Ma đạo truyền thuyết
Chương 1 : Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim
Băng Tuyết sau một mùa đông lạnh giá đang bắt đầu tan chảy hòa mình thành những dòng suối lớn đổ ra sông rộng , đây đó tiếng róc rách vang lên miên man bất tận . Ngồi bên bìa rừng mà nghe âm thanh thánh thót du dương ấy vọng lại từ ngàn sâu , người ta hồ dễ quên hết mọi thứ trên thế gian ...
Huyện Bản Trường vào mùa xuân hoa đào nở khắp nơi , không gian như bị nhuốm một sắc đỏ hồng huyền diệu , phiêu phất đến nao lòng . Thi thoảng từ những ngọn núi xanh mát như chân mày bậc mỹ nhân , tiếng suối chảy vọng lại tựa hồ một bản nhạc ấm nồng của chúa xuân .
Viên ngoại họ Tây có người con gái tên Lộng Ngọc , sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành . Chỉ biết Nàng mang vẻ đẹp trang trọng và đài các như Dương Quý Phi , dáng dấp đi lại mềm mại uyển chuyển tựa Ly Cơ mà lại thanh thóat nhẹ nhàng như Thượng Quan Phi Yến đứng múa trên mâm đồng . Tuy Nhiên trên khuôn mặt đẹp như ánh trăng rằm ấy , phảng phất vài nét buồn vẩn vơ như Tây Thi ngồi đập áo bên suối Nhược Gia . Còn ánh mắt xanh thăm thẳm ẩn dưới hàng chân mày lá liễu mềm mại thì vương vất nỗi sầu ai oán như Chiêu Quân miền quan tái hướng về cố quốc ...
Năm nay Tây Lộng Ngọc tròn mười lăm tuổi , nàng đã vấn tóc chờ kẻ tài danh đến đón rước lên kiệu hoa . Tây viên ngoại cũng là kẻ am tường việc cổ kim , ông ta liền cho vẽ bức họa một con chim tước bằng cái chén mắt trâu treo trên đầu hồi trái của tòa trang viện nơi Lộng Ngọc ở . Tây viên ngoại sai gia nhân đi dán giấy đỏ khắp huyện Bản Trường với nội dung : Chỉ cần người nào trong tết thanh minh có thể đứng ngoài khoảng cách một trăm trượng mà bắn trúng mắt con chim sẻ ấy , tự nhiên sẽ trở thành đông sàng khoái tế nhà họ Tây !
Chúng nhân ban đầu nghe tin Tây gia trang kén rể thì lấy làm vui mừng nhưng đọc đến đoạn thử thách ấy thì ai nấy lắc đầu thở dài . Họ đều chỉ là thường dân quanh năm lam lũ , với khoảng cách xa như vậy , dù trông thấy hình con chim sẻ đã khó , nói gì đến bắn trúng ? Mà lại còn bắn chúng cái mắt nhỏ như hạt đậu !... Tuy nhiên họ cũng cho rằng vào ngày đấy nhất định nàng Lộng Ngọc sẽ xuất hiện cho nên ai cũng chuẩn bị đến tham dự , kể cả nam lẫn nữ . Không lấy được mỹ nhân thì ngắm nàng một lần cũng là cái sung sướng vương lại một đời !
Mùng ba tháng ba , trời lất phất mưa bay , không khí tiêu điều hiu hắt hơn hẳn mọi năm . Bầu trời nom như trùng xuống bởi bụi mưa lay lắt . Không gian hãy còn vương vất khí hàn giá lạnh của mùa đông nên ai nấy không khỏi co ro thân hình rúc vào vạt áo như muốn trốn tránh cái rét muộn màng .
Tuy vậy trước cổng gia trang của Tây Viên Ngoại từ sáng sớm , bất kể trời mưa chúng nhân tập trung đông không một chỗ hở ! Dường như đối với họ cái việc đi tảo mộ tổ tiên không thể nào quan trọng bằng việc ngắm nhìn mỹ nữ !
Nhưng họ lại quên mất một điều : Chỉ họ là coi tổ tiên mình không bằng một trang quốc sắc thiên hương . Chứ Tây viên ngoại cùng phu nhân và nàng Lộng Ngọc vẫn đi tảo mộ . Có lẽ họ biết được dân chúng quanh đấy sẽ tụ tập từ sáng sớm cho nên đã dậy từ lúc trời hãy còn tối đen ! Thiên hạ chen lấn ngó mắt mà nhìn cái cổng im thin thít như chưa bao giờ được mở , mặt đất ướt át bị những bàn chân háo hức dẫm đạp lên đến nỗi tơi bời như cày cuốc . Quần áo bọn họ thi thoảng bùn đất nhơ bẩn bám lên , ô dù không ai che nổi vì người quá đông , thành ra toàn thân ướt át , mặt mũi tái nhợt . Vậy mà chẳng có kẻ nào chịu từ bỏ ý định ...
Cỏ xanh non mơn mởn lấm tấm bụi nước đọng lại , nhìn từ xa như màn thảm bạc . Những màn mưa phùn lạnh lẽo kéo trùng trời đất đến gần nhau .
Tây viên Ngoại tuổi ngòai tứ tuần , thần thái uy nghi đang cùng phu nhân và ái nữ tế bái bên một khu mộ phủ rêu . Đằng sau họ , sáu ả tỳ nữ đứng che ô ...
Trông phu nhân của ông ta tuy tuổi gần tứ tuần , nhưng dung nhan vẫn còn tú lệ bất phàm thì người ta cũng phần nào giải đáp được , nhan sắc của Lộng Ngọc là do đâu mà có ! Chỉ duy một điều , dung nhan ấy vượt trội lên tất cả , đối với nữ nhân trên thế gian từ cổ chí kim nàng là số một , không ai dám sánh và cũng chẳng bầu bạn nổi cùng ai cho nên mới ôm nỗi buồn man mác rúng động hồn bất kỳ thi nhân nào ...
Khu Mộ nhà họ Tây nằm trong một quần thể với vô số các ngôi mộ lụp xụp gần cánh rừng thưa nhặt cây cối . Đứng từ ngoài này mà nghe tiếng mưa bay cộng hưởng với tiếng suối chảy thì thật khó bề diễn tả nỗi xúc cảm lâng lâng . Mọi năm nơi này vẫn dộn dịp người qua lại thắp hương khấn bái . Nam thanh nữ tú thì dạo gót trò truyện bên bìa rừng muôn phần rộn rã . Nhưng năm nay chỉ duy có gia đình Tây viên ngoại là tới đây tế bái . Ông ta thở dài nhìn quang cảnh u ám , tiêu điều xung quanh hỏi phu nhân :
-Bà có biết vì sao ta tổ chức ngày kén đông sàng khóai tế cho nhà họ Tây vào hôm nay hay không ?
Tây phu nhân đang thẫn thờ nhìn ngắm mấy làn mưa , dường như những bậc mỹ nhân bất kể tuổi tác luôn mang theo mình nỗi buồn vô cớ . Chính những nét man mác ấy tô điểm thêm cho họ sự não nùng cuốn hút nhân tâm . Bà lắc đầu :
-Phu quân xưa nay làm việc gì cũng đều ẩn chứa huyền cơ , không phải ai cũng biết !
Lộng Ngọc run mình trong chiếc áo cừu trắng muốt như tuyết , tấm áo ấy mặc cho làn mưa bay bay chuyển hướng liên hồi vẫn không hề vướng giọt nước nào , cũng như tâm hồn thánh thiện của nàng chưa vương vất chút bụi hồng trần .
-Phải chăng cha muốn thử lòng họ ?
Tây viên ngoại gật đầu vừa ý :
-Tiểu Ngọc xưa nay vẫn rất thông minh !
Tây phu nhân thở dài :
-Vậy thì ông toại nguyện rồi , xem ra khắp huyện Bản Trường này chẳng có gã nam nhân nào ra gì !
Tây viên ngoại mỉm cười nói :
-Chưa hẳn ! Bà nhìn xem kìa !
Mọi người đi theo nghe nói vậy cũng hướng đôi mắt về phía ông ta chỉ , quả nhiên trong màn mưa lất phất có một gã thư sinh đang vác cuốc đi tới . Hắn vác cái cuốc mỏng manh ấy tựa như vác cả bầu trời u ám bụi mưa . Gió lạnh cắt da mà hắn chỉ vận một bộ trường bào cũ nát đã thấm ướt nước mưa . Mái tóc dài bết xuống khuôn mặt trắng nhợt nhạt vì ngấm lạnh nhưng vẫn không che nổi được vẻ anh tuấn . Hai tỳ nữ theo hầu vội đưa Lộng Ngọc trở lại kiệu , nhan sắc của nàng không phải ai cũng ngắm nhìn được , nhất là đối với một gã thư sinh bần hàn ...
Tiểu thư sinh dường như không quan tâm tới gia đình Tây viên ngoại , hoặc giả là hắn rất chăm chú đến công việc của mình nên không để ý tới ai . Hắn bước thẳng đến ngôi mộ được đắp từ đất sơ sài quanh đấy , đoạn cuốc đất vun cao lên rồi lầm rầm khấn vái . Hắn quỳ xuống mặt đất lép nhép bùn , lạy mấy lạy rồi đứng lên trở gót quay về ...
Tây viên ngoại dơ tay gọi giật lại :
-Này cậu !
Thư sinh khựng người , đôi mắt hắn mơ hồ chớp chớp đẩy mấy làn nước vương vất trên bờ mi . Thì ra quanh đây vẫn còn có người mà hắn không để ý ! Tiểu thư sinh đưa song mục nhìn ngó xung quanh một hồi như muốn chắc chắn rằng trung niên giàu có kia đang gọi mình rồi mới lên tiếng :
-Lão gia gọi tiểu sinh ?
Tây viên ngoại mỉm cười :
-Đích thị ! Cậu lại đây cho ta hỏi chút chuyện được chứ ?
Thư sinh hơi ngẩn người nhưng hắn vẫn co ro bước lại hỏi :
-Ta với lão gia không quen biết , ngài gọi ta là có chuyện gì chỉ bảo ?
Tây viên ngoại mỉm cười :
-Hôm nay tất cả mọi người trong huyện Bản Trường đều đến dự lễ kén chon đông sàng khoái tế nhà họ Tây , sao ngươi không đi ?
Tiểu thư sinh mỉm cười , hắn chống cái cuốc cũ kỹ xuống đáp :
-Ta chỉ là một thư sinh nghèo , há dám trèo cao sao ?
Tây viên ngoại gật gật đầu nói :
-Ngươi tự cho mình là thư sinh , chẳng lẽ có có ý cầu tiến hay sao ?
Tiểu thư sinh thở dài một tiếng , đôi mắt hắn mấy phần mông lung . Hắn không trả lời câu hỏi của Tây viên ngoại mà vác cuốc lên vai lững thững bước đi . Tây viên ngoại hỏi với theo :
-Ngươi tên gì ?
Thư sinh đáp gọn , tiếng nói hắn lay lắt hòa vào làn mưa :
-Hàn Vũ !
Tên hắn thật hợp với cảnh cho nên Tây viên ngoại có phần đoán hắn chỉ tiện miệng mà nói , ông ta nheo nheo mắt rồi trở lại kiệu . Tây phu nhân an tọa xong mới ra lệnh cho kiệu phu khởi kiệu . Bà nhìn phu quân nói :
-Hắn là người có phẩm chất , chỉ có điều gia cảnh rất ư không tốt !
Tây viên ngoại mỉm cười :
-Phu nhân sao biết được ý ta mà nói vậy ?
Tây phu nhân tựa mình vào cánh tay phu quân nói :
-Sống với ông lâu như vậy đương nhiên ta phải biết !
Chúng nhân đang tập trung như kiến phía trước Tây gia trang thì thấy hai cỗ kiệu đỏ tám người khiêng đi đến , họ nhốn nháo không hiểu người trong kiệu là ai nên mới dồn mắt qua nhìn .
Tây viên ngoại bước khỏi kiệu , ông ta nhìn bọn người ướt nhèm gồm cả già cả trẻ , cả nam nhân cả nữ nhân đang ngơ ngẩn nói :
-Phiền các vị nhường đường cho phu nhân và tiểu nữ hồi trang , sau đấy mới nói đến chuyện kén đông sàng !...
Chúng nhân từ từ giãn ra , lúc này bên trong cái cổng lớn một lão nhân tuổi ngòai lục tuần , mày bạc mắt sáng bước đến trước cỗ kiệu cúi đầu :
-Lão gia đã về thì mọi chuyện được giải quyết rồi !
Nói đoạn đưa tay mời Tây viên ngoại trở lại kiệu , còn mình thì đích thân đi trước rẽ người dẫn đường ...
Chúng nhân sau phút giây im lặng thì lại bắt đầu trào dâng làn sóng bàn tán , tiếng họ nói không to nhưng cả trăm ngàn cái miệng thì âm hưởng quả nhiên chẳng dễ chịu chút nào . Họ chỉ tay rồi dồn mắt vào cỗ kiệu đi sau cùng , nơi mà Lộng Ngọc kiêu sa đang ngự !
Hai cỗ kiệu bước vào tòa trang viện tầm một khắc thì Tây viên ngoại bước ra , ông ta đã thay bộ trang phục lấp lánh hoàng kim vào , trông thần sắc uy vũ mấy bề nghiêm nghị . Tây viên ngoại bước đến một cái đài khá cao dựng đối diện với tòa viện nơi làm cấm cung của Lộng Ngọc . Mưa nặng hạt hơn , bui giăng mù trời , dường như chưa có năm nào vào tiết thanh minh mà lại mưa nhiều và giá lạnh đến vậy .
Tây viên ngoại đích thân cầm ô , ông ta cho hai tên hầu nhỏ đi xuống , đoạn hướng về phía chúng nhân nói lớn át tiếng ồn ào :
-Các vị đến đây thì ắt cũng đã thông rõ chuyện tuyển chọn lần này , vậy ta cũng không còn gì để nói . Trong các vị dù già cả hay xấu xí đến cỡ nào , chỉ cần bắn đạt yêu cầu tự nhiên sẽ thành đông sàng khoái tế nhà họ Tây !
Truyện khác cùng thể loại
1204 chương
52 chương
112 chương
915 chương
7 chương
12 chương
84 chương