Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 524 : Vấn đề tình cảm (hạ)
Không khí trong phòng ấm áp, cảnh tuyết ngày đông làm trong ngoài phòng sáng trưng. Trong tiếng đọc sách ôn hòa, Cẩm Nhi cuối cùng đã nhớ đến chuyện vào cuối thu kia.
Đó là đêm mà đom đóm đã không xuất hiện, ngọn lửa chiếu qua chụp đèn lồng, tạo thành một tầng màu vàng vỏ quýt ở trong viện tử, chiếu lên núi đá giữa viện tử.
Cảnh cuối thu đó, đối với Cẩm Nhi giống như là một màn khói bao phủ mờ ảo. Vân Trúc tỷ bị bệnh, đối với nàng đối với Ninh Nghị đều là một chuyện bất ngờ trở tay không kịp.
Khi ấy, Ninh Nghị là người có phản ứng đầu tiên. Không lâu sau, từng sự việc bên Vân Trúc bắt đầu bị tước đi, thật ra vấn đề lớn là về Trúc Ký, đối với chuyện này, lúc ấy Vân Trúc sức khỏe vẫn còn yếu còn có chút áy náy, nhưng Ninh Nghị chăm sóc bên giường thì lại cười khổ tự gánh trách nhiệm.
- Còn nhớ ban đầu lại trước tiểu lâu muội nói gì không. Cát không nắm được, hãy để nó bay đi. Thật ra, ta vốn hy vọng các muội mở cửa hàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Lúc đầu cũng rất được, sau vì chuyện của Tô gia, ta muốn dùng Trúc Ký làm vật dẫn mở rộng kinh doanh, thật ra là lỗi của ta, cũng là sai lầm của ta, ta lại bắt đầu phạm vào
Trong nụ cười khổ của Ninh Nghị cùng với lời nói của hắn nói như là tự nhận mình sai lầm, Cẩm Nhi và Vân Trúc đều không rõ là ám chỉ điều gì, nhưng khi ý thức được thủ đoạn giải quyết vấn đề của Ninh Nghị, có lẽ không coi là thần kỳ nữa.
Sau khi dỡ xuống chuyện của Trúc Ký, hắn đi tìm cầm sư nhạc hộ nổi danh nhất trong kinh thành để cùng đến thăm Vân Trúc, dùng lý do không phải là trao đổi lẫn nhau, mà là muốn nghe một khúc, trong lúc giải sầu, ngẫu nhiên trò chuyện phiếm với Vân Trúc, đọc những câu chuyện xưa cho nàng nghe. Như vậy, tâm tình của Vân Trúc mới dần trầm tĩnh lại, nhưng thật ra Ninh Nghị vì thế lại hiểu được về cầm khúc âm luật, thỉnh thoảng còn có vài vấn đề hỏi Vân Trúc, dù là ngây thơ buồn cười nhưng cũng khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Tâm bệnh lúc đến như núi, lúc đi như là mưa xuân kéo dài. Thu đi đông lại, sau khi trong thành Biện Lương rơi xuống trận tuyết lớn, bệnh tình Vân Trúc dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng như vậy quan hệ giữa hắn với Cẩm Nhi vì vậy lại phải gác lại rồi.
Trước khi đi Sơn Đông, hai người đã nói rõ với nhau, đợi sau khi hắn quay về sẽ có một lời giải thích hợp lý cho Cẩm Nhi. Đáng tiếc khi trở về, Vân Trúc bị bệnh, hai người chăm sóc nàng, khi ở cùng nhau thì cũng có lúc đùa vui, nhưng đối với việc này, Cẩm Nhi biết rằng hắn có chút áy náy, thậm chí khi hai người ở trong hành lang trò chuyện phiếm, nàng nghe hắn từng nói với mình: "Lòng người không bao giờ thấy đủ. "
- Có đôi khi, con người ta cảm thấy nhiều thứ đều rất tốt, tốt đến mức sau đó thì đều mơ tưởng muốn có. Vân Trúc cũng tốt, muội cũng rất tốt, trước kia ta không cảm thấy mình là kẻ đa tình, hiện giờ thì hay rồi, cái gì cũng có thể giải quyết được, nhưng chỉ có việc này là ta không biết phải giải quyết thế nào. Trước đó đã đồng ý với muội, hiện tại trong lúc này không làm được rồi …
Lúc ấy Ninh Nghị ngồi ở dưới lan can, ánh đèn màu trần bì chiếu lên, lúc hắn nói, nghe như là lời xin lỗi. Cẩm Nhi đứng lên, hừ một tiếng, đá một cước vào lưng hắn, nhưng sau đó thì hai người không ai nhắc đến chuyện này nữa. Thái độ đó của Cẩm Nhi làm Ninh Nghị có chút bất ngờ, cũng may sau sự kiện đó, Cẩm Nhi cũng không tỏ vẻ bài xích hắn, khi hắn ở chung với Vân Trúc, nàng cũng vẫn ở bên cạnh, có đôi khi còn đấu võ mồm với hắn, cãi nhau ầm ĩ.
Trong tháng mười một, Ninh Nghị tranh thủ thời gian nhàn rỗi đến thăm hỏi nhạc sĩ, nhạc công, lại đi bái phỏng một vài thợ thủ công, tới đầu tháng mười hai, hắn đến tặng cho Vân Trúc một cây đàn cổ. Cầm là thủ công làm, dùng chất liệu tốt nhất nhưng thủ công thô ráp, nhìn bề ngoài giống như một khối gỗ được kéo căng dây đàn, tuy rằng mặt trên có vẽ bức tranh nhìn rất mỹ quan, nhưng trong mắt Vân Trúc, Cẩm Nhi, có lẽ trong mắt bất kỳ người nào, Cầm này rốt cuộc cũng chỉ là một sản phẩm thủ công vô cùng vụng về.
Nhưng dù cầm này âm gì cũng không chuẩn vẫn làm cho Vân Trúc cảm động vừa cười vừa khóc rất lâu.
Khi chạng vạng hôm đó Ninh Nghị ra về, Cầm Nhi đá một cước theo hắn, Ninh Nghị nghi hoặc quay đầu lại thì thấy nàng cúi đầu.
- Ninh Nghị, muội rất ngốc, nên không biết là huynh đang nghĩ gì, nhưng muội và Vân Trúc tỷ đều là xuất thân thanh lâu, làm tiểu thiếp hoặc là được người ta nuôi ở bên ngoài, đều là rất bình thường, cũng hết sức cam lòng. Nếu như gặp đàn ông nào đối xử tốt với bọn muội, thì cũng coi như là có một nơi chốn. Huynh nói cảm thấy rất nhiều thứ tốt, thì đều muốn lấy, chẳng phải đàn ông nào cũng đều như vậy sao? Gặp được nữ nhân mình thích thì cưới về nhà. Rốt cuộc huynh nghĩ thế nào, muội không biết, nhưng sống thế nào, cũng là chuyện của bọn muội. Vân Trúc tỷ bị ốm, rất nhiều người cũng sẽ ốm, nhưng dù bệnh có khá lên, muội và Vân Trúc tỷ đều không cảm thấy đó là chuyện của huynh, huynh không nên nghĩ nhiều như vậy.
Ninh Nghị bị mấy lời này ngẩn ra, đưa tay định vò đầu nàng, Cẩm Nhi đã bước tới ôm lấy hắn. Ninh Nghị có thể cảm nhận được hương thơm và sự mềm mại của thân thể nàng, ngực đầy dán sát vào hắn, hắn ôm lấy nàng.
- Muội biết huynh không nghe muội nói, đúng không?
Cẩm Nhi ở trong lòng hắn, nói, ngữ khí không hề oán giận. Ninh Nghị cười cười, cô gái ngày thường tỏ ra vô tâm vô phế, nhưng lại có một trái tim thông minh, nhạy cảm. khi nàng dùng phần dịu dàng của mình đặt ở trên người hắn, tâm sự của hắn, tính cách của hắn, thật ra cũng không gạt nàng được bao nhiêu.
- Ta … ta nghe hiểu mà, chỉ là ta nghĩ, mình có trách nhiệm …
- Vâng.
Cẩm Nhi khẽ gật đầu, cuộn trong lòng hắn.
- Thật ra muội cũng đã nói với Vân Trúc tỷ, chúng muội rất hài lòng rồi, tuy rằng buổi tối hôm đó huynh có nói vài lời với muội, muội thật sự nhớ đến là khóc … Muội chỉ nghĩ, huynh sẽ rất khó chịu.
