Ám tiên
Chương 1 : Diệt
Ở một nơi nào đó nằm trên dãy Trường Sơn Đại Việt. Bầu trời được phủ kín bởi những áng mây đen không để cho một tia nắng nào lọt qua, từng tia chớp nhiệt tình đánh xuống mang sức mạnh hủy thiên diệt địa như muốn diệt đi thứ gì đó, chim bay tán loạn, hỏa hoạn sinh sôi, muôn thú kêu gào tạo nên một bầu không khí hủy diệt trên dãy núi hùng vĩ nổi tiếng này. Không ai thấy, mà chắc cũng chẳng ai hay biết, dưới sự hủy diệt lôi đình kia năm đạo thân ảnh đang bay trên khoảng không dãy Trường Sơn, nhanh như đại bàng theo sau một đạo thân ảnh phiêu dật ở phía trước. Cuối cùng không hẹn mà hợp đều dừng lại trên một đỉnh núi đã cháy rụi, chỉ còn lửa hồng bao trùm quanh núi tạo thành một vòng tròn vây kín ngọn núi lại. Đỉnh Ngọc Linh xưa nổi tiếng đẹp như tiên cảnh mà nay đã thành một phế tích.
“Vô Thiên ước hẹn đã đến, đã đến đây rồi ngươi đừng hòng chạy thoát.”
“Vô Thiên hôm nay năm người bọn ta đại diện chính đạo diệt trừ ngươi.”
“Vô Thiên, thiên địa cũng muốn tiêu diệt ngươi, ngươi không chạy thoát được đâu.”
“Vô Thiên ngươi không nên đối nghịch với ngũ đại tiên môn, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi.”
“A Di Đà Phật, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Vô Thiên thí chủ hôm nay bần tăng xin phép được thay Phật Tổ độ thí chủ. Thí chủ có điều gì trăn trối không?”
Trái ngược với vẻ đạo mạo, đường đường chính chính, ta nói cái gì cũng đúng hết của bốn lão nhân và một mỹ phụ kia. Thiếu niên mặc một bộ bạch y đứng giữa vòng vây của năm cao thủ, nghe những lời họ nói chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt hiện lên một tia kiên định vững vàng.
“Các người đã tự coi mình là chính đạo, tự cho mình là đúng gán cho ta cái danh tà đạo. Ta chẳng có gì để nói cả. Đã đổ ước thì dám chiến. Lên hết đi.”
Nói rồi hai quả cầu năng lượng hiện lên trên tay thiếu niên phân biệt trái trắng phải đen. Năm thanh phi kiếm ngũ sắc từ mi tâm chui ra bay lơ lửng trên đầu thiếu niên, sát khí bức người tỏa ra tùy thời xuất động nhất kích tất sát. Bên cạnh hắn bốn quỷ ảnh mờ ảo dần dần ngưng thật hiện ra, lần lượt chia ra đứng hai bên trái phải vị thiếu niên, lệ khí tỏa ra không hề kém cạnh sát khí của thiếu niên một chút nào, sẵn sàng chỉ cần Vô Thiên ra lệnh là sẽ ngay lập tức lao lên. Năm cao thủ nhìn nhau rồi cũng không tỏ ra yếu thế, lần lượt xuất ra: Bạch Hổ Đao, Thanh Long Kiếm, Chu Tước Phiến, Huyền Vũ Tháp, Tích Trượng Cửu Hoàn. Ngũ đại thần khí của ngũ đại tiên môn đều xuất, xem ra ngũ đại tiên môn quyết tâm tiêu diệt thiếu niên tên Vô Thiên này rồi.
Mười thân ảnh đồng loạt tiến lên, ngọn lửa quấn quanh núi đua nhau kéo lên đỉnh núi, những đạo quang mang đủ sắc màu quyện làm sáng rực cả một vùng trời, linh khí tán loạn cả lên. Mặt đất rung chuyển không yên, lôi đình cũng không hề đình trệ, cứ cách vài phút lại nhẹ nhàng đánh xuống một đạo thiểm điện mang sức mạnh hủy thiên diệt địa xuống đỉnh Ngọc Linh. Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu. Một ngày, hai ngày, ba ngày,..... Năm ngày trôi qua cuộc chiến vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ có điều tốc độ chậm hơn rất nhiều so với năm ngày trước và mười thân ảnh nay chỉ còn có sáu. Nói chính xác hơn là chỉ còn lại sáu nhân ảnh, bốn quỷ ảnh kia đã hòa mình vào đất trời rồi. Vô Thiên mặt mày tái nhợt, miệng thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ, năm thanh phi kiếm bây giờ chỉ còn lại một thanh hắc sắc phi kiếm chống xuống đất giữ cho cơ thể không bị ngã, quần áo rách tả tơi không chỗ nào lành lặn, khắp người toàn máu là máu, hiển nhiên đã bị thương rất nhiều chỗ. Năm vị tiên nhân kia cũng chẳng hơn là mấy quần áo tả tơi, đầu tóc rồi loạn, trên đầu trọc của hòa thượng còn hiện lên vài vết chém máu loang lổ. Nhưng trông năm lão nhân vẫn còn có khí lực hơn hẳn.
Chẳng ai nói cũng biết thế cục đã định. Lôi đình vẫn cứ liên tục đánh xuống không đình chỉ một chút nào. Vô Thiên linh lực, khí lực thậm chí cả thể lực cũng đã không còn lại được bao nhiêu. Năm lão nhân nào cho hắn có thời gian để thở, bốn con mãnh thú lao tới Vô Thiên. Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ bốn con mãnh thú do linh khí tạo thành tỏa ra khí thế bức người, dù cho không có khí thế này thì Vô Thiên hiện tại cũng vô sức chống cự chứ đừng nói mà né tránh. Nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười lạnh, đương như đã chuẩn bị cái gì đó để ứng phó rồi. Bất ngờ thay lôi đình vẫn đánh xuống không ngừng nhưng chẳng trúng ai bao giờ thì bây giờ bất chợt một đạo lôi đình ngũ sắc đánh xuống. Tứ linh tan biến, tại vị trí Vô Thiên trước đó bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn, hắc sắc phi kiếm gãy làm đôi nằm đó. Trên bầu trời lôi đình đã ngừng, khắp nơi gió lốc nổi lên. Đỉnh Ngọc Linh cùng những ngọn núi xung quanh nay chỉ còn lại một màu đen không thể đen hơn nữa. Cây cối hóa thành than, động vật hóa thành tro, gió thổi cuốn theo tàn tro bay đầy bầu trời.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
81 chương
54 chương
75 chương
175 chương
99 chương
607 chương