Gửi thương cho gió

Chương 1 : Chap 1

Phần 1: Tự bạch -Họ tên : Hồ Tuyết Ly -Giống loài : hồ ly -Số năm tu luyện: 17 -Số đuôi: 1 -Giới tính: cái / nữ Theo Wikipedia tiếng việt và một số tài liệu nghiên cứu cho thấy hồ ly gốm 2 loại: 1- Hồ tiên: Hồ ly tu luyện và trở thảnh người hầu của các vị tiên trên 2- Dã hồ: Hồ ly chuyên hại người. Vâng đó chỉ là lí thuyết còn trên thực tế hồ ly còn một loại nữa : Nhân hồ- hồ ly xuất hiện sau hàng ngàn năm cùng sinh sống với con người. Lẽ dĩ nhiên tôi thuộc dòng họ Nhân hồ cao quý, thật đáng tự hào, không phải ai trên trái đất này cũng có thân phận đặc biệt như tôi. Một hồ ly tuổi teen sống giữa thế kỉ 21, chuyện thật như đùa -Học vấn: Lớp tài năng tại trường quốc tế Milky Way -Đặc điểm nhận dạng: bình thường (nghĩa là giống hệt con người), thế mà người ta bảo hồ ly đẹp lắm. À thì đẹp, bi kịch lớn nhất của cuộc đời là tôi đẹp mà không ai tin -Sở thích: Thịt gà, kẹo mút, đọc truyện Conan, nghe nhạc BigBang và xem phim trinh thám ( những con người phi thường luôn có những sở thích rất đỗi bình thường như thế) -Thói xấu: hay tự sướng, rất sợ ma ( đùa chứ tôi là hồ ly cơ mà) -Cung hoàng đạo: Bảo bình -Lí do viết nhật kí: bị ép Phần 2: Nhật kí Nơi con ở thứ 2 ngày 8 tháng 9 Lần đầu tiên tôi viết nhật kí.... trong suốt 17 năm sống cuộc sống của một con người....... Tại sao tôi lại phải cắm cúi ngồi viết nhật kí như thế này trong khi ở thế kỉ 21 tôi hoàn toàn có thể lên mạng lọc cọc gõ blog, đăng status trên Facebook 2 giây/ lần, thậm chí là bật webcam lên quay vlog, biết đâu lại nổi tiếng như JVevermind. Nhưng bố không muốn thế, bố muốn tôi viết cảm xúc, những thứ xảy ra xung quanh mình vào một quyển nhật kí và bác bỏ lời đề nghị đánh máy rồi in "nhật kí" ra giấy A4 của tôi. Hẳn là có nguyên do để bố- một bác sĩ tâm lí nói tôi nên làm như vậy. Ở cái tuổi " sớm nắng chiều mưa giữa trưa sương mù" thế này thì sự thay đổi cả về tâm sinh lí rất mạnh mẽ, ở loài hồ ly cũng không ngoại lệ. Tôi không có mẹ nên giữa bố và con gái có rất nhiều điều khó nói. Hơn nữa tôi lại là một con bé lập dị từ nhỏ nên bố sợ tôi sẽ bị stress nặng, có những hành động mất kiểm soát, trầm cảm...blabla, nói chung là hằng hà sa số các căn bệnh về tâm lí. Vì vậy để chắc chắn những xúc cảm trong tôi được giải tỏa bố đã yêu cầu tôi viết ra những suy nghĩ của mình như thế này. Được thôi, tôi sẽ viết vì tôi vôn dĩ nổi tiếng ngoan ngoãn khét tiếng à nhầm có tiếng trong khu phố mà. Điển hình như việc bố gợi ý tôi nên mở đầu quyển nhật kí bằng cụm từ "Nơi con ở thứ 2 ngày 8 tháng 9". Nếu chính xác thì phải viết "Căn nhà màu tím ven con đường hoa sữa tại thủ đô Hà Nội nước Việt Nam thứ 2 ngày 8 tháng 9" nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại tôi nên làm đúng chính xác những điều bố nói không sai sót một chút nào và hẳn điều đó sẽ làm bố hài lòng lắm Thứ 3 ngày 9 tháng 9 *Tiết văn: Cho dù đây là một lớp "tài năng" đi chăng nữa....... Cho dù thầy giáo có giảng hay cỡ nào đi chăng nữa....... Cho dù năm tới tôi có thi khối D đi chăng nữa....... Và cho dù đây mới là tiết thứ 2 của buổi học, buổi học thứ 2 của năm học thì mắt tôi vẫn cứ díu lại và không tài nào mở ra được. Tất cả cũng chỉ tại lão lớp trưởng Hoàng Phương ngồi trên, nếu như lưng lão không quá to và cái đầu cao vượt trội thì tôi đã chẳng như vậy. Đằng này lại cứ tạo cơ hội cho kẻ xấu "Qua tác phẩm vào phủ chúa Trịnh của Lê Hữu Trác ta có thể thấy được rõ giá trị hiện thực sâu sắc của nó đồng thời miêu tả chi tiết và chân thực cuộc sống xa hoa nơi phủ chúa..." Tiếng thầy vẫn đều đều và nó làm tai tôi cứ kêu ù ù như xay lúa. Rõ ràng là thầy nói không lớn lắm nhưng đối với tai của loài Hồ Ly thì tôi có cảm tưởng thầy đang cầm micro mà hét còn tôi thì đeo cái máy khuếch đại âm thanh lên tới 170 lần. Ấy vậy mà mắt tôi vẫn nhắm nghiền, cho dù tôi đã dùng hai tay để banh mắt ra thì cuối cùng cũng nhủ gục xuống bàn. Tôi có nên gọi thầy giáo dạ văn là "tiến sĩ gây mê không hồi sức?" - Hồ Ly – cái âm thanh đủ lớn để một đứa mê ngủ như tôi lờ mờ nhận ra hình như có ai đang gọi tên mình. Cho tới khi có một kẻ nhéo tay tôi một cái đau điếng thì tôi mới đứng bật dậy như một cái máy. - Tuyết Ly....Tuyết Ly, tên em là Tuyết Ly, thầy đừng ghép họ với tên em sẽ bị sai nghĩa ngay ạ. Tôi nói nhanh đến mức chẳng hiểu mình nói gì nữa. Có thể là do phản xạ, 11 năm đi học tôi luôn phải giải thích để tránh gọi nhầm tên. - Tôi chỉ muốn tránh nhầm lẫn giữa em và Lê Ly, thầy giáo dạy văn già từ tốn và có tới hơn một nửa lớp đang khúc khích cười với nhau, số còn lại thì cười thẳng vào mặt tôi, ôi trời, xấu hổ chết mất. - Tại sao em lại ngủ gật trong lớp? - Em có làm gì đâu ạ? . - Tốt thôi, vậy em hãy nhắc lại tất cả những gì thầy vừa nói "Quái, ý thầy là mình phải nói cái gì cơ? Bắt đầu từ chỗ nào ý nhỉ? Có phải phần mà được nói qua micro và máy khuếch đại âm thanh lên tới 170 lần không?" Mà quan trọng gì! Tốt hơn là tôi nên nói tất cả những gì tôi nghe được nếu không muốn bị ghi vào sổ đầu bài. Và tôi bắt đầu nói, nói, nói liên tục và không ngừng nghỉ, nói những thứ tôi nghe được, tôi nghĩ ra và liếc một số ý trong sách giáo khoa. Có thể là tôi bị mê sảng nên mới nói nhiều và nhanh đến thế nếu không thì chắc chắn tôi có thể chở thành một rapper chuyên nghiệp. - Thật sự là trò không ngủ chứ? Một bên lông mày thầy giáo xếch ngược hẳn lên. - Dạ ..... Tôi nói khẽ và nín thở chờ phán xét của thầy. - Em ngồi xuống đi, có lẽ thầy già rồi. Tôi không tin nổi vào tai mình và có lẽ hai mươi chín đứa còn lại trong lớp cũng vậy. Chúng quay sang nhìn tôi – Một con bé lập dị ngủ gật trong lớp khi bị gọi thì đứng bật dậy nói như súng liên thanh. Thứ 4/10/9 · Tại sân trường: Hiện tại thì tôi không mang nhật kí nhưng vẫn muốn viết một cái gì đó nên đành lôi ipad ra và ngồi gõ loạn xạ. Khi về nhà, tôi sẽ chép tất cả vào quyển nhật kí thân yêu kia. Đừng hỏi vì sao tôi lại thích quyển nhật kí đó như vậy, chỉ một lí do thôi: Big Bang. Rất may mắn bố tôi là một bác sĩ tâm lí nên không ép tôi phải viết nhật kí vào những quyển sổ dán chi chít hình gấu Poo hay những cô công chúa của Disney mà thay vào đó, để tăng cường tính "tự giác" bố đã đặt làm riêng cho tôi một quyển sổ dày 600 trang hẳn hoi và điều quan trọng là ở bìa có hình Big Bang – ban nhạc tôi yêu thích được in nổi và bọc cẩn thận. Có được quyển sổ này làm tôi sướng rơn và chưa bỏ bất cứ một buổi nào không ghi cả. Bố tôi đúng là số một, thật tâm lí hết sức. Không thể hiểu nổi tại sao tôi lại là một trong số những học sinh ưu tú và được chọn vào cái lớp tài năng này. Khi mà 29 người thì toàn học khối A,B hoặc A­1­ thì tôi lại la đứa duy nhất lạc loài theo khối ngành xã hội. Lớp tôi là lớp có đầu vào cao nhất: tất cả học sinh tốt nghiệp lớp 10 đều phải trên 43 nhưng hầu như đều chạm ngưỡng 46 điểm, số còn lại thì ngoài điểm cao còn hàng đống huy chương và giấy chứng nhận các loại. Tôi là đứa duy nhất không huy chương, không giấy chứng nhận, vừa đủ 43 điểm và nghiễm nhiên trở thành một đứa "đặc biệt" trong lớp. Cô giáo vẫn đang say sưa giảng về sin và cos, tan và cot,....hai mươi mấy cái đầu cắm cúi ghi ghi chép chép còn tôi thì tự hỏi mình "liệu sau này tôi có phải mang máy tính ra chợ tính sin cos để mua được một cân thịt hay rau củ? Nếu không thì tại sao lại bắt chúng tôi phải nhồi nhét cả trăm cái công thức vào đầu? Một giáo viên chỉ có thể dạy một môn nhưng tại sao lại bắt học sinh phải học tất cả?" Thật có quá nhiều chuyện kì lạ đáng phải suy nghĩ. - Này – một cái tay huých nhẹ vào sườn và làm tôi suýt nữa đúng bật dậy vì giật mình – sao mặt cậu đần thối ra thế. - À ừ....có lẽ tôi vẫn chưa hết đần và chỉ trả lời cho qua chuyện. - Bao nhiêu phút nữa thì hết giờ? - Chính xác là 1 phút 27 giây nữa – tôi liếc đồng hồ của mình và trả lời đầy ngán ngẩm, vừa lúc đó thì trống đánh báo hiệu giờ ra chơi. Duy bảo – đứa vừa hỏi giờ là bạn cùng bàn hai năm nay của tôi. Bảo thì được cái học rất giỏi sinh và hoá nhưng nói chuyện hay giao tiếp thì cực kém. Ví dụ như cuộc hội thoại đầu tiên của chúng tôi: Bảo: Chào cậu! Tôi : Chào Bảo : Cậu tên gì? Tôi : Tuyết Ly, còn cậu Bảo: Tớ tên Duy Bảo, hôm nay trời đẹp nhỉ, tôi liếc bầu trời u ám và có lẽ sắp mưa đến nơi, có lẽ Bảo chỉ nói đùa??!! Tôi : Ừ...