường Bảo Ngưu nhanh mồm nhanh miệng nói: - Rất giỏi, rất giỏi. Lúc này đến phiên Trương Thán sốt ruột: - Cái gì rất giỏi? - Nữ nhân, ai, nữ nhân Đường Bảo Ngưu thở dài: - Nữ nhân đa dạng còn hơn ám khí của Đường môn ta. Trương Thán chợt hỏi: - Ngươi thật sự là người của Thục Trung Đường môn sao? Đường Bảo Ngưu quay người lại, đôi mắt hổ nhìn hắn trừng trừng, nói: - Ta có phải họ Đường không? Trương Thán khựng người, đành đáp: - Phải. Đường Bảo Ngưu thở phì phì nói: - Họ Đường thì nhất định phải là nhà họ Đường ở Tứ Xuyên sao? Không thể có nhà khác à? Họ Đường dùng ám khí thì nhất định phải là ám khí của Đường Gia Bảo ở Xuyên Tây sao? Không thể có nhà thứ hai chắc? Trương Thán bị hắn hỏi có chút luống cuống, đành nói: - Có thì có… nhưng mà, nhưng mà… Đường Bảo Ngưu lại hét lên: - Nhưng mà cái gì? Có chuyện thì mau nói, có… cái kia mau đánh! Hắn vì “e ngại” ở đây có hai cô gái, hơn nữa đều là hoa tươi chưa gả, cho nên cuối cùng đã “giữ lại” lời nói một chút. Trương Thán nói: - Những nhà họ Đường khác, có vẻ không nổi danh như vậy. - Có một nhà, cũng có một người danh chấn thiên hạ. Đường Bảo Ngưu nghiêm túc nói: - Bảo đảm còn nổi danh hơn so với Thục Trung Đường môn. Trương Thán cười khan nói: - Chắc không phải là do các hạ tự nghĩ ra chứ? - Tuyệt đối không phải, có lịch sử làm chứng. Đường Bảo Ngưu quang minh lỗi lạc nói: - Ngươi cho rằng ta lại đặt điều bịa chuyện như ngươi sao? Lúc này Ôn Nhu và Trương Thán đều hiếu kỳ, suy đi nghĩ lại thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là nhân vật nào, nhịn không được kêu lên: - Là ai? - Đường Tam Tạng. Đường Bảo Ngưu đắc ý nói: - Ám khí của ngài là vòng kim cô, ngay cản Tề Thiên Đại Thánh cũng có thể trị được, là do Như Lai phật tổ truyền thụ cho ngài. Nói xong câu này, nhìn dáng vẻ của Đường Bảo Ngưu thật giống như cho rằng mình là phật tổ có thể lên trời. Nếu không có Lôi Thuần, hắn quả thật có khả năng bị Trương Thán và Ôn Nhu liên thủ đánh cho “chầu trời”. - Sao ngươi không nói là Đường Minh Hoàng luôn đi? Trương Thán nói: - Ngươi nằm mơ cũng có thể giết người đấy. Lôi Thuần vội vàng khuyên can: - Ôn Nhu là cô gái ngoan nhất mà ta thấy, cũng là muội muội nghe lời ta nhất. Lôi Thuần nói tiếp: - Ngũ ca đương nhiên cũng biết Đường cự hiệp vốn khôi hài, cho nên mới nói vài câu vui đùa với các người. Nàng bổ sung một câu: - Muốn nói đùa cũng phải chọn người có độ lượng, Đường cự hiệp có mắt nhìn người, lần này đúng là chọn đúng rồi người. Chỉ bằng mấy câu nói này, tất cả can qua đều được hóa giải không còn. Ôn Nhu muốn làm cô gái nghe lời. Trương Thán đành bỏ qua không tính toán với Đường Bảo Ngưu. - Chúng ta không bàn đến chuyện Đường Tam Tạng có phải Đường hay không, nhưng sức liên tưởng của Đường cự hiệp đúng là vô cùng phong phú, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng biến thành nhân vật võ lâm, đúng là một sáng kiến mới mẻ. Lôi Thuần cười nhẹ nói: - Có lẽ, những câu chuyện thần thoại cổ đại cũng chính là hiệp nghĩa truyền kỳ đương đại, chỉ là khoa trương một chút, nói không chừng thật sự có kỳ nhân, cũng có kỳ sự. Ôn Nhu lại nói: - Lôi tỷ tỷ làm sao biết ta là cô gái ngoan? Lôi Thuần hơi kinh ngạc hỏi lại: - Sao thế? Muội không nghe lời sao? Ôn Nhu than thở nói: - Con gái bây giờ đều không thích nghe lời, các nàng đều thích hư hỏng, càng hư hỏng lại càng được người ta chấp nhận, càng làm người ta yêu thích, càng làm người ta sùng bái. - Vậy sao? Lôi Thuần hỏi: - Hiện nay trên giang hồ đang thịnh hành kiểu này à? Ôn Nhu chớp chớp mắt nói: - Đúng vậy. Hơn nữa ta cảm thấy trước giờ mình cũng không phải rất biết điều, trong nhà bị ta quậy đến mức ai cũng sợ, gà bay chó chạy. Sau khi bái làm môn hạ của Tiểu Hàn Sơn, sư phụ cũng nói rằng trong đám sư huynh tỷ, chỉ có ta là lì lợm nhất, không tiến bộ nhất, lại phiền phức nhất… - Muội thông minh cho nên mới tinh nghịch, người thông minh mới có thể tinh nghịch được. Lôi Thuần cười mỉm nói: - Sư phụ muội nói như vậy, chẳng qua là trêu đùa muội thôi… Ôn Nhu phản đối: - Không phải đâu. Sư phụ ta ngày thường rất nhân từ với ta, nhưng khi người dạy bảo cũng đủ khiến người khác sợ đến mức hồn phi phách tán… Lôi Thuần nghiêm nghị nói: - Tôn sư “Hồng Tụ Thần Ni” là một trong những người được kính trọng nhất trong võ lâm hiện nay, không tranh quyền thế, ẩn cư đã lâu. Lời nói của người hẳn là có dụng tâm sâu xa, chứ không phải là trách móc nặng nề. Nếu người không thương muội, muội không nghe lời như vậy sao người còn để muội vượt đường xa ngàn dặm tới khuyên đại sư huynh hồi tâm chuyển ý… Ôn Nhu không nghe thì thôi, nghe đến đây vành mắt liền đỏ lên, nói: - Đúng vậy, nếu bọn họ cho ta ra ngoài thì tốt rồi. Câu nói này làm cho đám Lôi Thuần, Trương Thán đều kinh hãi. Lôi Thuần ngạc nhiên hỏi: - Muội nói là… Trương Thán nói: - Cô ra ngoài, lệnh sư và lệnh tôn… Lôi Thuần nói: - Bọn họ cũng không biết sao? Trương Thán vội la lên: - Vậy mà cô còn dám đến đây? Ôn Nhu vừa thấy sắc mặt bọn họ đều biến đổi, chiếc miệng nhỏ nhắn liền mấp máy, gần như muốn khóc lên. Lôi Thuần vội vỗ vỗ vai, vuốt mái tóc dài đen như thác nước của nàng, nhẹ nhàng nói: - Muội đã nói, lần này ra ngoài là do lệnh sư “Hồng tụ Thần Ni” phái cô tới tìm Tô sư ca, hơn nữa lệnh tôn “Tung Dương Thập Cửu Thủ” Ôn Vãn đại nhân cũng đồng ý, hóa ra là muội tự mình chạy ra ngoài… Ôn Nhu ủy khuất nói: - Đúng vậy. Nếu ta không lén chạy ra ngoài, chỉ sợ cả đời này bọn họ cũng không cho ta đi ra. Bọn họ nói là phải chờ sau khi ta thành tài mới có thể