Ý của câu này là: Anh nên dùng cái năng lực thần thông quảng đại của mình mà cho người tới sửa cửa cho cô.
Giang Thiếu Huân “ừ” một tiếng rồi hỏi, “Thì sao?”
Trường Hoan nghe giọng nói vừa hờ hững vừa vô lại của anh liền cố gắng nặn ra một nụ cười, “Không có gì.”
Giang Thiếu Huân là ai chứ? Làm sao anh lại không biết ý của cô là gì.
Ôi trời ơi, nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì tối nay cô phải chèn cái gì lên cánh cửa thôi chứ biết làm sao, cứ để tạm như thế rồi mai tính tiếp vậy.
Trường Hoan xoay người đi vào nhà, cô đóng cửa lại rồi dùng hết sức lực để kéo chiếc sofa dài chặn cửa lại, xong xuôi cô đeo một cái chuông nhỏ lên cửa. Nếu có ai tới thì có ngủ chắc cô vẫn nghe thấy tiếng chuông.
Trường Hoan đi vào phòng Đâu Đâu để ôm cậu nhóc về phòng cô, đi ngang qua cửa sổ cô ngó ra ngoài nhìn một chút. Giang Thiếu Huân vẫn đứng đó, cô nhíu mày nhưng không nghĩ thêm gì nữa. Trường Hoan kiểm tra cửa một lần nữa mới về phòng mình, cô khóa cửa lại, ngáp một cái, ôm lấy Đâu Đâu rồi tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm.
Tia nắng ban mai đầu tiên vừa ló ra thì tiếng chuông nhỏ vang lên đánh thức Trường Hoan dậy.
Trường Hoan mở mắt ra, đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh hẳn, đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, cô bật dậy, lao ra ngoài. Vừa nghe tiếng Thầm Bội Nghi cô liền thở phào nhẹ nhõm, may mà tối qua không có bọn trộm cắp.
Trường Hoan kéo sofa ra rồi mở cửa. Thẩm Bội Nghi vừa bước vào liền kêu lên vì kinh ngạc, “Sao lại để sofa ở đây?”
“Mẹ, khóa cửa hỏng rồi.” Trường Hoan không nói cho bà sự thật, nếu nói với bà là cửa bị người đá nên mới hỏng thì chắc chắn phải giải thích rõ là ai, tại sao đá cửa linh tinh.
Thẩm Bội Nghi lo lắng không thôi, bà nhìn Trường Hoan, “Lúc mẹ về, từ xa đã nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ ngoài cửa rồi, đến khi mẹ về tới cổng thì chiếc xe đó mới rời khỏi. Tối qua có xảy ra chuyện gì không?”
Trường Hoan ngừng thở, chẳng lẽ xe ô tô mà mẹ nhìn thấy là xe của Giang Thiếu Huân? Đừng nói là anh ở đây cả đêm nhé?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu là Trường Hoan gạch bỏ ngay, không đúng không đúng, anh cao ngạo như vậy, thỉnh thoảng bất thình lình xuất hiện một chút để trêu chọc cô thì không nói làm gì, làm sao anh có thể ở trên xe cả đêm được chứ.
“Không có việc gì đâu mẹ, chú Trịnh thế nào rồi ạ? Chú ấy đỡ chưa mẹ?”
“Sốt cả đêm nhưng giờ hạ sốt rồi. Chắc mẹ phải nấu ít cháo mang cho ông ấy.” Thẩm Bội Nghi vừa nói vừa làm, “Con với Đâu Đâu ăn sáng trước đi, đợi đến khi nào mấy cửa hàng sửa chữa mở thì gọi người ta tới sửa khóa là vừa.”
Trường Hoan gật đầu, “Vâng mẹ.”
Nấu cháo xong, Thẩm Bội Nghi lại qua chỗ ông Trịnh.
Trường Hoan chưa kịp đi tìm thợ sửa khóa thì người ta đã tự mình tới nhà cô rồi.
“Chào cô! Cô là Nhiếp Trường Hoan đúng không?”
Trường Hoan nghi hoặc nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, cô gật đầu, “Đúng vậy.”
Người đàn ông đặt túi dụng cụ xuống rồi nói với Trường Hoan, “Tôi tới thay cửa cho cô.”
Anh ta nói xong liền bắt đầu công việc. Trường Hoan lùi vào trong, ngây ngẩn cả người, rõ ràng là chỉ hỏng khóa thôi cần gì phải thay cửa chứ? Người này chắc là do Giang Thiếu Huân gọi đến, xem như anh còn có lương tâm.
Cửa mới rắn chắc vô cùng, tốt gấp mấy lần cửa cũ của nhà cô.
Trường Hoan nhận khóa, chợt nhớ tới khuôn mặt anh tuấn của Giang Thiếu Huân. Đến giờ mà lòng bàn tay vẫn còn cảm giác ngứa ngáy nóng ran khi lông mi anh cọ qua cọ lại. Trường Hoan hít sâu một hơn, cô nắm chặt chìa khóa, lắc đầu thật mạnh để ném hình ảnh Giang Thiếu Huân ra khỏi đầu mình.
Vừa ăn sáng với Đâu Đâu xong thì chị Triệu gọi đến.
“Trường Hoan, nhanh nhanh nhanh, nhanh mở tivi ra.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui tươi hớn hở của chị Triệu. Trường Hoan nghe lời mở tivi, bật đến kênh mà chị Triệu đã nói, trên tivi đang nói về tin tức có liên quan tới Nhiếp Tuân và Nhiếp Trường Tình.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
42 chương
10 chương
21 chương
216 chương
113 chương
13 chương