- Đàn ông chính là phải ác với bản thân mình một chút, nhưng lời muội nói ta nhớ rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Từ sau ngày đó, Ninh Nghị vẫn nhớ đến cảm giác của buổi chạng vạng hôm đó, nhớ đến từng lời nói của cô gái ở trong lòng mình. Ngay cả việc hắn vẫn không có cách nào giải quyết được vấn đề, nhưng tâm trạng dù sao cũng thoải mái hơn.
Hôm nay cùng Vân Trúc, Cẩm Nhi đọc sách, trò chuyện, lại nghe Vân Trúc dùng đàn hắn làm tấu một từ khúc, tuy rằng chất lượng cực kém, nhưng dưới ngón nghề của Vân Trúc, âm thanh vẫn ưu mỹ vô cùng. Vân Trúc cười nói nàng muốn dùng cầm nát để gẩy ra âm thanh đẹp, tuy nhiên nói thì nói vậy, nhưng nàng lại giữ gìn cẩm nát này như bảo bối! Lúc Ninh Nghị cầm một chiếc chân giò hun khói về nhà, lúc tới trong sân "Ninh gia", đám người Tô Văn Dục, Tô Đàn Nhi đang trò chuyện về những việc hôm nay, ăn cơm tối xong, Ninh Nghị và Tô Văn Dục lại hàn huyên về chuyện doanh địa ở Sơn Đông. Khi quay lại trong sân, đèn dầu đã le lói, Đàn Nhi bế Ninh Hi ngồi bên cửa sổ ngắm người tuyết ở trong sân.
Ninh Nghị đi vào phòng, đùa giỡn với thê tử và đứa bé một lúc, Tô Đàn Nhi ôm Ninh Hi ngồi trên đùi hắn, khẽ hỏi:
- Huynh đang làm gì ở Sơn Đông vậy, sao lại khiến Văn Dục trở nên như kia …
- Làm sao vậy?
- Lúc cậu ấy trở về khi muốn bế Ninh Hi, nhìn rất ôn hòa, nhưng toàn làm Ninh Hi sợ khóc, cậu ấy rất xấu hổ, thiếp nhận ra được, cậu ấy đã không như trước đây nữa, mới mấy tháng thiếp không gặp mà cậu ta từ một công tử nhà giàu đã trở thành như vậy … Giống như là ngồi trong đại lao mới khiến một người thay đổi tính tình như thế, nhưng cũng không hẳn là dạng này …
- Đúng vậy.
Ninh Nghị lắc đầu.
- Cũng không hẳn là thế, nhưng cũng có chút là vậy, sau này hẳn là sẽ không như thế nữa, cái đó … có thể phá vỡ nhân sinh quan của con người …
- Bỏ đi, đừng để con nghe được.
Đàn Nhi mấp máy miệng, ghé sát mặt mình vào má con, cười cười, Ninh Nghị cũng đùa giỡn với đứa bé, khiến đứa nhỏ bật cười khanh khách.
- Mặc kệ thế nào, trải qua nhiều việc, cuối cùng cũng đã thành tài rồi, đúng không.
- Đúng vậy.
Lúc hai vợ chồng thì thầm trò chuyện trong phòng, trong Hứu tướng phủ ngoài thành Biện Lương, thư phòng rất sáng đèn, Tần Tự Nguyên đang hỏi Vương Sơn Nguyệt đủ loại chuyện về Sơn Đông, trong sân bên ngoài có vọng đến tiếng chạy tiếng hét của trẻ con, nói đến chuyện liên quan đến doanh địa, Vương Sơn Nguyệt cũng có chút do dự.
- … Thật ra, việc này đúng là vậy. Biểu hiện của Ninh Lập Hằng đối với việc đó vô cùng coi trọng, cháu đã từng nhìn, cũng từng thấy tình huống của Tô Văn Dục Tô gia, nghĩ … thật sự quá mức quỷ dị.
Ánh nến lay động, Vương Sơn Nguyệt đứng ở đằng kia, kể lại toàn bộ quá trình.
- … Lúc đầu, hình như chỉ là để bọn họ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, đơn giản huấn luyện, buổi tối đế bọn họ nói về một số chuyện xấu mà trước đây mình trải qua, để mấy hòa thượng kể chuyện xưa, nói cái gì nhân quả báo ứng, nhưng câu chuyện xưa này thật ra rất đơn giản, không hề sâu sắc …
Toàn bộ quá trình, thật ra cũng đơn giản như vậy, chỉ là trong doanh địa vô cùng nghiêm ngặt, ngoài ra, Ninh Lập Hằng còn ban thưởng cho những người nhận tội …
- Ai nói năng thành khẩn, ai nói hay nhất, có đạo lý nhất, hắn đều cho người chút lợi ích, cũng cho đi quản lý những người khác …
Ngay từ đầu hắn còn ở trong đó, chọn người nhận tội. Thời gian đó, có người cố ý nhận tội, cố ý giả dạng kể chuyện xưa, nhưng thời gian trôi qua, sự việc từ từ thay đổi. Cuộc sống trong doanh địa rất buồn tẻ, làm cho người ta có cảm giác thời gian trôi rất chậm. Qua một tháng, hắn đã đem toàn bộ hệ thống thành lập nên đi vào hoạt động, sau đó đại bộ phận thật ra là để chính bọn họ tự quản bọn họ …
- Người ở trong hoàn cảnh này rất khó có tâm lý giả bộ nữa, nói hoang đường nữa, tất cả mọi người bắt đầu lắng nghe chuyện xưa, sau đó là lần lượt nói những chuyện mình đã làm sai, nói vì sao mình làm sai, những người giả bộ thì cũng nói rất hối hận. Nói nói, không thể che giấu được mà cứ nói hết suy nghĩ, bởi vì ở mặt nào đó, nhận sai là một quang vinh. Người ta sẽ không để mình sinh hoạt tại một hoàn cảnh mà không có ai ủng hộ mình, sẽ cải biến hoàn cảnh, sẽ … phải thay đổi chính mình. Điều này thì Ninh Lập Hằng từng nói rồi, hình như là Hội chứng nhắc cho tỉnh lại gì đó.
- … Nói hay nhất phải là những người bị đám cường đạo bắt cóc, ngay từ đầu những người này sợ cường đạo, thời gian dài sau đó, bọn họ trái lại đã bắt đầu nảy sinh thiện cảm với cường đạo, cường đạo cũng thân thiết với bọn họ một chút, bọn họ còn nghĩ đấy là những người tốt … Cũng không phải là bọn họ thật sự nghĩ như vậy, là bởi vì mọi người đều tự gạt mình, không thể để mình sống trong bối cảnh sợ hãi, bọn họ tự cho mình một lý do, để mình cảm thấy hoàn cảnh đó không có trở ngại …
- Sau đó đến tháng thứ hai, sau khi Lập Hằng rời khỏi, sự việc càng trở nên kịch liệt. Người nhận tội thì có thái độ càng lúc càng thành khẩn, nhưng những người này lại tạo nên cảm giác nguy hiểm, bắt đầu âm thầm bảo người khác không nên như vậy, sau đó nổi lên vài lần bạo động. Người của cháu, người của Chúc gia trang có tới vài lần, nhưng hầu hết mọi hoạt động đều bị nội bộ bọn họ đè ép xuống, những người nhận tội này, cho rằng việc mình làm sai, phải ngăn trở người khác …
- Lúc đó Ninh Lập Hằng có chọn ở trong đó ra một số tiểu đầu mục làm tổ trưởng, có một tổ trưởng bởi vì thủ hạ muốn giết người chạy trốn, đã kích động người khác tác loạn, liền ra tay ngăn cản. Thậm chí sau khi đã ngăn cản, lại không cho phép những người khác làm càn nữa, nói thủ hạ kia chấp mê bất ngộ đã làm sai cũng chính là lỗi của mình, cuối cùng đã tự sát ngay trước mặt mọi người …
- Toàn bộ tình thế như vậy cho tới tháng thứ ba, một trăm người bị bắt, đã chết hơn ba mươi người, trong đó có mười hai là tự sát. Chỉ trong ba tháng, tình trạng của toàn bộ doanh địa là mọi người cả ngày đều nghĩ nghiệp chướng của mình nặng nề, còn có hán tử mấy tháng trước giết người như ngóe thì nay lấy nước mắt rửa mặt, tất cả mọi người đều muốn làm việc tốt, thế nhưng làm người ngoài nhìn vào, thật sự nghĩ … vô cùng kinh khủng, may mà có Lập Hằng ở phía sau bắt đầu điều đình, đưa vào hơn ba trăm đứa trẻ, theo họ học bản lĩnh, làm thầy trò truyền thừa …
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
73 chương
40 chương