xuống núi. Mấy cái công phu đó vừa khó học vừa chẳng thú vị gì, sau khi học thành chỉ sợ mắt ta đã có mấy chục nếp nhăn, trán có mấy trăm nếp gấp, miệng có mấy ngàn nếp sần, còn xuống núi làm gì. Trương Thán và Lôi Thuần nghe được đều thầm đổ mồ hôi, nghĩ đến “Hồng tụ Thần Ni” đức cao vọng trọng và Ôn Vãn Ôn Tung Dương có danh vọng cả trong triều đình và dân gian, biết được tin Ôn Nhu mất tích sẽ lo lắng thế nào. Lại nghe Ôn Nhu nói: - Nếu thật là sư phụ bảo ta tìm Tô sư ca về, huynh ấy nào còn dám ở lại trong kinh đấu đá với phụ thân của tỷ. Lôi Thuần và Trương Thán cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra Ôn Nhu lần này đến kinh thật sự không được “Hồng tụ Thần Ni” cho phép và Ôn Vãn đồng ý. Đường Bảo Ngưu lại cao hứng vỗ đùi, có lẽ vì dùng sức quá mạnh nên đau đến nhe răng, nói: - Tốt, như vậy cô không cần vội trở về, chúng ta cứ dạo chơi kinh thành cho chán, sau đó có thể tìm Thẩm đại ca chơi đùa. Thẩm đại ca mà hắn nói chính là Thẩm Hổ Thiền mà hắn kính trọng nhất. Thẩm Hổ Thiền, Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu những năm gần đây được giang hồ xưng là “Thất Đại Khấu”, trên danh nghĩa tuy là cướp, nhưng rất nhiều người trong võ lâm, cùng với những kẻ bần cùng được bọn họ cứu tế đều sùng kính bọn họ giống như “Tứ Đại Danh Bổ” vậy. Ôn Nhu nín khóc mỉm cười: - Được. Nàng lại ôm lấy tay Lôi Thuần nói: - Tỷ tỷ cũng đi nhé! Lôi Thuần vuốt ve mái tóc trên trán nàng. Nhìn vào lại có chút kỳ lạ, bởi vì vóc dáng Lôi Thuần rất nhỏ, nhưng cử động lại rất thành thục; còn dáng vẻ Ôn Nhu lại như làm nũng, trong cử chỉ càng lộ ra vẻ non nớt. Hai người ở cùng với nhau, mặc dù Ôn Nhu biết võ còn Lôi Thuần thì không, nhưng Lôi Thuần lại giống như là tỷ tỷ của nàng, là người chiếu cố cho nàng vậy. - Nhân lúc còn chưa rời khỏi kinh thành, không bằng muội muội hãy đến chỗ ta làm khách. Lôi Thuần nói: - Tỷ tỷ có mấy lời riêng muốn nói với muội. Trương Thán nghe xong, liền nói: - Ôn nữ hiệp là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, lại là sư muội Tô công tử, đến Lục Phân Bán đường như vậy e rằng có chút không tiện. Ôn Nhu tức giận nói: - Ngươi lo lắng cái gì? Dù Lục Phân Bán đường muốn động đến bản cô nương, bọn chúng động được sao? Một người sau khi tận mắt nhìn thấy hảo thủ của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu giao đấu với Quan Thất, vẫn còn tự tin như vậy, chắc cũng chỉ có một mình Ôn Nhu. Đương nhiên còn có một người khác, chính là Đường Bảo Ngưu. Đường Bảo Ngưu cũng hào hứng nói: - Tốt, ta cũng đến xem thử một lần. Lôi Thuần ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, hỏi: - Ngươi đến đó làm gì? Đường Bảo Ngưu vừa thấy khuôn mặt điềm đạm xinh đẹp này, nhất thời mềm đi một nửa, cũng choáng váng hơn một nửa, lại ngứa mũi muốn hắt hơi, đành nói: - Ta muốn… ta muốn bảo vệ cô ấy… Ôn Nhu càng tức giận, xì một tiếng nói: - Ai cần ngươi bảo vệ chứ? - Cô… Đường Bảo Ngưu bị đôi lúm đồng tiền như mọng nước của Lôi Thuần khiến cho xương mềm tâm loạn, cộng thêm Ôn Nhu hoa dung giận dỗi, càng không biết nói gì: - Ta… ta chỉ là muốn… Ôn Nhu giậm chân nói: - Ngươi muốn cái gì? Lôi Thuần cười ôn hòa nói: - Tỷ muội chúng ta nói chút chuyện riêng, ngươi đừng tới thì hơn. Đường Bảo Ngưu lắp bắp nói: - Vậy ta… chờ cô ở đâu? Ôn Nhu tức giận nói: - Ngươi khỏi cần chờ. Lôi Thuần quay sang hỏi Trương Thán: - Ngũ ca có muốn cùng đến Lục Phân Bán đường không? Trương Thán ngẫm nghĩ, nói: - Ta muốn về sau một chút. Lôi Thuần hơi do dự: - Ngũ ca… - À, ta không đi đâu, dù có đi cũng sẽ nói cho cô biết trước một tiếng. Cô yên tâm, ta sẽ không đi mà không từ biệt đâu. Trương Thán hoảng hốt nói: - Ta chỉ muốn yên tĩnh một chút… có điều, ta vẫn lo lắng cho Ôn nữ hiệp… - Huynh cứ yên tâm! Cha ta cũng biết Ôn nữ hiệp thật sự không có quan hệ quá lớn với Kim Phong Tế Vũ lâu. Người chỉ muốn đối phó với Tô công tử, nếu như đắc tội với Ôn muội muội thì sẽ kết thù với “Hồng tụ Thần Ni” và Ôn Vãn, đối với Lục Phân Bán đường hoàn toàn không có lợi, đồng thời cũng không thể làm gì được Tô công tử. Về phần Mê Thiên Thất Thánh thì đã cho người giám sát rồi. Trong thành sẽ không có người nào động đến được hai tỷ muội chúng ta. Lôi Thuần nói như vậy, Ôn Nhu lại nghe không hiểu. Thật ra Lôi Thuần đã ngầm ám thị: Ôn Nhu không quan trọng, cho dù bắt giữ nàng cũng không thể khiến Tô Mộng Chẩm tuân theo: - Nếu như Tiểu Trương… huynh xem ta lại quên gọi là ngũ ca rồi! Ngũ ca chắc lo lắng người khác nhúng tay gây chuyện, nhưng có Lục Phân Bán đường cộng thêm Kim Phong Tế Vũ lâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Trương Thán biết những điều Lôi Thuần nói đều là tình hình thực tế. Lôi Tổn để lại hai vị đường chủ là Đậu Tử Bà Bà và Lâm Ca Ca, đứng ở đầu phố phía xa chờ Lôi Thuần quay về Lục Phân Bán đường, kỳ thật cũng là chấp hành nhiệm vụ bảo vệ. Xem ra đến kinh thành, Lôi Thuần thật sự đã không cần mình bảo vệ. Ôn Nhu cũng không ngừng giục Sư Vô Quý quay về Kim Phong Tế Vũ lâu trước, y vốn là được Tô Mộng Chẩm lưu lại để hộ tống nàng. Đường Bảo Ngưu thấy Trương Thán cũng không đi, tâm tình vốn hơi mất mát liền biến thành muốn tìm hiểu ẩn tình của người khác, lập tức vỗ vào bả vai Trương Thán mạnh như vừa rồi hắn đánh vào bắp đùi mình, cười hào phóng nói: - Đi! Chúng ta mặc kệ đám động vật mà Khổng Phu tử nói khó nuôi này, anh em ta hãy hào sảng một chút, đi uống rượu! - Hào sảng một chút? Trương Thán vẻ mặt đau đớn, xoa bờ vai của mình nói: - Ta chỉ lo lão ca ngươi quá hào sảng thôi.