“Tiểu Nam, lấy nước ấm cho ta, ta muốn tắm rửa.” Mấy ngày nay bẩn sắp chết rồi, nàng muốn chu đáo rửa sạch thân thể một chút. “Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi ngay.” Thanh âm Tiểu Nam ngọt nhẹ nghe vào trong tai, làm cho người ta vô cùng thoải mái, Ôn Nhu hơi hơi mị mắt. Nghe Tiểu Nam nói chuyện quả thực tựa như đang nghe một thứ âm thanh tuyệt vời! Đau đớn ở ngực đột nhiên xuất hiện làm nàng chuyển từ biểu tình hưởng thụ sang thống khổ . Kỳ quái thật ! Gần đây ngực nàng luôn gặp phải những cơn đau nhức mơ hồ . Trong tích tắc sau đó, đau đớn ấy lại giống như lúc xuất hiện , không thông báo mà biến mất vô tung. Thật khó hiểu! Một tiếng sau – Cánh hoa hồng bập bồng trên mặt nước, tản mát ra mùi thơm thản nhiên,cánh tay trắng nõn đùa nghịch làn nước , lộ ra phần da thịt ửng hồng, hơi nước càng thêm có vẻ băng cơ ngọc cốt, hoạt sắc sinh hương. Tới không đúng lúc, hơn nữa là rất không đúng lúc, nhưng lại là chuyện mà hắn không hề thấy hối hận nhất, Diệp Thế Đào vừa lòng nhìn người trong bồn tắm, thưởng thức kiều thái khó gặp của Ôn Nhu. “Lòng anh giấu kín , khó để người khác nắm bắt……” Nhẹ nhàng ngâm nga lời bài hát hiện đại, chậm rãi rửa trôi dơ bẩn trên người, từ sau khi tới cổ đại, tâm tình Ôn Nhu chưa từng thả lỏng như bây giờ. Âm luật thực êm tai, mà hắn dám khẳng định đây không phải nhạc đương thời, có lẽ là đến từ thế giới của nàng đi, nàng, rốt cuộc đến từ đâu? “Tam thiếu, nhị thiếu tìm ngài.” Thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tiểu Nam lo lắng thông báo . Cánh tay ngừng động tác, Ôn Nhu hoang mang nhìn về phía bình phong, ực! Đương trường đã bị dọa biến thành một thân mồ hôi lạnh, bởi vì có một bóng người đứng sau tấm bình phong . Hắn đến đây từ khi nào? Mà cái mặt bình phong này bày cho có lệ thôi, mặt trên sa bạc trong suốt gần như không tồn tại. Xong rồi, xong rồi! Lần này thảm rồi! “Ta đi.” Khó chịu đáp lời, trăm phần trăm là giọng nói của Diệp Thế Đào. “Diệp lưu manh, ngươi là đồ vô lại, cho dù đây là nhà ngươi, là địa bàn của ngươi, ngươi lại không thể băn khoăn suy nghĩ rằng nơi này không còn chỉ một mình ngươi ở sao?” Hắn cười khẽ, cho dù cách tấm bình phong, hắn vẫn cảm giác được con ngươi nàng phun hỏa hận không thể xuyên qua người hắn thành hai cái lỗ lớn, có thể thấy nàng đang vô cùng giận dữ . “Nhu nhi, mặc quần áo nhanh chút, ta mang nàng cùng đi.” “Ta sao phải cùng đi với ngươi, ta còn muốn tắm.” Ôn Nhu cắn răng. Nàng không phải người hầu của hắn, không thể lúc nào nàng cũng phải đi theo bên cạnh hắn chứ? Diệp Thế Đào nhìn sang bình phong, khóe miệng giơ lên độ cong quỷ dị,“Đương nhiên, nếu nàng phi thường muốn cùng ta tắm uyên ương, ta đây không ngại……” Cái gì? Hắn không ngại? Nhưng nàng ngại . “Ta lập tức mặc quần áo, ngươi xuống lầu chờ ta, một lát là xong thôi.” Nàng không ngừng cam đoan, đứng dậy mặc quần áo. Loại người vô lại như hắn nói được làm được, nàng không dám lấy loại chuyện này ra đùa giỡn. Hắn bỏ lại tiếng cười vui vẻ, thản nhiên đi xuống trước, chọc người nào đó nổi trận lôi đình. Đau quá! Đột nhiên cơn đau ào tới mãnh liệt, khiến cho Ôn Nhu vừa đứng