đẹp thật – tôi vờ như đang hùa theo câu đùa ấy Bảo : Cậu thích ăn rau chứ? Tôi : Cũng bình thường Bảo : Cậu thích ăn rau muống không? Tôi : À um.... Bảo : Thế cậu thích ăn rau dền chứ? Tôi : À ..um... Bảo : Cậu thích ăn rau.... Tôi cắt ngang khi Bảo còn chưa nói xong, chúng ta đừng nói chuyện về rau nữa nhé. Bảo : Thế cậu có anh chị em chứ? Tôi : Không Bảo : Vậy nếu có, anh chị em của cậu sẽ thích ăn rau muống chứ?? Và cuộc hội thoại của chúng tôi kết thúc ở đó. Cho đến bây giờ tôi mới biết Bảo luôn nói chuyện xoay quanh ba vấn đề: + Thời tiết + Thức ăn + Gia đình Nhưng đó chỉ là kho Bảo đối mặt với con gái còn trước mặt tụi con trai thì Bảo hoàn toàn bình thường và có lẽ cậu ta là người nhát gái nhất mà tôi từng quen. Thứ 5/11/9 Nắng vàng góc phố Hoa nghiêng dài trong mắt Và thu nhẹ trôi rất êm đềm Chiều nay không có mưa bay Chỉ có những con đường dài Cùng em ngồi hát vu vơ. Tiếng nhạc vẫn phát ra đều đặn từ cái mp3 màu trắng, earphone vẫn được cắm ngay ngắn hai bên tai, tôi thì đang di chuyển rất đổi nhẹ nhàng và nhẹ nhàng vì đang phải vận chuyển 3 lon coca lạnh về lớp, một trong số đó đã được bật và tôi tranh thủ húp vài ngụm. Tôi phải cẩn thận, hết sức cẩn thận nếu không muốn coca đổ ra cái máy mp3 đang cầm trên tay(vì mặc áo dài không có túi) hay thậm chí là coca sẽ rớt lên cái áo dài trắng tinh khôi này. Rầm!!!!! Một tên đi ngược chiều vừa va phải tôi hay chính xác hơn là hắn giao nhau với đường ưu tiên(lao từ trong lớp ra) mà không chịu giảm tốc độ và bật còi báo hiệu(la lớn lên cũng được mà). Kết quả là lon coca trị giá 10 nghìn của tôi theo quán tính đã đổ về phía trước, hai lon còn lại bị hất tung lên trời rơi xuống và lập tức biến dạng. Tôi đang nghĩ mình có nên chọn hệ quy chiếu và viết phương trình chuyển động cho hai lon coca này không? Nếu viết thì có lẽ tôi nên nhặt chúng lên và xem khối lượng của vật là bao nhiêu, gia tốc g=9.8 m/s­­­2 hay 10 m/s2 (Có lẽ do va chạm quá mạnh nên đầu óc tôi có vấn đề, bình thường tôi ghét học lí lắm). - Ê thị nở, mày không có mắt à? – giọng con trai ồm ồm và có vẻ gắt gỏng. "Thị nở hả? ai là thị nở? Mà khoan, trường mình toàn học sinh ưu tú sao lại có cái thể loại ăn nói bất lịch sự như thế này được? Mà hình như hắn đang nói với mình thì phải". Tôi ngước lên và biết ngay bão rắc rối vừa đổ bộ xuống nhà mà tôi chưa kịp phòng bị gì cả. Trước mắt tôi là Đan so cool – phần tử đầu gấu, vũ phu nhất cái trường này. Cứ nhìn cái đầu bạch kim chói lọi mà dám ngông nghênh bước vào trường, chân đi dép xỏ ngón, áo đồng phục thì thì bị mở hai khuy trên cùng phô bày cái ngực lép kẹp thì đủ biết Đan là đứa thế nào. Đại thiếu gia của dòng họ Đinh đồng thời cũng là con trai duy nhất của nhà hảo tâm đã quyên góp tiền cho trường tôi xây dưng nhà thể chất. Với cái bóng to đùng của bố mẹ, Đan tha hồ tự tung tự tác, chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất. Tất cả học sinh trong trường đều phải gọi hắn là Đan so cool thay vì Đan vì theo hắn, tên kia nghe ngầu và lãng tử hơn nhiều.Tôi thì thấy cái tên lãng xẹt thì có. - Mày không nghe bố mày nói gì à con dở hơi kia. Tôi vẫn đang đơ mất mấy giây vì choáng, đến khi bình thường lại tôi mới tá hỏa nhận ra cái áo đồng phục của Đan đã chuyển sang màu coca tươi mát. - Tớ không phải con dở hơi và cậu làm ơn ăn nói lịch sự cho - A, lại dám "cứng" cơ à? Biết tao đi gặp ai không mà mày đổ cô ca vào áo tao thế này? Từ các cửa lớp học sinh ùa ra đứng chật hành lang để xem chuyện gì đang diễn ra. Cứ có mặt Đan ở đâu là ở đó lộn xộn. Một tốp đông nghẹt đứng cách tôi khoảng 5m (có lẽ là đề phòng bị đánh oan) tốp còn lại đứng ngay sau lưng Đan, khá đông, toàn là đệ tử, tay chân,huynh đệ, anh em trong nhóm của hắn. Định đánh hội đồng tôi ư? - Cậu đi gặp ai là việc của cậu, cho dù cậu có đi gặp tổng thống Obama cũng thế thôi nhưng cậu nên nhớ là cậu lao từ lớp ra và đâm phải tôi chứ tôi không rắp tâm đổ coca lên áo cậu, okie? Mặt Đan đỏ gay và tôi thề là đã nghe thấy tiếng hắn bẻ tay răng rắc. Hẳn là Đan định đi gặp Diễm My – hotgirl kiêm người yêu mới nhất của hắn nên mới mốt quả đầu bạch kim đúng kiểu Songoku thế kia. Đan bước lại gần, từng bước, tim tôi đập thinh thịch theo. Bất ngờ, một cảm giác đau nhói trên đỉnh đầu khiến toàn bộ dây thần kinh của tôi căng ra như chão. Đan túm tóc tôi và giật ngược ra phía sau. - Mày biết tao là ai rồi đấy. - Cậu muốn gì? Tôi hết sức bình tỉnh đẩy tay Đan ra cho dù máu đang nóng ran khắp cơ thể, cơn thịnh nộ bắt đầu nổi lên và chỉ thiếu điều dùng đuôi quật cho Đan bay từ tầng 6 xuống. Ngay cả bố cũng chưa bao giờ đánh tôi và có lẽ Đan là kẻ vô lại nhất mà tôi từng gặp. Hắn cúi sát xuống hơn và phả cái hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá vào mặt khiến tôi phát buồn nôn - Một là mày liếm hết chỗ coca trên áo tao, hai là mày tự đổ coca lên áo dài của mày. Tao không muốn ăn hiếp con gái nhưng mày phải biết ở cái trường này ai là chủ, ai là chó. Bọn "đồ đệ" phía sau vỗ tay và la hét ầm ĩ ra chiều hưởng ứng. Tôi cố nuốt cơn giận vào trong và nói cái giọng đang run lên vì ức chế: - Thế ba là cái gì? - Không có ba đâu,chọn nhanh đi. Tất cả học sinh nín lặng chờ quyết định của tôi. Liếm áo Đan ư? Đó là hành động nhục nhã và bẩn thỉu nhất mà tôi từng biết nên sẽ không có chuyện tôi làm như vậy đâu. Tôi cúi xuống lẳng lặng cầm hai lon coca lê bật nắp và bắt đầu đổ. Lần này sự im lặng đã đẩy lên tới đỉnh điểm. Mấy trăm con người im phăng phắc kinh hoàng nhìn tôi. Ngay chính tôi cũng chỉ nghe thấy tiếng thở của bản thân mình. Khi những giọt coca cuối cùng rớt ra khỏi vỏ lon kim loại tôi mới biết mình vừa làm gì – đổ nguyên hai lon coca lên đầu Đan và bây giờ đầu bạch kim đã nhuộm màu mới – màu đỏ coca rất hợp với màu áo. Có lẽ vì quá sốc nên Đan và đám đệ tử chỉ biết đứng nhìn tôi. Cho đến khi cái vỏ lon rơi leng keng trên sàn thì hắn gầm lên như vừa bị chọc tiết: - Con ranh! Hắn giáng xuống một cái tát nhưng tôi đã nhanh chóng tránh được và trả lại hắn một cú đá vẹo xương hàm . Đan khụy xuống và ôm mặt rên hừ hừ của hắn. . Cuộc hỗn chiến thực sự bắt đầu khi cùng lúc hai mươi mấy đứa đệ tử của Đan xông vào. Tôi buộc áo dài sang một bên và nhảy lên đấm đá không thôi. Đến khi hạ được tên thứ năm thì tôi đã mệt lử. Sao ại đông thế này cơ chứ? Trong phim hành động nữ chính toàn hạ được tất cả bọ xấu cơ mà? Có thể tôi may mắn khi vừa lấy được đai đen karate tháng trước nhưng lại xui xẻo vì chúng quá đông. - Tuyết ly – cậu làm cái quái gì đây? Tiếng một cậu con trai la lớn và nhảy vào đám hỗn độn - Nhật dương? - Chứ còn ai vào đây nữa, đi mua có hai lon coca thôi mà mất cả nửa tiếng. - Hai người đứng đơ ra đó làm gì? Phía sau kìa – Lần này thí tới lượt Nhật Phong lên tiếng. Hai anh em sinh đôi này tới đúng lúc thật, quả là không phụ tình nghĩa bao nhiêu năm nay chúng tôi chơi với nhau. Về karate thì có lẽ tôi phải gọi Nhật Phong một tiếng sư phụ Choảng! Tự dưng tôi cảm thấy choáng váng và đầu óc quay cuồng trong khi chân vẫn kịp đạp một tên bay ra cách tôi 2m - Cậu bị sao thế? Sao lại lấy thùng giác đập tớ? - Tớ đánh dứa đằng sau cậu đấy chứ, Nhật Dương mếu máo. Nếu anh giỏi võ bao nhiêu thì Dương lại chẳng biết chút gì với phương châm "tất cả đều là vũ khí" thì cậu ta đã lôi hẳn thùng rác ra mà đập lung tung, rất không may lại trúng tôi nhưng không sao, tính tới thời điểm hiện tại cúng tôi đã hạ được mười chín tên. Khoan đã! Có tiếng bước chân, rất nhanh đang từ tầng bốn đi lên bao gồm ba nam và một nữ. Có vẻ như trong số đó có thầy giám thị, cô chủ nhiệm lớp tôi và cả bác bảo vệ nữa thì phải. - Phong, Dương, đến lúc rồi, hai người đi đi. - Chuyện này chưa xong mà – Phong vừa cằn nhằn vừa thẳng tay đấm thâm mắt tên đang lao tới. - Sắp kết thúc rồi – Tôi gắt lên và nháy mắt ra hiệu. Ngay lập tức hai người rẽ đám đông và đi về phía cầu thang phụ. - Cậu không đi à? Dương gọi với lại - Không, mọi chuyện còn lại cứ để tớ. Hai phút sau, khi các thầy cô lên tới nơi thì cảnh tượng tan hoang không thể tưởng. Nam sinh nằm lăn lóc chật lối đi, thùng rác bị đổ ra vỏ bim bim, giấy lộn bay khắp nơi. Đan đang dựa người vào cửa lớp thở dốc thì bị thầy dám thị kéo đứng dậy - Đinh Đông Đan, em lại gây gổ phải không? Hình như cú đá của tôi đã làm hắn sái quai hàm thật nên chỉ biết lắc đầu, ú ớ chỉ về phía tôi - Tuyết Ly, em bị sao thế này? Cô chủ nhiệm tiến lại đỡ tôi dậy. Với bộ dạng không thể thảm hại hơn, đầu tóc bù xù, một dải coca ngay trên ngực áo dài, tôi nức nở và gần như òa khóc: - Cô ơi......cô ơi.. - Sao thế em? Cô ôm và vỗ nhẹ vào vai tôi, có thể thường ngày cô giáo tôi là "bà la sát" khét tiếng nhưng bây giờ thì không, tôi đã biết ình phải làm gì tiếp theo - Em ...hức...hức. Em đi mua coca về từ căng tin không may va phải người Đan hức....hức...cậu ấy bị bẩn quần áo và bảo nếu muốn được về lớp thì phải liếm hết vết dơ trên áo, em không làm nên Đan đã đổ coca lên áo em thế này đây, cô