Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]
Chương 29 : Thùng cơm và heo
Khi hắn vừa vào tiệm đã chú ý đến người chỉ vùi đầu ăn cơm này.
Nguyên nhân hắn biết rõ, đó là vì rất ít người “dám” không nhìn hắn, “có thể” không nhìn hắn, “được phép” không nhìn hắn.
Nhưng hắn cũng không nhìn thấy “thùng cơm” này, bởi vì người ăn cơm này đã bị chén cơm che khuất.
Tổng cộng có năm mươi lăm cái chén không, phân thành từng hàng chất đống trên bàn của người kia, hoàn toàn che khuất diện mạo của hắn. Không biết hắn làm cách nào ăn hết được chừng đó, cũng không biết có phải hắn còn đang ăn hay không.
Lúc này đại hán kia nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng vẫn nhìn không thấy hắn, chỉ nghe thấy tiếng và cơm và nuốt cơm.
Đại hán kia bỗng bật cười, hỏi tiểu nhị:
- Tiếng gì thế?
Tên tiểu nhị có cặp mắt nhỏ và lông mày nhỏ kia ngẩn ra, hỏi lại:
- Khách quan, ngài nói gì?
Đại hán kia cười nói:
- Ngươi nghe xem đây là tiếng gì?
Tiểu nhị thật sự không biết hắn muốn chỉ loại thanh âm nào, bởi vì nơi phố xá quán rượu tiếng gì cũng có, đan vào thành một khúc nhạc phổ của nhân gian, cho nên cũng không biết trả lời thế nào.
Đại hán uy mãnh kia lại nói:
- Ngươi không nghe thấy sao? Đó là tiếng heo ăn cơm.
Tiểu nhị lập tức biết đại hán này là nhằm vào vị khách béo mập kia, chỉ dám gật đầu chứ không dám đáp lời.
Không ngờ “thùng cơm” kia lại đáp:
- Không đúng, không đúng.
Sau đó lại nói:
- Sai rồi, sai rồi.
Đại hán uy mãnh cười nói với tiểu nhị:
- Lần này chắc ngươi nghe rõ ràng chứ? Heo chẳng những biết ăn cơm mà còn có thể nói tiếng người nữa.
“Thùng cơm” lại nghiêm túc nói:
- Thứ heo ăn không phải cơm, cơm là dành cho người ăn, sao ngay cả điểm này ngươi cũng không hiểu, chẳng lẽ đầu ngươi thường ngày cũng giống như heo.
Đại hán uy vũ cười lạnh nói:
- Các hạ nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng một chút.
“Thùng cơm” nói:
- Người đối với người mới nên tôn trọng, người đối với trâu đừng ngại đánh đàn, còn người đối với heo, chỉ nhìn xem có đủ trọng lượng hay không, không cần tôn trọng.
Đại hán uy mãnh biến sắc. Người bình thường vừa thấy hắn sát khí lẫm liệt, sớm đã sợ đến mức hai chân run rẩy. Chỉ nghe hắn trầm giọng nói:
- Ngươi đang nói ta à?
“Thùng cơm” nói:
- Không, ta đang nói heo.
Đại hán uy vũ lại càng không nhịn được, bàn tay to lớn vỗ xuống bàn một cái, nổi giận quát:
- Ngươi nói lại lần nữa xem!
“Ầm” một tiếng, bình rượu trên bàn liền vỡ vụn, rượu văng tung tóe trên đất. Đáng sợ hơn là tiếng quát kia của hắn lại giống như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến cho mọi người đều cảm thấy trong tai “ông ông” không dứt. Sau khi định thần lại, tất cả khách trong tiệm đều lén lút tính tiền chuồn đi trước khi hai người đánh nhau.
“Thùng cơm” kia lại ôn tồn nói một câu:
- Ấy, heo tức giận làm lãng phí rượu, đáng tiếc ơi là đáng tiếc! Đúng là là trâu gặm mẫu đơn, không phân biệt được hoa với cỏ.
Đại hán uy vũ không thể nhịn được nữa, liền vươn người đứng dậy.
Bình rượu trên bàn đã vỡ, lúc này Vương Tiểu Thạch mới nhìn rõ diện mạo của hắn.
Chỉ thấy tóc và râu ria của hắn đều quấn lại với nhau, không phân ra rõ ràng, nhưng lại vừa đen vừa không rối, trơn bóng có lực; hai vai hắn như hai thanh đao màu đen, mắt to hữu thần như tia chớp bắn ra vài thước, cằm nhô cổ lớn, vầng trán vươn cao, mũi rộng phục tê *, áo quần hoa lệ, lưng gấu eo ong, khi đứng lên người bình thường chỉ cao đến giữa ngực và bụng hắn; xương cốt trên người hắn cường tráng rắn chắc giống như rễ cây vảy kết, cơ bắp lộ ra, mười ngón tay co duỗi phát ra tiếng giòn như xào hạt kê, huyệt Thái Dương nhô cao, gò má nổi gân xanh, cùng với tĩnh mạch trên mu bàn tay nhúc nhích như giun. Thần thái của hắn hung ác nhưng vẫn có một khí phái hào hoa phú quý, như bá vương tái thế, quát tháo liền nổi lên mây gió.
* Chỉ người từ trán cho đến mép tóc xương cốt nhô cao. Trước đây những người mê tín cho rằng đó là tướng quý.
Vương Tiểu Thạch không khỏi thần khen một câu: “Hay cho một hán tử như thiên thần!”
Đại hán kia bước nhanh về phía “thùng cơm”, mỗi bước đi giống như tiếng sấm.
Không biết “Thùng cơm” kia đang ở sau chén cơm làm gì, có lẽ là vẫn đang ăn.
Đại hán uy vũ kia nói từng chữ từng câu:
- Ta không đánh kẻ yếu. Chi cần ngươi xin lỗi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này.
“Thùng cơm” kia còn và thêm mấy ngụm cơm mới nói:
- Tại sao ta phải xin lỗi heo?
Sau đó hắn liền bổ sung:
- Có điều heo không lớn đến như vậy, nên gọi là trâu thì đúng hơn.
Đại hán uy vũ kia hét lớn một tiếng, một chưởng vỗ xuống trên bàn của “thùng cơm”.
Vừa rồi hắn chỉ tùy ý vỗ bàn một cái, bát đũa liền nhảy dựng lên như đậu nổ, hơn nữa bình rượu hảo hạng của “Dụ Thái Long đường” cũng lập tức vỡ tan.
Huống hồ bây giờ hắn lại vỗ bàn trong cơn thịnh nộ.
Phục vụ, dâng trà, chạy bàn, đầu bếp, chưởng quỹ, lão bản... tất cả người của quán rượu đều đang lo lắng một việc, đó là những cái chén trên bàn kia.
Bọn họ đôi khi cũng làm vỡ chén dĩa, nhưng nếu năm mươi lăm cái cái chén không đồng thời vỡ vụn như hôm nay, chỉ sợ trước nay chưa từng có, sau này cũng không có.
Bọn họ gần như đã “nghe được” tiếng năm mươi lăm cái chén này đồng thời vỡ vụn.
Nhưng chén không có vỡ.
Ngay lúc bàn tay to lớn của đại hán tướng mạo đường hoàng uy vũ kia sắp vỗ xuống mặt bàn, hai tay của “thùng cơm” đột nhiên phân ra. Năm mươi lăm cái chén, kể cả cái chén hắn vừa mới ăn xong bỗng phân làm hai hàng mỗi hàng hai mươi tám cái, xếp thành hai đường thẳng trượt trên cổ tay, sau đó lại xếp thành một hàng đội trên đầu.
Năm mươi sáu cái chén không chồng lên nhau, cái chén ở trên cùng vừa vặn có thể chạm đến sàn nhà của lầu hai.
