Sau khi Tôn Diệu rời đi, tôi vẫn ôm chặt thắt lưng Diệp Tư Viễn. Đến khi anh hơi cử động thân mình, tôi mới giật mình buông tay. Tôi nói: “Ấy, thật xin lỗi.” Lúc này tôi không biết mình nên phải nói cái gì nữa. Anh nhàn nhạt đáp: “Không sao, tôi quen rồi.” Sau đó anh im lặng xoay người bước đi. Hai ống tay áo trống không của anh bị tôi nắm nên bị móp lại, nhìn dáng vẻ anh như vậy lòng tôi lại mềm nhũn, lấy hết dũng khí tôi đuổi theo anh. “Diệp Tư Viễn.” Tôi gọi anh. Anh quay đầu nhìn tôi hỏi: “Sao cô biết tên tôi?” Tôi không suy nghĩ liền nói ngay: “Anh rất nổi tiếng trong trường, tùy tiện hỏi mọi người thì sẽ biết thôi.” “Ồ, vậy à?” Anh cười cười, nụ cười ấy có chút chua xót. “A, thật xin lỗi, ý em không phải như vậy.” Tôi rất muốn ngậm cái miệng của mình lại, trầm mặc chốc lát, tôi lên tiếng “Em tên là Trần Kết, quả cam ấy, em học chuyên ngành quảng cáo năm nhất.” “Có lẽ là tôi không cần giới thiệu nữa, tôi rất nổi tiếng mà.” Anh cười với tôi nói. Anh cười rộ lên trông thật là đẹp, lông mày rậm, đôi mắt sáng long lanh, đôi mắt ấy quả thực rất đẹp, lông mi lại dài khiến tôi có cảm giác nếu nhìn từ dưới lên thì hàng lông mi ấy đã che khuất đôi mắt xinh đẹp kia. Sống mũi anh rất cao, đôi môi không mỏng cũng không dày, đường cong hấp dẫn làm tôi xúc động rất muốn đưa ngón tay men theo đường viền xinh đẹp ấy. Răng anh không những trắng lại còn đều, khi cười còn lộ ra hai má lúm đồng tiền.Trông đáng yêu muốn chết. Tôi nói: “Em rất xin lỗi, cả lần trước và lần này.” “Không có gì, tôi đã nói tôi quen rồi. Hơn nữa cậu ta nói không sai, tôi chính là người tàn tật.” “Anh đừng để những lời đó trong lòng.” Tôi nói, “Hôm nay đều là lỗi tại em. Phải rồi, anh muốn tìm sách à? Có cần em giúp không?” “Không cần đâu. Tôi nhớ kỹ số sách rồi nói với quản lí thư viện, nhờ họ lấy giúp là được.” Anh lại liếc mắt nhìn tôi, còn nói, “Em quá thấp, nếu muốn lấy cũng không lấy được đâu.” “Em… Em… Hôm nay em đi giày cao gót!” Tôi nâng chân lên cho anh xem. Anh vừa cười vừa nói: “Tôi thực sự không sao đâu, em cứ làm việc của mình đi.” Anh đuổi tôi đi, đương nhiên là tôi sẽ không đi mà vẫn lẽo đẽo đi theo anh. Anh vừa đi, vừa tìm sách, một lát sau lại quay lại nhìn tôi hỏi: “Em còn có chuyện gì sao ?” Tôi chớp mắt nhìn anh. “Diệp Tư Viễn…” “Ừ?” “Có thể cho em số điện thoại của anh không?” Tôi cười rộ lên. Anh sửng sốt, sau đó lập tức đọc một dãy số: “Tôi chỉ đọc một lần thôi.” Một lần thì một lần có gì đâu, may mà tôi có khả năng tốc kí tốt, vì thế dãy số kia đã yên vị trong danh bạ điện thoại, lưu số điện thoại xong tôi lại mặt dày chạy đến cạnh anh và hỏi: “Có phải là có rất nhiều cô gái theo đuổi anh không? Họ muốn xin số điện thoại của anh à?” “Ừ.” Anh liền thừa nhận. “Em biết mà.” Tôi bĩu môi, “Em xinh như vậy mà còn để ý đến anh, thế nên chắc chắn có hàng dài các cô gái xếp hàng theo đuổi anh rồi.” Anh không nhịn được cười nói: “Sao mặt em lại dày như thế, còn dám nói mình xinh đẹp.” Tôi ngước mắt nhìn anh hỏi: “Chẳng lẽ em không xinh đẹp sao?” Tôi biết ánh mắt tôi nhìn anh bây giờ rất vô tội, còn mang theo chút điềm đạm đáng yêu, cái này là sở trường của tôi rồi. Anh nhìn tôi chằm chằm trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Ừm, vẻ ngoài thì không vấn đề gì, nhưng sắc mặt thì không tốt lắm.” Tôi lập tức suy sụp, nghĩ rằng cả ngày trang điểm cẩn thận như vậy, sao sắc mặt lại không được tốt? Tôi nghĩ, có lẽ sau này già đi, tôi sẽ giống mẹ của Uyển Tâm phải dựa vào đồ mỹ phẩm may ra còn nhìn được, tẩy trang đi chắc chắn sẽ rất thê thảm. Nếu không thì sao? Tôi mới 18 tuổi, Diệp Tư Viễn đã nói sắc mặt tôi không tốt? Thật sự là đau lòng mà. Tôi len lén ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh đang cười trộm. Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đi đến gần cửa, tôi chưa mượn cuốn sách nào, Diệp Tư Viễn nói ra số và tên của 3 cuốn sách, quản lí thư viện liền đi lấy cho anh. Sau khi sách được mang ra, Diệp Tư Viễn nhìn tôi một cái, rồi anh cởi giày, nâng chân phải lên lấy cái túi xách đặt lên bàn, dùng năm ngón chân mở túi một cách thuần thục, rồi đem ba cuốn sách bỏ vào trong. Anh chỉ đứng bằng chân trái, nhưng rất vững vàng. Quản lí thư viện không giúp đỡ, anh cũng không mở miệng nhờ tôi mà tự mình làm tất cả, còn tôi thì chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh. Bỏ sách vào xong, anh lại dùng chân lấy thẻ thư viện mà quản lí vừa bỏ vào trong túi, kéo khóa rồi lại đeo lên. Thân hình anh hơi lắc người, hình như là sửa sang lại quần áo, rồi hạ chân xuống đi giày vào. Lúc này, anh liếc mắt nhìn tôi, thấp giọng nói: “Em xem đi, người em thích là như thế này đấy.” Tôi há to miệng, không nói gì bước theo anh ra khỏi thư viện. Đang là giờ học cho nên thư viện không có ai. Chỉ là vào lúc chúng tôi đi được năm sáu bậc thang, trong góc tối bỗng có một bóng người lao ra. Tôi còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì người kia đã đánh một quyền vào mặt Diệp Tư Viễn. Diệp Tư Viễn không có tay, đương nhiên không thể chịu được một quả đấm như vậy, cả người anh đổ về phía trước, tôi thấy vậy lập tức chạy đến ôm lấy anh, cả hai chúng tôi cùng lăn xuống cầu thang. Cú ngã này làm đầu tôi choáng váng, thật lâu mới hồi phục lại như ban đầu. Tôi mở to mắt nhìn về phía cầu thang, liền nhìn thấy gương mặt xấu xa của Tôn Diệu. Cậu ta thấy tôi lăn xuống nên có vẻ hoảng hồn, định chạy xuống đỡ tôi đứng lên. Tôi ngồi dậy, Diệp Tư Viễn vẫn còn nằm trong lòng tôi, tôi tháo chiếc giày cao gót ra quăng về phía Tôn Diệu, hét to: “Cậu đừng tới đây! Nếu cậu dám chạm vào tôi lập tức đi gọi cảnh sát! Nếu không muốn bị chịu phạt thì ngay lập tức cút mau!” Cậu ta sợ hãi bỏ chạy. Đúng là đồ bỏ đi, như vậy thì làm sao tôi có thể thích hắn cho nổi cơ chứ. Tôi nhìn Diệp Tư Viễn vẫn đang nằm trong lòng tôi, hai mắt anh nhắm chặt, chỗ bị đánh đã hơi sưng phồng, khoé miệng còn bị xước da chảy máu, một đấm của Tôn Diệu kia không biết có nặng không, tôi sợ não anh bị chấn động nên vô cùng lo lắng. Vị trí tôi đặt tay ôm anh là hai bả vai, dù cách lớp áo lông dày, tôi vẫn cảm nhận được thân thể không trọn vẹn của anh, xúc cảm trong tay tôi vô cùng lạ lẫm. Một người con trai cao lớn như vậy lại không có hai tay, làm việc gì cũng đều phải dựa vào hai chân thật khó khăn, tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi rút khăn giấy lau máu ở khoé miệng anh, sau đó lay lay người anh: “Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, tỉnh, tỉnh, Diệp Tư Viễn.” Anh cau mày, rồi nhẹ lắc đầu một cái, tôi cảm thấy anh nhún vai, sau đó anh mở mắt. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi, thấy vậy, tôi nở nụ cười nói: “Anh làm em sợ muốn chết, cứ tưởng anh bị đánh đến hỏng đầu rồi.” Tôi đỡ anh đứng lên, giúp anh đeo lại túi xách, chỉnh lại quần áo, anh vẫn im lặng, cũng không từ chối sự giúp đỡ của tôi. Giúp anh sửa sang lại xong, tôi đi chân trần lên trên tìm giày, sau đó mang vào. Diệp Tư Viễn vừa bước được hai bước đột nhiên nhăn mày. Tôi nóng lòng hỏi: “Làm sao vậy?” Tôi ngồi xổm xuống, vén ống quần anh lên kiểm tra, không bị thương mà. Giọng nói của anh bỗng vang lên trên đỉnh đầu tôi “Kéo tất nhìn mắt cá chân bên phải giúp tôi.” Tôi nghe vậy liền kéo tất thấp xuống nhìn. Anh cũng cúi đầu nhìn, thì ra mắt cá chân bên phải bị sưng, có lẽ là do lúc nãy ngã cầu thang. Tôi ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em đưa anh đi bệnh viện, sưng to thế này lỡ gãy xương thì phải làm sao.” Anh từ chối: “Không cần, tự tôi đi được.” Tôi nói: “Là em hại anh. Để em đưa anh đi. Chân anh bị thương, nếu ngã tiếp thì sao?” Thật ra tôi muốn nói, nếu anh bị ngã, không có hai tay chống, chẳng phải sẽ ngã sấp xuống đất ư. Nhưng nghĩ đến lòng tự trọng của anh, tôi tất nhiên sẽ không nói như vậy. Không ngờ anh vẫn tức giận nói: “Tôi sẽ không bị ngã, tôi không có tay nhưng không có nghĩa chân cũng không có.” Tôi cũng bực bội: “Nhưng không phải bây giờ chân anh đang bị thương sao, để em đi với anh, em bảo đảm sẽ không làm phiền đến anh!” Anh không thể ngăn tôi, đành phải để tôi đi theo, tôi nghĩ có lẽ anh cũng không chắc mình có thể tự xoay sở. Anh làm việc gì cũng nhờ vào chân phải, hiện giờ nó bị thương, thì anh có thể làm gì bây giờ? Chúng tôi ra cổng trường bắt xe, chân phải của anh bị thương nên không tiện đi lại nhiều, mỗi khi bàn chân chạm đất lông mày anh đều nhíu lại. Anh không cho tôi dìu anh, mà tôi có muốn dìu cũng không được, anh không có tay, tôi chỉ có thể ôm lấy thắt lưng anh, mà như vậy thì đi đường càng khó hơn. Tôi nhìn hai tay áo trống rỗng của anh, mỗi bước đi, nó cũng lắc lư ở hai bên, nhìn chân anh phải bước cà thọt tôi lại thấy khó chịu, chỉ muốn đánh chết tên Tôn Diệu khốn kiếp kia! Ngồi trên taxi, tôi gọi điện thoại cho Vương Giai Phân, nói rằng mình không cẩn thận bị ngã nên đến bệnh viện kiểm tra, nhờ cô ấy xin nghỉ tiết 3,4 cho tôi. Vương Giai Phân hỏi tôi có sao không, tôi đáp không có gì rồi cúp máy. Ngẩng đầu lên bắt gặp anh đang nhìn tôi, khoé môi giật giật nói: “Em có thể lấy điện thoại trong túi giúp tôi không?” Tôi lập tức gật đầu, mở cái túi bên cạnh lấy điện thoại ra. Anh nói tiếp: “Em tìm trong danh bạ, có một người tên Lưu Nhất Phong, bấm gọi giúp tôi.” Tôi làm theo, hỏi anh: “Em để bên tai anh để anh nói nhé?” Anh lắc đầu: “Không cần, em cứ đặt trên bả vai tôi, tôi sẽ tự gọi.” Tôi không khách khí với anh, bấm số điện thoại rồi đặt vào chỗ giữa mặt và vai anh. Anh nghiêng đầu, kẹp lấy điện thoại. Xem ra bình thường anh đều gọi điện thoại như vậy: “Nhất Phong, giúp tớ xin nghỉ một buổi nhé, tớ phải đi bệnh viện một chút.” “…” “Tớ không sao, chỉ bị trầy xước da, đi xử lí một chút thôi.” “…” “Không cần, cậu không cần đến đây, ở đây còn có một bạn học nữa.” “…” “Một người bạn, cô ấy cũng bị thương, chủ yếu là tớ dẫn cô ấy đi khám xem thế nào.” “…” “Ừ, cảm ơn cậu, hẹn gặp lại sau.” Nói chuyện xong, anh vẫn giữ tư thế kẹp điện thoại như cũ, quay đầu nhìn tôi, tôi thấy vậy liền lấy điện thoại ra, bấm nút tắt rồi bỏ vào túi xách cho anh. Tôi nói: “Anh còn lấy em làm bia đỡ đạn nha.” Anh lắc đầu cười khổ: “Không còn cách khác, tôi và bạn cùng phòng quan hệ tốt lắm, nếu để họ biết tôi bị thế này, họ sẽ lo lắng.” “Xem ra vận khí của anh khá may mắn, có bạn cùng phòng tốt.” “Không lẽ quan hệ giữa em và bạn cùng phòng không tốt ư?” “Bạn cùng phòng của em à?” Tôi nghĩ đến Thi Tiểu Yến và Mã Anh, cười cười, “Khụ! Đừng nói nữa.” Anh im lặng cười mỉm. Đến bệnh viện, Diệp Tư Viễn thông thạo đường đi vào khoa chỉnh hình dường như đã đến đây rất nhiều lần, đương nhiên là tôi đóng tiền giúp, đến phòng có một nữ bác sĩ giúp anh kiểm tra và băng bó vết thương. Diệp Tư Viễn nói: “Dì Lữ, dì đừng nói với mẹ cháu nhé, cháu sợ mẹ lo lắng.” Bac sĩ Lữ nói: “Tiểu Viễn, nếu sợ mẹ lo lắng thì phải chăm sóc bản thân cho tốt, cháu xem, bị thương nặng thế này, suýt chút nữa thì gãy xương. Chân phải của cháu cần làm nhiều việc như vậy, lỡ có chuyện xảy ra thì cuộc sống sẽ thế nào.” Diệp Tư Viễn vội vàng gật đầu: “Lần này do cháu không cẩn thận, bị trượt ngã ở cầu thang.” “Vậy trên mặt cháu là cái gì? Cái này không giống bị ngã mà là bị người khác đánh.” Bà ấy vừa nói, vừa liếc nhìn sang tôi, ánh mắt chứa đầy vẻ khinh bỉ. Tôi biết, bộ dạng tôi lúc này trông rất nhếch nhác, tóc tai rối tung, áo lông bị rách, trên má còn có chút trầy xước. Hơn nữa, vẻ ngoài của tôi thuộc loại dễ ghét trong cái nhìn của những người phụ nữ trung niên 40 tuổi. Quả nhiên, bác sĩ Lữ nói: “Tiểu Viễn, cháu ở trường học phải chọn bạn mà chơi, không phải ai cũng có thể làm bạn tốt, nhất là mấy người xinh đẹp, tri nhân tri diện bất tri tâm[1].” Diệp Tư Viễn quay đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, nói: “Dì Lữ, cháu hiểu, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Xin dì đừng nói cho mẹ cháu, lần trước đầu gối cháu bị thương rách một miếng da, mẹ đã lôi cháu về nhà cả một tuần, lần này có chết cháu cũng không muốn để mẹ biết.” “Ừm, chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy!” Bác sĩ Lữ cười cười sờ đầu Diệp Tư Viễn, “Tiểu tử thối, đừng để mẹ cháu lo lắng nhiều quá, biết chưa?” “Vâng, cháu biết ạ, cháu đi trước đây. Dì Lữ, cảm ơn dì, hẹn gặp lại.” Tôi cũng vội vàng đứng lên chào bác sĩ Lữ. Trước khi đi, bác sĩ Lữ hỏi Diệp Tư Viễn: “Cái chân này ít nhất phải một tuần mới hồi phục, cháu ăn cơm bằng cách nào?” Diệp Tư Viễn nhìn tôi, nói: “Cháu còn chân trái, dùng chân trái ăn cơm, miệng viết chữ, không sao đâu, dì yên tâm.” Bác sĩ Lữ lúc này mới gật đầu một cái, rồi trở về phòng làm việc. [1] "Tri" là biết, "nhân" là người, "diện" là mặt, "tâm" là là tâm tính. Câu này có nghĩa đen là khi biết một người, biết rõ mặt nhưng khó biết tâm tính thật của người đó. Còn ý là nói đừng vội nghĩ mình đã hiểu rõ một người khi chưa thật sự trải qua nhiều biến cố. Phần đầy đủ gồm 2 câu: "Họa hổ, họa bì, nan họa cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm."