Xuyên qua thành bao tích nhược
Chương 1 : Thay đổi thân phận.
Cố Tích có chút mê hoặc nhìn cảnh tượng trước mặt, một đám người mặc đồ cổ trang tay cầm đao thương đang hỗn chiến với nhau. Một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, truyền vào trong tai là tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng hét phẫn nộ, còn có tiếng kêu la thảm thiết… Những âm thanh này lúc gần lúc xa truyền đến bên tai nàng. Cố Tích hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa? Rõ ràng nàng đang ở nhà lên mạng cơ mà.
Lúc đó nàng đang cao hứng xem tiểu thuyết, đột nhiên thấy giữa màn hình cư nhiên xuất hiện vết bẩn, nàng còn đang dùng tay lau nó đi, sau đó một trận choáng váng, sau đó… sau đó như thế nào? Đúng rồi, sau khi nàng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.
Đột nhiên lại có một tiếng hét thảm truyền đến, Cố Tích nhìn sáng liền thấy một nam nhân tay cầm trường thương, đâm xuyên qua thân thể một binh lính đứng trước mặt hắn, một chút sau trường thương được rút ra, máu tươi liền văng tung tóe, phun ra thật xa. Đòng tử của Cố tích nháy mặt mở thật to, muốn kêu lên nhưng cổ họng như bị vật gì đó chặn lại không cách nào hét ra tiếng được, trong lòng chỉ có một ý niệm: giết… giết người rồi…
Chỉ trong chốc lát, nam nhân khi nãy còn đang hỗn chiến liền chạy đến bên cạnh nàng, hai tay nắm chặt vai nàng, cắn răng nói: ‘Tích Nhược, đại ca đã chết, ta vô luận thế nào cũng phải cứu đại tẩu ra ngoài, bảo toàn cốt nhục Quách gia. Nếu ông trời có mắt, tương lai chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.”
Nói xong liền buôn hai tay ra, trên mặt mồ hôi cùng máu loãng hòa vào nhau, tay nắm chặt trường thương xoay người chạy đi, nhưng chạy được khoảng mười bước liền quay lại nhìn nàng một cái sau đó liền quay đi, một lát sau liền không còn nhìn thấy đâu nữa.
Cố Tích ngồi cân nhắc lời nam nhân kia vừa nói, cảm giác trong tay đang nắm chặt cái gì, cúi đầu nhìn kỹ thì thấy nguyên lại là một thanh chủy thủ lục da sao, chuôi kiếm bằng gỗ mun. Cố Tích nhìn thấy có hai văn tự khá khó đọc, không biết sao trong đầu nàng liền lập tức phản ứng, này hai chữ chính là “Quách Tĩnh”. Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng âm thanh hỗn động từ phía sau truyền tới càng lúc càng lớn, Cố Tích nghĩ thanh chủy thủ này có thể phòng thân liền vội vàng giấu nó vao trong quần áo, vừa quay người lại trên tay liền truyền đến đau đớn, nàng bị hai người nam nhân bắt nàng dạy quăng lên ngựa, phía sau ngồi sẵn một người nam nhân, đem nàng cố định chặt chẽ trên lưng ngựa.
Nghe tiếng kèn kêu giục, Cố Tích ngồi trên lưng ngựa đã có điểm chịu không nổi, tình cảnh rất chân thật, trên tay truyền đến cơn đau vẫn âm ỉ, quần áo trên người nàng, bụng nổi lên tròn tròn, cùng với chủy thủ trong lòng, xem ra nàng đã xuyên không tiến vào thân thể một người khác, đã thế còn là xuyên đến cổ đại, càng là xuyên qua thành một nữ tù binh cổ đại đang mang thai. Không phải nàng phản ứng chậm, mà là thân phẩn chuyển biến quá nhanh. Chỉ cần nháy mặt một cái mọi việc xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, cho dù là bất kỳ ai đi nữa cũng đều cần có thời gian để thích ứng.
Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ, phản kháng sao? Nhìn nhìn tay chân của mình, lại nhìn vài quan binh tráng kiện đối lập hoàn toàn với nàng, hay là thôi đi. Nhảy ngựa? Không có khả nàng, mặc dù ngựa chạy không nhanh, nhưng vẫn rất cao a, nàng sợ đau lắm. Huống chi bây giờ nàng đang là phụ nữ có thai, tuy rằng đột nhiên có thêm một đứa nhỏ, nhưng tốt xấu gì hiện giờ nó cũng là một khối thịt trên người nàng, nàng muốn hảo hảo bảo hộ nó a.
Cũng may, những quan binh này không có dùng ngôn ngữ vô lễ với nàng, thậm chí ngôn ngữ và hành động của họ còn có chút khách khí, lúc này Cố Tích mới thoáng yên tâm, xem ra họ sẽ không giết nàng, những người này khách khí với nàng như vậy chứng tỏ ít nhất hiện tại sinh mệnh của nàng sẽ không gặp nguy hiểm a.
Hiện tại nàng cần tận dụng thời gian suy nghĩ lại xem bản thân mình là ai? Khi nãy nam nhân kia kêu nàng là “Tích Nhược”, còn có thanh chủy thủ có khắc hai chữ “Quách tĩnh”, điều này có thể chỉ rõ ra thân phận của nàng chính là mẫu thân của Dương Khang trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, là bà nội của Dương Quá. Cả một đám người đó đều là soái ca a.
Lúc này sắc trời đã dần sáng, trên đường đã bắt đầu có người mở tiệm, có điều những người đó nhìn sơ qua cũng chỉ là bình dân dân chúng, bọn họ nhìn thấy đội ngũ quan binh liền lách mình tránh xa. Cố Tích sau khi suy nghĩ kỹ thân phận của bản thân xong, cũng không vội nghĩ cách để thoát thân, dù sao những người này cũng không dám làm gì nàng, như thế này, có thể Hoàng Nhan Hồng Liệt sẽ nhanh chóng xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, một người phụ nữ có thai không có năng lực bảo vệ bản thân như nàng, tốt hơn vẫn nên ngoan ngoãn chờ cứu thôi.
Chính là qua một lúc lâu, vẫn không thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt xuất hiện cứu người, Cố Tích cảm thấy có chút đói bụng. Bỗng nhiên phía trước có tiếng vang dồn dập, trên đường bỗng xuất hiện mười hắc y nhân trong tay cầm binh khí, người đi đầu quát: “Bọn quan binh vô sỉ, giết hại lương dân, mau mau xuống ngựa nạp mạng.”
Cố Tích mừng thầm trong bụng, không nghĩ tới cứu tinh nhanh như thế đã xuất hiện, không biết người dẫn đầu kia có phải là Hoàng Nhan Hồng Liệt không nữa, đáng tiếc là quá xa nàng không nhìn rõ được. Đội võ quan lúc này liền có chút giận dữ quát: “Đạo tặc phương nào to gan lớn mật, dám làm loạn ở kinh đô? Mau mau cút đi!” Nhóm hắc y nhân không đáp lời, chỉ nhảy thẳng vào đội quan binh, song phương liền xảy ra hỗn chiến. Tuy bên quan binh nhân số nhiều hơn, nhưng phía hắc y nhân võ nghệ tinh diệu, trong khoảng thời gian ngắn có chút bất phân thắng bại.
Cố Tích kỳ thật muốn thừa cơ hội chạy trốn, nhưng nàng đang mang thai lại ngồi trên con ngựa cao thế này, lại không dám trực tiếp cầm cương ngựa rời đi, ai kêu nàng từ trước khi xuyên qua đã vốn không biết cỡi ngựa chứ. Vì vậy nàng chỉ đành thành thật ngồi yên trên ngựa, đáy lòng âm thầm cổ vũ cho nhóm người hắc y nhân.
Ai ngờ tai họa trời giáng, nàng ngoan ngoãn ngồi yên cư nhiên lại có một mũi tên bắn vào mông con ngựa nàng đang ngôi, con ngựa bị thương phát cuồng chạy nhanh tới phía trước. Cố Tích hoảng sợ nhắm chặt mắt ôm ghì lấy cổ ngựa, bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù.
Qua một lát, bên cạnh liền có thêm một tiếng vó ngựa. Cố Tích nỗ lực mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa có bóng dáng một hắc y nhân đang đuổi theo, trên tay cầm thòng lọng dài quơ vài vòng trên không trung sau đó hô một tiếng dài, tay quăng thòng lọng tròng vào cổ con ngựa đang chở nàng, chỉ chốc lát sau con ngựa liền chạy chậm lại. Cố Tích chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng chực muốn ói, tâm lý khó chịu, cơ thể không còn chút khí lực, tay chợt buông lỏng liền hôn mê bất tỉnh, thẳng đến cuối cùng nàng vẫn cảm thấy tiếc vì đã không thấy được hình dáng của Hoàng Nhan Hồng Liệt là như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
236 chương
73 chương
70 chương
101 chương
71 chương
19 chương