“Thùng cơm” dùng đầu đội chén như vậy không hề cảm thấy vất vả, thần sắc vẫn ung dung như thường, giống như đó không phải chén mà là một cánh tay khác của hắn, có điều lại mọc trên đỉnh đầu.
Nhưng người trong tiệm và ngoài tiệm nhìn thấy đều ngây dại.
Ngay cả đại hán uy vũ cũng trợn mắt.
Vương Tiểu Thạch chợt nhớ tới một người, một người trong lời đồn.
Đúng lúc này, đại hán uy vũ kia bỗng kêu lên:
- Ngươi là “Phạn Vương”, ngươi là Trương Thán!
Trên giang hồ, người sức ăn tốt, khẩu vị tốt đương nhiên không ít. Gian nan khổ cực, đổ máu chảy mồ hôi cũng chỉ vì ba bữa cơm ăn. Chỉ cần được ăn và còn có thể ăn, ai cũng muốn ăn nhiều một chút, ăn một cách sung sướng, ăn một cách thỏa thích.
Có điều người một hơi ăn năm mươi sáu chén cơm như vậy vẫn rất hiếm thấy. Không ai có thể ăn một hơi năm mươi sáu chén cơm, cơm này rốt cuộc đã đi đâu?
Người có thể ăn một hơi hơn năm mươi chén cơm, hơn nữa còn có thể đem chén cơm múa may như ảo thuật lại càng ít hơn. Hầu hết mọi người khi ăn cơm xong đều không cần chén.
Nếu có người tôn trọng chén và cơm như vậy, chắc chắn chỉ có một.
Nghe nói người này có thể lập tức tiêu hóa cơm, vừa ăn cơm vừa luyện “Phản Phản thần công” của hắn.
Đó chính là “Phạn Vương” Trương Thán.
“Thùng cơm” cười nói:
- Ta là Trương Thán, cũng là “Phạn Vương”. Ở trước mặt cơm, ngoại trừ ta ra, không ai có thể xưng Vương.
- Ăn cơm là chuyện lớn của đời người, cũng là sự nghiệp của ta.
Khuôn mặt béo múp của Trương Thán khi đứng đắn càng đáng yêu:
- Ta trước giờ rất kính trọng nghề nghiệp. Giống như kiếm thủ si kiếm, ta cũng si cơm.
Đại hán thần uy kia nhịn không được nói:
- Nếu các hạ là Trương Thán, vậy có biết ta là ai không?
- Ta chỉ biết ngươi có một bằng hữu gọi là Phương Hận Thiếu, “Thư Đáo Dụng Thời” Phương Hận Thiếu.
Trương Thán vẫn đội năm mươi sáu cái chén trên đầu, trong tay còn bưng một chén cơm trắng, vững như Thái sơn:
- Phương Hận Thiếu mê sách như điếu đổ, tiếc là đọc qua liền quên, đọc càng nhiều thì quên càng nhiều. Hắn càng thích tỏ ra là người trí thức, đáng tiếc luôn dùng sai điển cố, nói sai thành ngữ, trở thành trò cười cho người khác.
Hắn nhìn đại hán uy mãnh kia với vẻ thú vị, hỏi:
- Ngươi biết vì sao ta lại nhớ được tên Phương Hận Thiếu này không?
Đại hán uy vũ hừ lạnh nói:
- Bởi vì hắn với ngươi đều ngu xuẩn như nhau.
- Không. Bởi vì hắn và ta đều đồng dạng, đều có sở thích riêng khi lót bụng. Ta thích ăn cơm, ăn thật nhiều cơm, càng nhiều càng tốt, hơn nữa còn chính khí đường đường. Người tu luyện công lực nội gia, tốt nhất nên ăn nhiều cơm, ăn ít đồ ăn lại, càng không nên ăn thịt cá. Ta ăn cơm rất để ý xem gạo ở đâu mới đủ sạch, gạo chỗ nào mới xem như hoàn chỉnh, gạo gì trộn lẫn với nhau nấu lên mới tuyệt diệu, gạo gì không thể trộn lẫn được, có một số gạo lại phải dùng độ lửa khác nhau mới có thể trộn lẫn được, khi đó mới xem như thật sự ăn gạo ăn cơm. Nấu cơm không chỉ cần chú ý mấy chén nước, mà là phải chú ý đến từng phần nước, nhiều một phần là quá ướt, thiếu một phần lại quá khô. Cơm không thể quá mềm, cũng không thể quá cứng. Cứng có ăn cứng, mềm có ăn mềm, cơm nhão và cháo thì cũng như nhau. Dùng nồi gì nấu cơm, dùng niêu gì nấu cơm, dùng thứ gì xúc cơm, dùng thứ gì trộn cơm, thậm chí là dùng củi gì, than gì, lò gì, độ lửa gì nấu cơm, kể cả thời gian và những điều cấm khi nấu cơm, tất cả đều cần phải chú ý.
Trương Thán thở dài:
- Người người mỗi ngày đều ăn cơm, nhưng đối với việc ăn cơm lại không hề nghiên cứu, hoàn toàn không biết gì cả, lại đi tốn công vào mấy cái thực đơn, đúng là ngu muội buồn cười.
Đại hán uy vũ bỗng nhiên nói:
- Ngươi thì cái biết gì!
Hắn lại nói:
- Ngươi thích ăn cơm, còn Tiểu Phương là thích ăn trứng.
Khi nhắc đến Phương Hận Thiếu, hắn giống như rất tiếc nuối, vừa hận vừa yêu:
- Tên đó thích ăn trứng, trứng kho, trứng chiên, trứng xào, trứng nấu, trứng hầm, trứng luộc, trứng sống, trứng chín, trứng nửa chừng chưa chín, trứng ấp một nửa gà con, trứng vừa sinh ra còn ấm áp… tóm lại là vô số. Còn phải chú ý đến phương pháp ăn. Xem ra hắn coi trứng giống như tự mình sinh ra vậy.
- Đúng, nên chú ý bỏ bao nhiêu muối, có bỏ đường hay không, dùng loại nước tương gì, cắt bao nhiêu gừng và hành tây, tất cả đều phải suy nghĩ. Ta cũng xem cơm như ngang hàng với mình vậy.
Trương Thán kiêu ngạo nói:
- Cho nên hắn là “Đản Vương”, còn ta là “Phạn Vương”.
Đại hán kia cười nói:
- Cho nên các ngươi một kẻ là trứng ngốc, còn một kẻ là thùng cơm.
Lần này đến phiên Trương Thán tức giận, lập tức sầm mặt:
- Ngươi nói cái gì?
Đại hán kia nói:
- Nếu như ngươi không phải thùng cơm, làm sao chỉ biết Phương Hận Thiếu, mà không biết danh hiệu “thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân” của Đường Bảo Ngưu ta?
Trương Thán nghe xong cả buổi, lẩm bẩm một hồi mới nói ra:
- Phiền ngươi… phiền ngươi lập lại lần nữa!
Đại hán kia trên mặt có vẻ đắc ý, lại làm như mặt không đổi sắc nói:
- Ta chính là “thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất tịch mịch cao thủ đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân” Đường tiền bối Bảo Ngưu đại hiệp.
Lần này trong lúc vội vàng hắn còn có thể kịp thời thêm vào bốn chứ “tiền bối” và “đại hiệp”.
Trương Thán nhất thời buồn cười, nhịn không được ôm bụng cười.
Hắn cười đến gập cả người, khiến cho đống chén trên đỉnh đầu kêu lên lộp cộp. Phục vụ nhìn thấy trong lòng hồi hộp, chưởng quỹ nhìn thấy răng cũng lập cập, nhưng chén vẫn không rơi xuống.
Đường Bảo Ngưu tức giận quát lên:
- Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười?
Trương Thán cười đến thở không ra hơi, nói:
- Nếu như ngươi nói sớm một chút, ta đã ăn không được cơm rồi.
- Ngươi đúng là giỏi tự tuyên truyền mình, không biết làm sao lại nghĩ ra được cái loại danh hiệu này.
Hắn cười đến toàn thân như nhũn ra, nhưng vẫn không quên bổ sung một câu:
- Nhìn thấy loại bảo bối như ngươi, ai có thể nuốt trôi cơm?
Đường Bảo Ngưu tức giận đến toàn thân run lên.
Lúc hắn tức giận phát run giống như quả dầu nổ ra, khắp núi đầy đồng đều vang lên tiếng “phụp phụp”.
Hiện giờ đương nhiên không phải giữa núi đồng, mà là trong quán rượu.
Tiếng ồn ào náo động của phố xá bên ngoài cũng không che lấp được tiếng vang như trong xương cốt nổ ra.
Trương Thán nghe được thanh âm này, cũng không cười nữa.
Hắn biết Đường Bảo Ngưu đã nổi giận thật sự, hơn nữa còn muốn ra tay, ra tay toàn lực.
Đương nhiên không chỉ có Trương Thán biết. Nhìn thần sắc của Đường Bảo Ngưu hiện giờ, ai cũng biết là hắn đang muốn ra tay đối phó với Trương Thán, hơn nữa một khi ra tay sẽ là sát chiêu không gì sánh được. Mọi người đều cảm thấy lo lắng cho tên Trương Thán có gương mặt béo tròn này.
Dù là người trong tiệm hay ngoài tiệm, đều chăm chú nhìn vào tràng diện vô cùng căng thẳng này.
Có người đang nghĩ: liệu đại hán uy mãnh này có thể đánh chết tên mập mạp kia không? Có người thì nghĩ: lần này có thể xem náo nhiệt rồi! Có người lại đang nghĩ: tên mập mạp kia đã ăn nhiều cơm như vậy, có thể cầm cự được một lúc không? Cũng có người lại nghĩ: tên mập mạp kia nuốt xuống nhiều cơm như vậy, dù không bị đánh chết cũng bị phình bụng chết rồi.
Ý kiến của mỗi người có thể khác nhau, nhưng tất cả đều tập trung vào tình thế vô cùng căng thẳng giữa Trương Thán và Đường Bảo Ngưu.
Vương Tiểu Thạch lại không phải.
Bởi vì hắn phát hiện có một bóng người, đúng vào lúc này, thừa dịp mọi người không chú ý đã vòng qua góc lầu, sau đó lướt lên lầu hai, lách qua cánh cửa sổ nhìn xuống đường đang mở. Thân pháp so với chim én còn nhanh hơn, so với tơ còn nhẹ hơn, nhưng lại có chút quen mắt.
Hắn đang muốn nói cho Bạch Sầu Phi, chợt thấy Bạch Sầu Phi đã xuất hiện trên mái ngói lầu hai, lách đến phía sau nóc nhà như đang chú ý chuyện xảy ra trên lầu hai, còn vẫy vẫy tay với hắn.
Vương Tiểu Thạch lập tức vọt lên, cũng rất cẩn thận.
Giữa ban ngày ban mặt, dưới cặp mắt của nhiều người, hắn cũng không muốn bị người đầy đường phát giác đang lén lút trên nóc nhà.
Chỉ phút chốc Vương Tiểu Thạch đã đến bên cạnh Bạch Sầu Phi, vừa lúc nhìn thấy trên mặt y lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc, là vì hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa sổ trên mái nhà.
Bạch Sầu Phi vừa lên đến nóc nhà, cũng không lập tức quan sát tình cảnh bên trong, mà trước hết ổn định tâm thần lại. Hắn lập tức nghĩ đến hôm qua, lúc cùng với Tô Mộng Chẩm đi lên Tam Hợp lâu gặp Địch Phi Kinh, Lôi Tổn rất có thể cũng đứng ở chỗ mình bây giờ.
Lôi Tổn là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Nếu như là mười năm trước, hắn là bang chủ của đệ nhất đại bang trong kinh thành, ngoại trừ thiên tử, có thể xem như là người có thực lực lớn nhất trong dân gian.
Cảm giác của Bạch Sầu Phi lúc này rất kỳ lạ.
Hắn vì cảm giác này mà trầm mặc một hồi, sau đó mới quan sát tình hình bên trong.
Hắn vừa nhìn liền thấy năm cô gái.
Trong có có một cô gái tóc mây cài trâm phượng, hiển nhiên là tiểu thư khuê các, còn lại là bốn ả nha hoàn trong tay đều cầm đoản kiếm.
Từ phía trên nhìn xuống, trông thấy dáng vẻ của bốn nha hoàn kia đều rất xinh đẹp. Còn vị tiểu thư kia lại lưng quay về phía y, ngồi một góc nhìn ra dòng sông ở phía xa. Từ góc độ của Bạch Sầu Phi, không thể nhìn rõ dung nhan nàng.
Nhưng người khiến cho Bạch Sầu Phi kinh ngạc lại không phải năm cô gái này.
Chính giữa quán rượu lớn như vậy, ngoài năm cô gái này ra còn có một cô gái khác.
Cô gái này mặc màu đồ bó màu đỏ thẫm, gương mặt như cười lại không cười, vừa giận vừa vui, như hoa đào dưới gió xuân.
Bạch Sầu Phi nhìn một cái liền cảm thấy quen thuộc.
Nhìn cái nữa lại cảm thấy thân thiết.
Ngay sau đó là một cảm giác vui sướng không lý do, gần như muốn kêu lên thành tiếng: “Ôn Nhu”.
Cô gái này đương nhiên là Ôn Nhu.
Nếu không phải là Ôn Nhu, ai có thể vừa giận vừa vui như vậy?
Nếu không phải là Ôn Nhu, ai lại có một khuôn mặt như hoa đào cười hết gió xuân?
Nếu không phải là Ôn Nhu, ai có thể đem khí khái hóa thành nhu nhược?
Trước khi nhìn thấy Ôn Nhu, Bạch Sầu Phi đã cảm giác được nàng, cho nên hắn không kinh, cũng không hỉ.
Giống như một số người giang hồ, trải qua lữ hành trong nhân thế, đã tạo thành thói quen không kinh không hỉ.
Chỉ có những người mới chân chân vào, mới dễ kinh, dễ hỉ, dễ bị tổn thương.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc không phải vì nhìn thấy Ôn Nhu, mà là kinh ngạc vì bản thân lại vui mừng khi nhìn thấy nàng.
Tại sao lại như vậy? Ngày đó không phải chính y đã làm Ôn Nhu tức giận bỏ đi sao?
Ôn Nhu vẫn là Ôn Nhu, Bạch Sầu Phi vẫn là Bạch Sầu Phi.
Nhưng ở trên nóc Tam Hợp lâu, giờ phút này Bạch Sầu Phi cúi người nhìn cô gái dịu dàng bên dưới, sự cao ngạo lãnh đạm đã không còn, trong lòng chỉ còn lại một cảm giác ôn nhu.
Lúc này Vương Tiểu Thạch đã đi đến bên cạnh, chợt nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt y.
Vì vậy hắn cũng đi lên phía trước nhìn vào.
Hắn cũng nhìn thấy Ôn Nhu, cùng với thanh đao của nàng.
Có ai biết thế nào mới là đao của Ôn Nhu?
Giống như ánh đèn vừa mới tỏ.
Giống như sóng mắt của nữ nhân.
Giống như nét đẹp của người tình.
Giống như cánh hoa vừa rụng xuống.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
18 chương
25 chương
47 chương
63 chương
8 chương
149 chương
96 chương
188 chương