Không biết là ai tung tin Nhiếp Trường Tình và Nhiếp Tuân đưa người đến đập phá cửa hàng tạp hóa của ông Trịnh ra ngoài, hình ảnh rất mờ, chắc là được quay bằng điện thoại. Mặc dù cảnh quay hơi mờ và hiện trường hỗn loạn vô cùng nhưng riêng vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn của Nhiếp Trường Tình lại rất rõ.
“Trường Hoan à, bây giờ trên mạng người ta chửi Nhiếp Trường Tình ghê lắm, cả chuyện cô ta cướp vai Phàn Anh Cô của em trong “Trường ca thiên hạ” cũng bị tung ra luôn. Chắc là cô ta toi rồi, hôm nay đạo diễn còn gọi điện cho chị nói là bảo em về quay tiếp.”
Nghe giọng kích động của chị Triệu, Trường Hoan cũng kích động không kém, khóe môi cong lên, đôi mắt lấp lánh như sao, hình ảnh Phàn Anh Cô khoác áo choàng màu đỏ tươi, cưỡi ngựa giết địch, tư thế oai hùng lại hiện ra trước mắt cô.
Trường Hoan rất thích vai Phàn Anh Cô, lúc trước, Nhiếp Trường Tình dùng thủ đoạn vô sỉ cướp mất vai diễn này của cô làm cô đau lòng suốt một thời gian dài. Bây giờ, cuối cùng thì Phàn Anh Cô cũng không cần bị Nhiếp Trường Tình vùi dập nữa rồi.
Chị Triệu vẫn còn hưng phần nói không ngừng, “Nếu không có việc gì thì em tới phim trường luôn đi, quay luôn mấy phân cảnh còn thiếu lúc trước.”
Tất nhiên là Trường Hoan đồng ý ngay, cô cầu mà còn không được ấy chứ, “Được chị, chị Triệu, em qua đó ngay đây…”
Lúc này, Thẩm Bội Nghi cũng về tới nhà, bà vừa vào cửa liền nhìn thấy cửa mới, tí nữa còn tưởng là vào nhầm nhà, “Hỏng khóa thôi mà sao lại thay luôn cả cửa thế này? Lãng phí quá. À, đúng rồi, con báo cảnh sát à? Vừa rồi có cảnh sát tới nhà ông Trịnh để lấy khẩu cung và thu thập bằng chứng, còn nói là sau này sẽ không còn chuyện có người tới gây chuyện nữa.”
“Không, con không báo.” Trường Hoan vừa nói xong thì nhớ đến Giang Thiếu Huân, chẳng lẽ là anh?
Cô vội vàng cầm lấy di động, thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, thời gian là tối hôm qua. Thời gian này hình như là lúc trước khi Giang Thiếu Huân phá cửa, lúc đó cô đang tắm nên không nghe thấy.
Trường Hoan cắn môi, ngón tay trắng nõn vuốt ve điện thoại, cô bấm chữ, “cảm ơn anh” rồi định gửi đi nhưng lại theo bản năng mà dừng lại. Làm sao Giang Thiếu Huân biết việc nhà cô? Nếu mấy chuyện này không phải anh làm thì chẳng phải cô đang tự mình đa tình sao?
Bốn chữ “tự mình đa tình” này không khác gì một chậu nước lạnh dội lên người cô, lạnh ơi là lạnh, tốt nhất là nên xóa tin nhắn này đi.
“Hoan Hoan xem này, con vừa nhặt được một chiếc cúc vàng.”
Đâu Đâu vui tươi hớn hở chạy đến, cậu chàng chạy nhanh đến mức lao hẳn vào lòng cô. Trường Hoan không kịp phản ứng lại, phản xạ mà nhấn ngón tay một chút, vậy là, cô chỉ có thể trợn mắt nhìn thông báo “tin nhắn đã được gửi”.
Thời gian như ngừng lại trong giây phút này, Trường Hoan gần như quên cả hô hấp, đầu óc rối tung lên, anh mà thấy tin nhắn này thì sẽ nghĩ thế nào?
Trường Hoan nghĩ: dù sao thì anh cũng giúp cô thay cửa, nói một tiếng cảm ơn cũng không phải không thể, đúng không? Nhưng nếu anh cho rằng cô có ý đồ gì thì cô nên làm gì bây giờ?
Ôi trời ơi… Anh vẫn luôn nghĩ cô là người phụ nữ mưu mô, Trường Hoan nhíu mày, trái tim nhói lên từng hồi, đau quá.
“Hoan Hoan xem này, xem cái cúc vàng này.”
Nắm tay mũm mĩm của Đâu Đâu quơ quơ trước mặt Trường Hoan, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, xòe tay nhận lấy chiếc cúc. Chiếc cúc cực kỳ xinh đẹp, nhìn là biết đắt tiền rồi, nhà cô chắc chắn không có loại cúc này, hay là tối qua Giang Thiếu Huân làm rơi ở đây?
Trường Hoan sửa đúng lời cậu nhóc, “Đâu Đâu, đây là một chiếc cúc có màu vàng chứ không phải là chiếc cúc làm bằng vàng.”
“Có phải là của chú hôm qua không mẹ?”
Thẩm Bội Nghi nghe vậy liền hỏi, “Chú nào?”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương