Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 560 : Ba loại phương pháp luận tìm đường chết (2)
(2)
Gió sớm hơi lạnh, trong núi có sương, Tông Phi Hiểu nhìn các tù binh đi về bên kia, cũng quay đầu sang bên này nhìn Phương Thất Phật trong tù xa dường như đang ngủ.
Nhưng y tự nhiên không có ngủ.
Đây là rạng sáng qua đi, tới nhóm tù binh thứ hai. Nhóm đầu tiên vẫn còn là ban đêm, đó là sau khi quan binh vây kín, đầu tiên bắt lấy tù binh, về phần nhóm thứ hai bắt lấy hơn mười người, rất nhiều cao thủ rồi, áp bọn họ chạy tới cũng không phải là quan binh, chỉ có điều ở cửa của doanh địa, song phương làm giao tiếp.
Trong tù xa Phương Thất Phật tóc rối tung, nhưng hẳn là vẫn còn là chú ý đến toàn bộ tình huống, nhóm người này bị bắt đến, có nghĩa là những người đó tiến đến cứu y, đã bị giết hơn phân nửa. Nhưng Tông Phi Hiểu lúc này cũng không đến nhắc nhờ y chuyện này hay khoe ra, Thiết Thiên Ưng cũng không có, hai người tụ ở một chỗ, cau mày, thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu.
-... Nàng muốn gặp Phương Thất Phật.
-... Người vừa rồi không bắt hết được toàn bộ.
-... Nghe nói cũng không khác gì lắm, chạy trốn không quá mấy chục người. Phương Bách Hoa đã trọng thương... Bọn họ càng không thể xem thường chúng ta hơn, sẽ không bỏ qua người cuối cùng...
-... Không cùng nàng đã từng quen biết. Nếu là đúng mới có ý khác...
Chúng ta phải cẩn thận đề phòng, bọn họ hiện giờ bối cảnh rất khó nói, lật ra mặt ai biết sẽ xảy ra chuyện gì...
Tiếng cuốc kêu phá vỡ đám sương sớm giữa sơn cốc, thanh âm gãy vụn quanh đây cẩn thận đi vào trong tù xa, tiếng từ doanh địa, tiếng gió, tiếng của đất trời, trong chiếc xe tù nho nhò dường như cũng có thể cảm giác được. Phương Thất Phật ngồi ở đằng kia. Yên lặng cảm nhận những điều này, cũng lặng yên cảm thụ được tình hình kỳ lạ của đối phương, mãi cho đến không lâu sau đó, Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu tụ tập cao thủ như gặp phải đại địch, vây ở gần bên xe chở tù, y mới biết được, có người muốn đến.
Cũng thế. Đối phương có thể chân chính tách ra bọn người Bách Hoa, là có người lợi hại hơn nhúng tay... Y ở trong xe chở tù này khẽ mở mắt, không lâu sau đó, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh từ trong tầm nhìn đi tới, đi không nhanh không chậm, lại như có vẻ yên tĩnh như đất trời hiện giờ.
Có người xốc mành lên.
Trong xe tù, Phương Thất Phật kia hơi hơi nheo lại, dường như tất cả mọi chuyện đều đã đặt ngoài ánh mắt của y, khẽ run lên một cái.
Qua hồi lâu, trong không khí có tiếng thở dài nhiễu loạn sương sớm.
Gió buổi sáng thôi qua vách núi, qua áo choàng rộng. Y đứng ở nơi này trên vách núi, nhìn người dân và núi non trùng điệp phía dưới.
"Ma Phật Đà" Lâm Ác Thiện. Làm người trở về sau hơn mười năm yên lặng, lúc này y vẫn có vẻ trầm mặc nghiêm túc như trước, chỉ có điều thân thể béo mập kia của y, cũng có được khí thế tông sư như nước sâu núi cao, y lúc này, đã là Tân giáo chủ của Ma ni giáo.
Nói chung, thời kỳ đỉnh cao của cơ thể người bình thường, thông thường là ở thời điểm khoảng ba mươi tuổi.
Nhưng đối với một người luyện võ mà nói, khi ba mươi tuổi, thuộc về cuộc sống riêng của họ, hiểu biết chín chắn về cuộc sống, giờ mới bắt đầu dùng ánh mắt nhìn thế giới này sâu sắc hơn, giai đoạn đỉnh cao của nội gia cao thủ, bình thường là khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, lúc này, bọn họ không gì không làm được.
Mà sau này, ngay cả một cao thủ như Chu Đồng, vẫn không ngừng tự mình đẩy tu vi lên đinh cao mới, nhưng thân thể tố chất vẫn không thể kiểm soát được. Ngay cả Chu Đồng lúc này so với Chu Đồng khi năm mươi tuổi càng thêm đáng sợ, ông mỗi một lần vung quyền, cũng đều vì sinh mạng mà vung ra lực lượng.
Lâm Ác Thiện năm nay bốn mươi bảy tuổi.
Lúc Ma ni giáo còn chưa tan rã, trước khi đám người Phương Lạp còn chưa phát động làm phản, y cũng đã là hộ pháp của Ma ni giáo là một trong những nhân vật cao cấp trên giang hồ. Nhưng đám người Phương Lạp lúc đó thật sự là như mặt trời ban trưa, thiên địa hiệp đồng lực, khi đó Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa, võ nghệ đều đã cao cường, bởi vì đám người Phương Lạp giao du rộng lớn, bên cạnh của bọn họ lại tụ tập một số lớn cao thủ khác, bao gồm Đặng Nguyên Giác, Thạch Bảo, Bao Đạo Át, cũng bao gồm Lưu Đại Bưu đệ nhất nhân trong đao đạo lúc ấy cùng với toàn bộ Bá Đao trang.
Mặc dù đang ở giữa trận đại loạn, lúc ấy đủ để cùng với Tư Không Nam, Chu Đồng cao thủ tông sư đánh đồng, Lưu Đại Bưu vẫn chưa ra tay, nhưng Bá Đao trang ở sau lưng Phương Lạp vẫn thể hiện lực uy hiếp thật lớn như cũ.
Dưới tình huống như vậy, võ nghệ của y có cao tới đâu, cũng chỉ có thể ảm đạm rút lui.
Lúc đầu trong thời gian đó, đám người Phương Lạp đề phòng bọn họ ngóc đầu trở lại, nhưng theo như lời của Tư Không Nam, nếu Phương Lạp có thể một đường thành công, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện. Chẳng sợ trong những năm này Phương Lạp chuyên chú tạo phản, mà y thì chuyên tâm vào võ nghệ, chỉ cần Phương Lạp còn nắm cục diện trong tay, bọn họ đều khó có khả năng lại xuất hiện lần nữa.
Chẳng sợ mười Thiết Tí Bàng Chu Đồng, cũng không thể nào ở trong quân Phương Lạp giết ra được, cao thủ tụ tập dưới tay Phương Lạp kia thật sự là nhiều lắm.
Nhưng ông trời rốt cục vẫn rất công bình đây, tới thời điểm võ nghệ của y ở đinh cao nhất, một ít lực lượng của Ma ni giáo vẫn còn ẩn nấp, rốt cục có thể đi ra. Nói vậy ông trời cũng là muốn y làm một việc đấy.
Lúc nhìn phong cảnh phía dưới như thế, phía sau có người đi tới, là Vương Nan Đà, gã tháo băng vải bao trên cánh tay, tới sát mép vách núi bên cạnh, đứng một lúc, xoay đầu lại nói chuyện.
- Giáo chủ, kế tiếp sẽ làm cái gì?
Cổ họng của Vương Nan Đà có chút thô, nhưng đây là lần đầu tiên gã hỏi y như vậy, trong giọng nói cũng có vài phần sung sướng. Lâm Ác Thiện nhìn gã một cái.
- Bị thương có sao không?
- Trầy da một chút, không có vấn đề gì.
Vương Nan Đà ngẩng đầu:
- Đương nhiên, ta cũng thuận miệng hỏi. Nếu như ngươi cùng Đại sư tỷ bên kia định bí mật gì rồi, không cần nói cho ta biết.
- Nào có bí mật gì.
Lâm Ác Thiện chắp hai tay sau lưng:
- Bọn Phương Lạp đã đem Ma ni giáo hủy được bảy tám phần, chúng ta đã trao đối tốt với vài vị đại nhân kia, tàn cục chúng ta sẽ thu lại. Chỉ cần là còn huynh đệ trong giáo chưa chết, cũng không nên chết nữa, Đại sư tỷ cũng tốt, ta và ngươi cũng tốt, dù sao cũng là người trong giáo, không muốn xem kế thừa mấy trăm năm này kết thúc như vậy.
Vương Nan Đà nhìn về phía xa, không nói gì, những năm gần đây y cũng không thế nào quản sự, nhưng lúc này nếu hỏi, Lâm Ác Thiện đã là giáo chủ cũng sẽ không thể không nói, hơi dừng một chút:
- Nhưng khoản nợ luôn phải trả đấy, việc cấp bách, tự nhiên vẫn là giết mấy chục người cuối cùng này. Rồi sau đó lại đem giáo chúng ly tán củng cố lại từ đầu, ta muốn làm vài chuyện, khiến cho thanh thế của Ma ni giáo trớ lại, đương nhiên, để rõ ràng, hai chữ Ma ni, là không thể dùng.
Gió núi gào thét lên, Vương Nan Đà gật gật đầu, ống tay áo của Lâm Ác Thiện bay phất phới trong gió:
- Đương nhiên, ta muốn khiêu chiến với Chu Đồng.
Y chắp hai tay sau lưng, thân hình như núi, những lời nói này thật đơn giản, Vương Nan Đà quay đầu nhìn y một cái. Hai người đều không nói gì một lúc lâu. Mãi cho đến khi sự trầm mặc qua đi, Lâm Ác Thiện cười cười:
- Chiến thư không bao lâu nữa ta sẽ đưa ra, thân thể của ông ta đã không còn đỉnh cao, ta cũng không để ông ta bị thiệt thòi, trong vòng mười chiêu, định ra thẳng bại. Trước đó, ngươi và ta có thể đi thăm hỏi một ít người quen biết cũ, sau khi giải quyết chuyện của Bách Hoa bọn họ, còn có chút việc... Hiện giờ ở phía nam ồn ào huyên náo chuyện sổ sách, bên kia muốn chúng ta hỗ trợ...
Bên đồi Trì Thu kia có một lũ hảo hán, ta muốn đi gặp lại, Điền Hổ ta cũng có ý muốn gặp một lần... Gần đây trên giang hồ xuất hiện cái gì Tâm Ma kia, khiến cho võ lâm thiệt thòi rất lớn, nếu có chút thời gian rảnh lên phía bắc, ta sẽ xử lý một chút, thì toàn bộ võ lâm, tự nhiên quy thuận... Những thứ này đều là việc nhỏ...
Bên trong gió táp, y đem kế hoạch trong lòng nói một lượt cho Vương Nan Đà, giọng điệu thản nhiên, sau đó một lát, nhìn đất trời trước mặt, thở dài.
- Ma ni giáo nhiều năm như vậy, hiện giờ thiên hạ-này đã không thể muốn được rồi, nhưng cũng không thể để mất danh tiếng... Lục lâm vẫn còn muốn đấy...
Ở Ma ni giáo nhiều năm như vậy, thời điểm cường thịnh nhất, y cũng không phải là giáo chủ. Hiện giờ y tới đỉnh cao, toàn bộ cái giá đã tan, y cũng chỉ có thể đem cái giá này thu lại một ít, sinh thời, vậy thì làm lục lâm đệ nhất nhân. Thân thể cao lớn kia ngạo nghễ trong gió nhắm mắt lại, trong tiếng thở dài, nhưng cũng có chút tịch liêu.
Chiếc kiệu nhỏ màu xanh đã khuất dần trong sương sớm, nhưng một chút màu lục này, dường như vẫn còn chiếu vào tầm mắt của y.
Phương Thất Phật ngồi ở trong xe tù, không có bao nhiêu người biết rốt cuộc y suy nghĩ cái gì, nhưng các cao thủ của Hình Bộ vốn đang canh giữ quanh đó rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó là lúc bắt đầu nhổ trại, có một xe đao kiếm đang đi qua bên cạnh kêu loảng xoảng, vải bố che ở phía trên rớt xuống, đặt ở giữa đao kiếm kia, bắt mắt nhất đấy, là một lưỡi dao không lồ bằng thép ròng.
Ánh mắt của Phương Thất Phật ở phía trên quét tới, sau đó ngừng lại nhìn xuống.
Thiết Thiên Ưng đi ở bên cạnh cúi người nhặt lên miếng vải bố kia, lưu ý tới ánh mắt của y, cũng nhìn một cái, sau đó hơi hơi cười rộ lên.
- Phật soái, nhìn cái gì đấy?
- Ta đoán là Bá Đao.
- Đừng suy nghĩ, đao ở trong này, người đương nhiên là đã bị chết.
. . .
- Thi thể đang ở trên xe bên kia, tuy nhiên người đã chết, thi thể đều bị lột sạch. Đó là nữ tử, Phật soái ngươi xem có chút không tốt.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
73 chương
40 chương