Oan hồn trên tường
Chương 4 : Lộ mặt kẻ đùa giỡn
Thế là cả hai người đi tìm. Từ tính lanh lợi của Di Di thêm sự sáng tạo của Thiên Ân đã nhanh chóng giải quyết được bí ẩn. Đơn giản thôi, chính là do từ những khe hở mà các rèm cửa che không kĩ đã tác động nên. Nhưng vấn đề chính là những lỗ nhỏ li ti để gió lọt qua lại được sắp xếp rất kĩ.- Có người đã bày ra trò chơi này! - Di Di nói như đã biết rằng ai dựng nên vở kịch này
- Ai? Phải chăng người đó cả hai chúng ta đều biết? - Thiên Ân thắc mắc
Bỗng:
-Tránh ra! - Di Di hét lên rồi xô Thiên Ân ngã xuống đất
- Bụp!!! - Tiếng gỗ chói tai vang lên
Thiên Ân quay lại, bất ngờ thấy Di Di nằm dưới đất, máu từ trên trán chảy xuống vài giọt
- Đoang...! - Tiếng khúc gỗ rớt xuống
Thiên Ân ánh mắt ngập trong bóng tối đầy u ám nhìn theo bóng người đã làm việc này
- Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý - Người kia nói
- Hạ Tử Kỳ, cậu quá đáng rồi - 1 chất giọng đầy giận dữ phát ra
- Thiên Ân, sao tiếng nói cậu lạ vậy? - Tử Kỳ nói
- Không phải tôi nói - Thiên Ân bây giờ mới lên tiếng
- Vậy ai nói? - Tử Kỳ sợ sệt
- Tôi nói- Chất giọng lúc nãy phát ra lần nữa
Cả hai người ngạc nhiên nhìn sang Di Di. Cô đứng dậy, tay phải chảy máu ướt cả áo:
- Sao? Hạ! Tử! Kỳ! - Di Di nhấn mạnh từng chữ - cậu ngạc nhiên lắm chứ gì? Tôi đã biết cậu không tốt lành gì ngay từ đầu năm rồi
- Cậu đừng vu oan giáo họa! Dựa vào gì mà nói tôi thế này thế nọ! Cậu không có quyền! - Tử Kỳ biện minh
- Dựa vào cái gì? Tử Kỳ à? Cậu hơi có phần giả tạo đấy. Tưởng ba cậu làm cục trưởng cục cảnh sát chỉ cần đưa ông hiệu trưởng vài cọc tiền thì tiểu sử của cậu sẽ không bị lưu lại sao? Để tôi giới thiệu chút nhé: năm lớp 3, đốt sở cảnh sát, năm lớp 4 giết người, năm lớp 5 bồ bịch trai gái, năm lớp 6 quậy phá, hút ma túy - vẫn là một chất giọng rất bình thản của Di Di
- Này! Cậu đùa quá trớn rồi đấy! Đừng ỷ mình là con của chủ tịch tập đoàn kim cương, muốn làm gì thì làm nhé - Tử Kỳ trợn mắt đe dọa
- Ồ! Vậy sao? Ý cậu hỏi là tại sao tôi lại có những tài liệu này? - Di Di nhếch môi khinh thường - cậu ngây thơ quá rồi Tử Kỳ, đừng quên tôi là hội trưởng hội học sinh của trường, mọi học bạ , tiểu sử của học sinh mới đều phải thông qua tôi mới có thể nhập học . Cậu chỉ là một con vi khuẩn nằm trên tay tôi
- Ê! Cậu có bị tâm thần không hả? Im đi! - Tử Kỳ hét
- Chấp nhận sự thật đi! Cậu sợ sao? Những gì tôi kể mới chỉ là khởi đầu thôi. Ngay cả chuyện hôm nay thì đương nhiên tôi cũng biết. Trước khi tôi bước vào nhà thầy, đương nhiên tôi đã thấy bóng cậu. Tôi đã đi xem xét tình hình, nhưng cậu! - Di Di chỉ thẳng tay vào mặt Tử Kỳ - Cậu lại không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục vận chuyển cây gỗ, rèm, áo trắng vào, đợi đến lúc tôi , Thiên Ân và Hàn Linh vào thì cậu đã sắp xếp những tiếng gió cho hợp lý. Sau đó đợi thời cơ gió lên tung rèm ra để dọa bọn tôi. Nhưng cậu đã tính lệt một bước, định cho Hàn Linh và Thiên Ân ra ngoài, còn tôi thì ở bên trong chờ cậu xử, đúng chứ? - Di Di cười nhẹ - điểm sai của cậu chính là để người canh cửa quá không hợp lí, hahaha!!! - Di Di đột nhiên cười lớn một cách kiêu ngạo làm hai người kia tái mặt
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
30 chương
13 chương
3 chương
179 chương
15 chương
17 chương