ơi...huhu... - Thế sao lại đánh nhau? Thầy giám thị nhìn tôi đầy nghi hoặc - Em là con gái chân yếu tay mềm, nào có biết đánh nhau là gì. Là do cậu kia – tôi chỉ đại một tên vừa ngóc đầu dậy trong số đám đệ tử của Đan, kịp thôi miên hắn trong 1/5s – cậu ấy không đồng tình với với việc làm của Đan nên đã lên tiếng ngăn cản, nào ngờ lại bị đánh. Tôi cố tình xen kẽ một vài tiếng nấc vào câu trả lời của mình và ôm cánh tay cô chặt hơn. Tôi thấy cô có ve giận dữ lắm - Thưa cô không phải.... Diễm My bước lên một bước, chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi lừ mắt cảnh cáo. Tôi cá là mắt mình đã đổi sang màu xanh lá nên mới khiến cô ta sợ đến xám ngoét mặt thế kia. Tôi không thể thôi miên hai người trong cùng một khoảng thời gian quá ngắn vì như thế sẽ tốn rất nhiều năng lượng. Tất cả những gì tôi có thể làm là chuyển mắt về màu bản chất của hồ ly. Không ngoài dự đoán, tôi thấy Diễm My run như cầy sấy rồi nhanh chóng lẩn vào đám đông. Không một ai đứng lên và nói gì nữa vì có lẽ họ cũng ghét Đan và có thể đã từng bị bắt nạt như tôi. Nếu không cứ phải chuyển mắt từ người thành hồ ly rồi từ hồ ly thành người thì sau buổi học hôm nay tôi phải đổi tên thành Ly lác mất. - Thật là ngông cuồng, không coi ai ra gì mà. Đan, mình em dọn hết chỗ rác này rồi lên phòng hiệu trưởng, các em khác theo tôi. Thầy giám thị nói mà đang như hét lên, Đan vẫn ú ớ không nói nên lời. Hai mươi nam sinh xếp thành một hàng dài rồi lẽo đẽo đi theo sau thầy, bác bảo vệ mặt gườm nhìn Đan. - Tuyết Ly, em về lớp đi, lát nữa cô sẽ lên. Rồi cô cũng đi sau thầy giám thị. Đám đông rẽ ra làm hai, chỉ nhìn nhau không nói gì. - Đừng nhìn tôi như thế Đan ạ, coi như tôi chỉ trả lại những gì cậu đối xử với tôi và với mọi người thôi. Hơn nữa, tôi muốn cậu biết trường này không có chó cũng chẳng có chủ gì hết, chỉ có bạn bè với nhau thôi. Tôi cúi xuống lừ mắt, tròng mắt lộn ngược lên và toàn bộ con ngươi chuyển màu xanh lá. Đan thất kinh dựa vào lan can, miệng há hốc không nói nên lời. Tôi vỗ vỗ vào vai hắn và tự thấy mình ra vẻ bề trên kinh khủng – Cậu nghĩ sao về cái tên Đan so..ngu hay Đan Đần Độn? Đan vẫn im thin thít không rõ vì sái quai hàm hay vì sợ mắt tôi nữa nhưng điều đó cũng làm tôi hài lòng lắm. Tôi quay đầu và phủi phủi áo dài đi về lớp, cảm giác như siêu anh hùng vừa giết quái vật và nhận được sự ngưỡng mộ từ dân làng . "Siêu anh hùng" vừa đi vừa cười một mình như kẻ ngớ ngẩn. Mà thôi, dù sao tôi cũng nói dối và sử dụng pháp lực, điều này hoàn toàn trái với quy luật của nhân hồ. Để sám hối, tôi quyết định ngày mai sẽ ăn chay. Cho dù ở thế giới thực tại hay trong truyền thuyết thì có vẻ như hồ ly đều qua thông minh và sắc sảo. Đó rất có thể là bản năng hay một loại gen trội nào đó của hồ ly, tôi hoàn toàn bị tác động từ loại gen đó chứ nếu không cũng thật thà và hiền lành lắm đó chứ.