dậy bắt đầu lung lay sắp đổ, trước mắt một mảnh tối đen, ngay sau đó ngã quỵ. Đợi lâu không thấy nàng xuống lầu, Diệp Thế Đào hết sạch kiên nhẫn,bèn bước nhanh lên lầu. Nhìn đến tình huống sau bình phong, tuấn nhan hắn liền đại biến, tâm thần tê liệt, ngực như muốn vỡ tung ,“Nhu nhi –” Ôn Nhu té xỉu bên cạnh thùng gỗ, sắc mặt trắng bệch, hô hấp mỏng manh, môi nàng hiện lên một tầng thản nhiên xanh tím, đó là hiện tượng trúng độc. Là ai dám hạ độc thủ ở Phú Quý sơn trang, ở địa bàn của Diệp tam thiếu như vậy? Lần đầu tiên, Diệp Thế Đào có ý nghĩ muốn giết người. Ánh nến lay động, bóng đen mờ ảo xẹt qua gương mặt của Ôn Nhu, nàng giống một tiểu oa nhi không hề tức giận nằm trên giường khiến tâm Diệp Thế Đào co thắt từng cơn… Vô sắc vô vị thất nhật tình, diêm vương đoạt mệnh nhật thượng đầu.(Ta để Hán Việt cho hay , =]] cái này nói về loại độc dược thất nhật tình) Lại là thất nhật tình, vì cớ gì nàng ta hết lần này đến lần khác đem độc dược tới hại người? Là do hắn sơ suất, hắn nghĩ ở Phú Quý sơn trang, không ai dám xuống tay với Nhu nhi,cho nên xem nhẹ cái nữ nhân hay ghen ghét rắn rết kia, nếu không phải tính tình Nhu nhi nóng nảy mà phát tác dược tính, có lẽ thẳng đến khi nàng chết, hắn hối hận cũng không kịp. Mạch đập gần như bằng phẳng, cũng may hắn dùng nội lực thâm hậu giúp nàng cản trở độc tính khuếch tán, tính mạng tạm thời không lo lắng, bất quá , cái kẻ ra tay ấy, hắn nhất định sẽ bắt được. Không ai có thể thương tổn người Diệp tam thiếu hắn âu yếm, không ai được phép! Khi thấy nàng hấp hối quỳ rạp trên mặt đất, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, Ôn Nhu đối với hắn mà nói đã muốn là một người không thể thiếu, tựa như tầm quan trọng của không khí và nước với con người vậy. Đau đớn ấy cảm giác như bị người ta dùng dao đâm vào tim, máu chảy đầm đìa, trơ mắt nhìn miệng vết thương máu chảy ồ ồ…… Nỗi đau ấy so với việc không còn nhìn thấy nàng còn mạnh mẽ hơn gấp vạn lần! Nàng bất tri bất giác đã thành người quan trọng nhất với hắn. Đưa tay cầm tay nàng, con ngươi thâm thúy u trầm dừng thật lâu trên gương mặt nàng,vẻ mặt đau thương, dường như hắn đang tự nói với mình:“Nhu nhi, nàng là mạng của ta, có lẽ kiếp trước ta nợ nàng nhiều lắm,cho nên kiếp này mới có thể gắt gao giữ lấy nàng, bất quá ta không hối hận.” Đêm dài tĩnh lặng,ngay cả tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu như mọi khi cũng không thấy đâu. “Tiên nữ à, nàng tỉnh lại đi, lòng tinh quân đang đau a.” Ôn Nhu nhấc mí mắt, chậm rãi mở con ngươi, dường như có chút hoang mang , thắc mắc nàng sao có thể nằm trên giường. “Nhu nhi, nàng tỉnh?” “Diệp lưu manh, ngươi kích động như vậy làm gì?” “Nàng làm ta sợ muốn chết.” “Ta nào có bản lĩnh dọa ngươi, muốn dọa cũng là ngươi làm ta sợ a!” Nàng hé mắt nhìn hắn, hoài nghi hắn lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi, tay nàng không có mật, hắn đừng có cố chấp cầm nắm không buông như vậy chứ! Diệp Thế Đào nhếch đôi mày kiếm, lại là vẻ mặt lưu manh,“Nói cũng đúng a, ta dọa nàng có vẻ vui hơn.” Cầm lấy tay nàng đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng in lại dấu hôn. Trái tim Ôn Nhu không tự giác mà đập loạn, trong lòng cảm thấy có tia ngọt ngào kỳ lạ. Lắc lắc đầu, loại hôn môi này ở nước ngoài là lễ nghi cơ bản, nàng đâu cần thất kinh với nó. “Diệp lưu manh, ngươi nửa đêm không ngủ chạy đến trước giường ta chờ ta kể chuyện cổ tích dỗ ngươi đi vào giấc ngủ à?” Nhịn không được lại trừng mắt hắn . Hắn mỉm cười,“Nếu nàng có thể, ta không ngại nghe.” Dùng sức rút tay về, có chút tính trẻ con giấu về phía sau,“Nếu ngươi thừa nhận bản thân chưa cai sữa, ta sẽ kể cho ngươi nghe.” Độc! Diệp Thế Đào cam bái hạ phong ( Bái phục , chịu thua ), du côn cười, chen chúc ngồi vào đầu giường,“Hôm nay chúng ta thắp đèn nói chuyện được không?” Mâu quang hiện lên lo lắng, hiện tại thanh tỉnh nhưng không chứng minh rằng sau đó nàng không lâm vào hôn mê. Thất nhật tình một khi phát tác, sẽ khiến người trúng độc lúc thì tỉnh táo, khi thì hôn mê, thẳng đến khi không còn tỉnh lại nữa. Ôn Nhu hồ nghi nhìn hắn. Không thích hợp , có gì đó không đúng. Còn có, nàng nhớ rõ ràng mình đang tắm, sau đó mặc quần áo – “Diệp lưu manh, ngươi rốt cuộc gạt ta chuyện gì?” Nàng mị mắt nguy hiểm. Nàng không phải ngu ngốc, nếu hắn nhất định coi nàng là ngu ngốc, nàng sẽ khiến hắn ăn không nổi , đi cũng không xong. “Ngươi không tìm được người hạ độc.” Nàng khẳng định. “Thật thông minh.” Hắn cười khổ, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Ôn Nhu hừ nhẹ một tiếng,“Rõ ràng như vậy còn gì, nếu ngươi tìm được người hạ độc, thì đâu có chen vào đây ngồi.” Hắn tuy rằng bình thường rất vô lại, nhưng ban đêm tuyệt đối là vị quân tử, không bao giờ có chuyện từ người biến thành sói .( Vịt : Chưa đến lúc thôi =] ) “Vậy là nàng đồng ý ?” Vẻ mặt hắn mừng rỡ như điên. Nàng cười cười, mặt lạnh lùng,“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” “Ta là suy nghĩ cho an toàn của nàng.” “Nếu đã bị hạ độc, hiện tại mới phòng bị không phải mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian đã muộn sao, ngươi cho ta là đứa bé ba tuổi à! Huống hồ, ta không tin vì có ai có thể hạ độc thủ với ta trước mặt Diệp tam thiếu ngươi.” Nàng tin tưởng hắn, thật là có đủ khó hiểu. “Nhưng nàng bị hạ độc .” Diệp Thế Đào có chút tự trách. Nàng bĩu môi,“Có hôm nào ngươi không ở bên cạnh ta, còn nữa, có rất nhiều cách hạ độc, ngươi tại sao không lần theo dấu vết để lại mà bắt tay vào thăm dò đi?” Hắn tháo giầy, khoanh chân ngồi trên giường, rất có ý tán phiếm. Nàng liếc xéo hắn một cái, cái gì cũng không nói, xê dịch vào phía bên trong. Hắn mỉm cười, được sự ngầm đồng ý của nàng, một đầu ngả vào thành giường, than thở một tiếng,“Vẫn là giường của mình thoải mái a!” “Diệp lưu manh, ta không muốn đá ngươi xuống đâu, nói vào vấn đề chính đi.” Nàng trừng mắt hắn. “Ta nghĩ lại, trừ bỏ mỗi ngày ta đi xử lý trang vụ nửa canh giờ, nàng ở một mình ( Vịt : bám vợ hơi kinh đấy ), thời gian còn lại nàng luôn ở cùng ta, ngẫm lại xem khi đó nàng làm cái gì để tiêu khiển?” “Nhàn rỗi, thưởng thức phong cảnh, thuận tiện ăn điểm tâm sở trường của chủ trù nhà các ngươi.” Nói đến điểm tâm mỹ vị kia, vẻ mặt nàng liền uể oải. Vẫn cảnh cáo chính mình không thể tham ăn, nhưng là thật sự rất ngon miệng làm cho nàng muốn ngừng mà không được. Gần đây, nàng cảm giác chính mình béo thiệt nhiều. Diệp Thế Đào ánh mắt quỷ dị đảo qua nàng, hắc hắc cười gượng hai tiếng. Nàng bèn đập bốp một cái lên trán hắn ,“Cất sạch sẽ mấy cái ý tưởng vớ vẩn trong đầu ngươi đi cho ta, nói vào ý chính .” Hắn đưa tay xoa trán, vẻ mặt ai oán,“Nhu nhi, nàng không thể vu oan a, ta nào có suy nghĩ vớ vẩn gì đâu.” Nàng trừng hắn, sau đó rút chủy thủ bên dưới gối ra, cười lạnh nói:“Còn tiếp tục ba hoa a, ta nhìn thấy ngươi, nhưng thứ này thì không thể.” A! Diệp Thế Đào tự kiểm điểm, hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, ai không thích, lại đi yêu một nữ tử như nàng, quả là hình mẫu tự mình chuốc lấy cực khổ, cũng khó trách người trong nhà đứng ngoài xem mà hứng thú dạt dào. “Ta nghĩ, chỉ có điểm tâm của nàng là ta không động.” Ôn Nhu gật đầu, bởi vì nàng luôn ăn sạch trước khi hắn đến. “Cho nên, chúng ta bắt đầu điều tra từ điểm tâm.” “Vị Lưu bá kia tốt lắm, nhất định không phải hắn.” Ôn Nhu nghiêng đầu ngẫm lại, vẫn là cảm thấy bác đầu bếp mập mạp không phải người bị tình nghi. Diệp Thế Đào cười cười. Hắn sẽ tra xét, tất cả đều không bỏ qua, không ai có thể thương tổn người hắn muốn bảo vệ. “Ngươi cho rằng ta nói xạo à, đã nói không phải hắn mà.” Lại một cái tát đập lên cái trán xinh đẹp của hắn. “Đã biết, đã biết.” Hắn vô cùng không thành ý đáp ứng. “Này, tránh ra, ta muốn ngủ.” “Ta cũng mệt.” Hắn đánh cái ngáp, kéo chăn qua nửa cái giường, dự định không đi. Ôn Nhu không nói hai lời rút chủy thủ, nhanh nhẹn gọn gàng lao về phía hắn, vừa lòng nhìn hắn té khỏi giường. Bạo lực tuy rằng không phải phương pháp căn bản để giải quyết vấn đề, nhưng không thể nghi ngờ là cách hữu hiệu nhất . ~ ~ ~ Trời quang không tìm thấy nửa bóng mây, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu rọi xuống vạn vật. Nắng hè chói chang , thời tiết tháng sáu nóng cháy, thật sự không phải mùa để vận động bên ngoài. Phần đất bên dưới cây cổ thụ thực mát mẻ. Ở đó có một cái nhuyễn tháp trải chiếu, gần đó là một cái bàn vuông nhỏ để đầy hoa quả tươi, bên cạnh có nô bộc tùy thời đợi mệnh, quả thực cách tiếp đãi này như đãi ngộ với Thái Hậu. Ôn Nhu cuộn mình trên nhuyễn tháp, suy yếu ngay cả mắt cũng không mở ra được, sắc mặt luôn luôn hồng nhuận khỏe mạnh lúc này trở nên tái nhợt như tờ giấy, làm cho người ta ngốc ngạc không biết nói gì. “Diệp nhị, vẽ xong chưa?” Thanh âm yếu ớt như muỗi kêu, nhưng rõ ràng là có không kiên nhẫn. Diệp nhị công tử ngồi bên, tay cầm bút, ngẩng đầu ngắm nàng liếc mắt một cái, kéo kéo khóe miệng,“Đang vẽ.” “Ngươi muốn là mỹ nữ, chứ không phải rùa.” Da mặt hắn bắt đầu run rẩy. Nàng không có tinh thần gì liếc mắt nhìn hắn,“Tiểu Nam, đem bức tranh Diệp nhị vẽ lại đây.” “Vâng, tiểu thư.” Diệp nhị vẽ bức tranh không phải đẹp, mà là phi thường đẹp, tuyệt đối so với Diệp lưu manh được xưng vô song họa kĩ còn muốn vô song hơn, có điều vô song này hơi khác thường, Diệp lưu manh là xấu xa thiên hạ vô song, mà Diệp nhị lại là mĩ thiên hạ vô song. “Tiểu Nam, than.” Lặng im. Chậu than?! Loại thời tiết này cần chậu than sao? “Tiểu thư, người nói chậu than ạ?” Tiểu Nam nhỏ giọng hỏi. “Đúng vậy, chậu than.” Nàng khẳng định lặp lại một lần nữa. Nhìn mỹ nữ trong tranh , nàng than nhẹ một tiếng, vô hạn bi thương nói:“Ta cả đời làm bạn với sách, với bút, với nghiên mực, bọn ta kết thành thân cốt nhục……” Một đám người ngơ ngác. Nàng đang làm cái gì? Liền ngay cả Diệp nhị công tử vùi đầu vẽ tranh cũng nhịn không được nhăn mày, nhìn nàng giống như diễn trò tự bạch một mình.( Đoạn này hơi khó hiểu , thông cảm cho ta =.= ) Tay phải đặt lên ngực, lông mi khinh sầu: Tay trái cầm sách, môi anh đào như khóc, con ngươi tinh xán mỉm cười nhìn về phía trước. Ngẩng đầu nhìn mây trên trời, cúi đầu nhìn một cái mặt hài, sau đó nhẹ nhàng thở dài trong lòng, nàng chơi rất cao hứng thôi. “Nhu nhi, nàng đang làm cái gì?” Ôn Nhu dừng lại động tác đốt tranh, ưu tư đáp:“Tam thiếu, có cảm thấy hình ảnh này thực thê lương hay không?” Da mặt tuấn mỹ không thể không run rẩu, mâu quang xẹt qua ý cười ẩn nhẫn,“Nếu ánh mắt của nàng không có ý cười tràn ra như vậy, ta nghĩ hiệu quả có vẻ tốt hơn.” “Động tác có phải rất giống bộ dáng u sầu của Tây Thi hay không?” Nàng tràn ngập mong đợi nhìn hắn. Diệp Thế Đào còn thật sự suy nghĩ, phi thường khẳng định nói:“Tây thi là mỹ nữ.” Nhưng ở trong lòng hắn, nàng còn đẹp hơn. “Bắt chước bừa cũng không xấu.” Ôn Nhu chỉ có thể an ủi mình. “Ôn Nhu, ngươi đốt bức tranh ta vất vả vẽ?” Diệp nhị công tử rốt cục lấy lại tinh thần, vẻ mặt tối sầm lại. Nàng nâng bức họa trong tay lên, than nhẹ,“Diệp nhị, ta đây là đang cúng mộ chính mình a, ngươi đừng keo kiệt thế chứ, mấy tờ giấy thôi mà, không lẽ ngươi muốn sau khi ta chết , lại chạy lên tìm ngươi đòi vẽ sao?” Diệp nhị công tử giật mình, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Tam đệ nhà mình. Con ngươi Diệp Thế Đào hiện lên lo lắng, rất nhanh rồi biến mất , không để người khác kịp phát hiện,“Không thoải mái còn ra đây, nàng muốn khiến ta lo lắng sao!” Ôn Nhu cười cười, vẻ mặt đột nhiên có chút mệt mỏi, thân thủ muốn chụp tay hắn, nhưng lại mềm mại buông thõng, người cũng lâm vào hôn mê, ngay cả ý cười bên môi đều còn chưa kịp nhạt đi. “Nhu nhi……” Diệp Thế Đào ôm nàng vào lòng, buông mí mắt xuống che dấu đau đớn toát ra từ sâu thẳm trái tim. Hắn biết, nàng không muốn để hắn lo lắng, cho nên mới cố gắng cười vui như vậy. “Tam đệ, là cái gì?” Diệp nhị công tử biết Tam thiếu đã biết. “Thất nhật tình.” Diệp Thế Đào lạnh nhạt trả lời. Diệp nhị công tử nghe vậy, thần sắc đại biến. Thất nhật tình lúc đầu không có nhiều biểu hiện , nhưng càng về sau càng rõ dần. Thất nhật tình một khi phát tác, chỉ có thể sống bảy ngày, thân thể ngày càng suy yếu, cho đến giữa trưa ngày thứ bảy, hồn sẽ lìa khỏi xác. Tiểu Nam bừng tỉnh như bị sấm rền bổ trúng, thân thể run run thiếu chút nữa đứng không nổi, nước mắt lặng lẽ ào ra. “Tiểu thư –” Thiên ngôn vạn ngữ đều vướng lại trong cổ, nội tâm phẫn nộ nảy lên. “Lại là nàng?” Diệp nhị công tử hơi nhếch môi. Cái nữ nhân kia đến tột cùng muốn bức Tam đệ tới mức nào mới bằng lòng dừng tay? Thất nhật tình là loại độc dược mạnh, nàng cư nhiên lần nữa ra tay với nữ nhân gần Tam đệ! Có điều , e rằng lần này nàng ta khó thoát,bởi vì Tam đệ yêu Ôn Nhu a! Nghiêng ngả lảo đảo băng qua hoa viên, Tiểu Nam chạy đi như điên. Phú Quý sơn trang có một nhánh sông chảy qua sơn trang tài tình đem nước sông tụ lại,làm hồ giặt đồ, cũng có thể dùng để tắm rửa ( =.= ), cách cửa trang không xa, chỉ khoảng năm dặm là cùng. Gần hồ có một tảng đá, trên đó có một nữ tử, ánh mặt trời chiếu rọi mái tóc dài của nàng khiến nó sáng bóng mê người, thủy mâu lưu tinh nhìn cảnh trí phản chiếu trên mặt nước, hình như nàng đang ngây ngốc thất thần. Cước bộ lộn xộn đằng sau buộc nàng phải quay đầu, đó là gương mặt xinh đẹp mị quang bắn bốn phía. Thu thủy vi tư, băng cơ vi cốt, Viễn Sơn vi mi, đào hoa phu diện, lưu ly vi mắt, biên bối vi xỉ, chu sa miêu thần(Tóm lại là tả các bộ phận trên mặt =[[ ). Quả thực là muôn vàn xinh đẹp, rất ư là nhiều phong tình,chỉ cần nàng cười, dù có phải khuynh quốc cũng rất đáng. “Ngươi vì sao gạt ta, kia rõ ràng là thất nhật tình, ngươi lại nói không phải.” Tiểu Nam sắc mặt trắng bệch, phẫn nộ trừng mắt vị mĩ nữ dối trá. “Nếu không nói như vậy, ngươi chịu giúp ta hạ độc sao?” Ngay cả thanh âm cũng tuyệt vời như giọng hót của chim hoàng oanh, nhưng không ngờ tâm địa lại độc ác đến mức làm người ta phát nôn! “Tiểu thư là người tốt như vậy, ngươi vì sao cứ nhất định muốn nàng chết?” Tiểu Nam nắm tay rít gào, thanh âm phẫn nộ quên cả áp chế. Con mắt sáng đảo qua, một tia oán độc hiện lên,“Diệp tam thiếu là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp hắn đi. Huống hồ, Tiểu Nam, ta mới là chủ tử của ngươi!” “Không –” Tiểu Nam bi phẫn ngửa mặt lên trời thét dài,“Ngươi không xứng làm chủ tử của ta, ta tình nguyện không bị ngươi cứu còn hơn.” “Ngươi muốn chết.” Ngón tay ngọc thon dài trong phút chốc huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp, tựa như thiên thủ quan âm mở ra một nghìn cánh tay. Một đạo ảo ảnh kiếm quang len vào, thản nhiên phiêu tán huyết tinh. Nữ tử xinh đẹp bình thản cười, tư thái quyến rũ ngồi trên phiến đá, nhu tình vạn chủng nói:“Tam thiếu, ngươi rốt cục cũng tới tìm ta .” Mà khi ánh mắt chạm đến người bị hắn ôm vào lồng ngực, liền trở mặt âm ngoan vô tình. Diệp Thế Đào mặt không chút thay đổi nhìn nàng,“Ta chỉ là muốn tới hỏi ngươi một câu.” “Hỏi cái gì?” “Có giải dược hay không?” “Nếu ngươi có một chút thương tiếc với ta,thì đâu có ngày hôm nay?” Oán độc nhìn gương mặt hắn, móng tay nàng cắm thật sâu vào da thịt mà không thấy đau. “Nếu ngươi không phải cứ tự cho là đúng như vậy, độc ác tàn nhẫn, có lẽ ta có thể coi ngươi là bằng hữu.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, từng chữ đều mang theo hận ý. Nàng cười ha hả, cái mặt xinh đẹp vặn vẹo biến hình, trông khủng bố như Dạ Xoa,“Diệp tam thiếu, ngươi hiện tại có thống khổ không? Nhìn cái đồ quái dị ngươi âu yếm bị trúng độc, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi tới chỗ chết, lại không có biện pháp cứu nàng. Ta đã từng như vậy, ta muốn ngươi đau gấp bội lần.” Gió thổi mái tóc dài, sợi tóc bay lên phân tán ở trên mặt nàng, càng thêm có vẻ dữ tợn đáng sợ. “Người quái dị?” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, cho dù rất thấp rất yếu, nhưng phẫn nộ trong đó tuyệt đối không ai có thể xem thường. Diệp Thế Đào vui sướng nhìn Ôn Nhu chậm rãi mở mắt, ánh sáng lóng lánh trong đó là màu hắn vô cùng quen thuộc. “Phiền toái lão nhân gia ngươi lập tức đi tìm gương, nhìn xem người trong gương có phải dã thú hay không, nếu không phải, ta sẽ hái đầu xuống cho ngươi làm cầu đá, chỉ bằng cái mặt của ngươi mà dám nói ta là người quái dị, ngươi cho rằng ta là Tiểu Bạch chắc.” Ôn Nhu lòng đầy căm phẫn, kích động chỉ thiếu mỗi không tự tay ném cái gương vào mặt ả. Gương! Ôn Nhu chớp mắt mấy cái, lại xoa xoa mắt…… Choáng váng! Cái nữ nhân kia thật sự mang theo chiếc gương đồng tùy thân, quả thực rất giống mụ hoàng hậu trong nàng bạch tuyết và bảy chú lùn ( 7 chú lùn là ta thêm =.=), bội phục, bội phục. “A!” Tiếng kêu khủng bố khiến những ai không kịp che tai chạy mất dạng. “Tóc của ta –” Một trận tay chân luống cuống sờ soạng, cầm chiếc lược ngà , cẩn thận chải vuốt sợi tóc dài. Lấy ánh mắt sùng bái nhìn ả khôi phục thành chói lọi, nữ nhân tuyệt đại yêu cơ, Ôn Nhu lấy khuỷu tay đụng vào người đang ôm nàng, phi thường nhỏ giọng nói:“Diệp lưu manh, nói thật, có được ái mộ giả như vậy, ngươi quả thực rất đáng đồng cảm,theo như đủ loại hành vi vô lễ của ngươi đối với ta, ta cảm thấy ngươi tuyệt đối là loại quân tử điển hình tốt nhất.” “Nhu nhi, có chỗ nào không thoải mái sao?” Hắn hiện tại chỉ quan tâm thân thể của nàng. “Ân, hoàn hảo, trừ bỏ bị ngươi ôm ra, ta cảm thấy hết thảy đều tốt.” Diệp Thế Đào hướng lên trời phun ra một hơi. Kiếp trước hắn rốt cuộc làm sai cái gì? Bị ả Bạch Mộng Ly điên khùng yêu, chính mình còn tự mình chuốc lấy cực khổ, yêu Ôn Nhu , một nữ nhân luôn chọc hắn phát điên. “Các ngươi cáo biệt xong chưa? Thất nhật tình đang phát tác, thời gian của ngươi không còn nhiều, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Bạch Mộng Ly dáng vẻ cách ngàn vạn nói, động tác chải đầu chưa từng ngừng lại, nhìn qua chính là vị đại mỹ nhân có tu dưỡng, khí chất tuyệt thế vô địch. “Có a, đương nhiên là có.” Ôn Nhu khẩu khí nóng bỏng, nóng bỏng đến làm cho Bạch Mộng Ly đang thong dong chải đầu không hiểu cảm thấy có chút lành lạnh. Diệp Thế Đào buông nàng ra, nhìn nàng đi về phía trước vài bước, mày kiếm khinh dương, chưa hiểu nàng muốn làm cái gì. “Ngươi rất đẹp a, ta đối với vật xinh đẹp đều rất mê luyến, như vậy đi, ta để Diệp nhị vẽ lại dung mạo ngươi, như vậy ta xuống âm phủ cũng có nơi dựa dẫm, nói không chừng diêm vương sau khi thấy bức họa của ngươi, mà bắt đầu nhớ trần tục, sau đó trên đời sẽ thiếu một vị họa quốc hồng nhan……” Diệp Thế Đào càng nghe độ cong nơi khóe môi giơ lên càng lớn. Ôn Nhu có bản lĩnh lớn nhất chính là nói lời ác độc. Bạch Mộng Ly biến sắc rồi lại biến sắc, giận không thể át. Nữ nhân quái dị này dám nguyền rủa nàng như vậy! Cánh tay ấy lại xuất hiện, Diệp Thế Đào lắc mình lao lên, dễ dàng đem Ôn Nhu ôm vào lòng. “Bạch Mộng Ly, nếu không phải niệm tình sư phụ ngươi, ngươi tưởng đến Phú Quý sơn trang đơn giản thế sao?” Diệp Thế Đào xanh mét mặt, nhuyễn kiếm hộ thân chỉ thẳng vào Bạch Mộng Ly. Ôn Nhu cắm chặt móng tay vào da thịt, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình không thể hôn mê, bên môi mang theo một chút ý cười gượng ép,“Bất kỳ chỗ nào cũng không hoan nghênh một kẻ điên, cho dù người đó có xinh đẹp như tiên nữ đi chăng nữa. Bạch tiểu thư,người nhà ngươi sao không hảo hảo trói ngươi lại, phải biết rằng, để con chó điên chạy đi cắn người thực không đạo đức chút nào.” “Ta giết ngươi –” Bạch Mộng Ly rống giận, tựa như loài quỷ ăn thịt người lao về phía Ôn Nhu. Con người mất đi lý trí sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, cũng sẽ bại lộ rất nhiều nhược điểm, đây là kinh nghiệm Ôn Nhu đã có đúc kết. Nhìn hai người giao đấu, ánh mắt Ôn Nhu bắt đầu mơ hồ không rõ, nàng biết bản thân chuẩn bị hôn mê, nhưng là nàng chưa muốn té xỉu a! Bạch Mộng Ly liều lĩnh đánh về phía Ôn Nhu đã xụi lơ , quyết không buông tha. Khóe miệng Ôn Nhu hiện lên một chút thê lương cười. Yêu nguyên lai có thể khiến người ta điên cuồng đến vậy , yêu thật khổ a! Sở dĩ nàng không yêu, là bởi vì tình yêu với nàng mà nói vừa tôn trọng lại vừa không dám gần gũi. “Cần gì lãng phí khí lực, ta đã là người sắp chết rồi.” Lộ ra tươi cười tự giễu, Ôn Nhu hoang mang nhìn người trúng kiếm ở lưng. Tự hy sinh bản thân để đi giết nàng, hành vi thực ngu ngốc! “Ta muốn ngươi chết trước ta.” Bạch Mộng Ly lạnh lùng nói. Võ công của nàng không bằng Diệp Thế Đào, có điều dù chết , nàng cũng muốn xác định nữ nhân nàng ghen ghét chết trước, nàng không cho phép có một chút điểm phát sinh ngoài ý muốn, tuyệt không cho phép! “Ngu ngốc a!” Ôn Nhu cảm thán, dùng sức nắm chặt bắp đùi, nàng không muốn chết đi mà không có cảm giác. “Không cho chạm vào nàng.” Diệp Thế Đào điên cuồng hét. Bạch Mộng Ly tuyệt vọng rống,“Nàng phải chết.” Ôn Nhu vẻ mặt khoanh tay chịu chết thảm đạm, nói không sợ chết là già mồm thôi, nhưng nếu không thể tránh, không bằng chết oanh liệt một chút. “Đừng –” Tiểu Nam lao vào, Bạch Mộng Ly một chưởng đánh bay nàng, lao thẳng tới lắc lắc Ôn Nhu muốn ngã. Kiếm của Diệp Thế Đào lại đâm vào ngực Bạch Mộng Ly, không ngờ lại chậm một chút , móng tay ả đã khảm thật sâu trên bả vai của Ôn Nhu, nàng cười đến điên cuồng,“Nàng không sống được, Diệp Thế Đào, ngươi nhất định đau lòng, ta không hối hận……” Tiếng cười dần dần bé lại, bàn tay mềm nhũn buông xuống, hồn lìa khỏi xác. Ôn Nhu cười không nổi, nàng muốn phun, máu tươi của nữ nhân kia chui vào trong miệng của nàng, rất muốn phun. Hắc ám lại đánh úp nàng, nàng thân bất do kỷ lâm vào hôn mê, thực chán ghét loại cảm giác vô lực này. “Nhu nhi –” Diệp Thế Đào run giọng gọi, chưa từng nghĩ tới tình yêu của hắn sẽ là thủ phạm hại nàng. “Tiểu thư……” Tiểu Nam lệ rơi đầy mặt, giãy dụa đi đến bên cạnh thi thể Bạch Mộng Ly, tay chân luống cuống rút ra một đống các loại bình nhỏ trong áo nàng , cầm cái bình màu xanh, thần sắc trở nên tốt hơn. “Tam thiếu,cái này,cái này nói không chừng có thể giải cứu tiểu thư.” Diệp Thế Đào không chút do dự tiếp nhận, đem dược đổ vào trong miệng, rồi truyền cho Ôn Nhu. Nếu có độc, hắn liền cùng chết với nàng.