Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 347 : ảo giác thính giác
Tháng tư âm lịch, băng tuyết tan, Trường Giang bắt đầu tiến vào thời kỳ lũ lụt, nước sông cuồn cuộn từ thượng du xuống, đến vùng Giang Ninh thì dần dần càng dâng cao, tuyến đường đi rất an toàn, lúc này chỉ có thuyền lớn ngập nước sâu mới dám chạy … Dù là như vậy, thuyền của đám Ninh Nghị cũng chỉ có chút chao đảo lắc lư, lúc ra khỏi cảng, nếu có người say tàu, liền dần dần bộc lộ bệnh trạng ngay.
- Đợi sau khi đến Đại Vận Hà, thuyền sẽ ổn định hơn, một hai ngày đầu khó tránh khỏi …
Lúc này trên thuyền phần nhiều là quan to hiển quý, là người có thân phận, thuyền đi không ổn định, liền có người tức giận, có người thậm chí còn lập tức muốn rời khỏi thuyền, bắt xe ngựa lên phía bắc, những người chèo thuyền không thể làm gì khác hơn là cẩn thận giải thích. Đám người Ninh Nghị mới nửa ngày đã gặp phải chuyện như vậy, trong thời đại này dù là người có thân phận xuất hành thật ra cũng không nhiều, mà say xe say tàu lại không có thuộc đặc trị, nếu là hải thuyền, bệnh trạng này càng thêm phiền phức, đành phải cố chịu đựng, không thể nào tưởng tượng được. Ninh Nghị thì còn đỡ, nhưng Tô Văn Dục đi theo thì say tàu hết sức kịch liệt, cũng đành phải để y nôn ở sau khoang thuyền, nói:
- Nôn rồi sẽ thành thói quen, con người là thế đấy.
Lần này hắn lên kinh, dù sao cũng là gia nhập hệ thống tình báo, Khang Hiền chỉ an bài bọn hắn ở một khoang phía sau, không xuất hiện với quan lại hiển quý ở khoang trước lắm, đãi ngộ của Văn Nhân Bất Nhị bọn họ cũng như vậy. Ninh Nghị cũng không để tâm chênh lệch thời đại, sau đó liền nói với người khác về năng lực thăng bằng, nói một điểm não của con người gần sát hai bên tai có một chỗ gọi là bộ phận tai trong, nếu giải phẫu ra, chỗ đó nên thế nào, đó là nơi điều khiển nắm giữ cân bằng của cơ thể con người, nếu người say tàu xe, hơn phân nửa là nơi đó phát triển kém.
Tiểu Thiền thỉnh thoảng bưng trà tới, biết Cô gia nhà mình lại nói những thứ mà người khác sẽ nghe không hiểu. Thật ra người bên ngoài dù không hiểu, Ninh Nghị cũng không giải thích gì nhiều. Văn Nhân Bất Nhị, Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa vốn tưởng rằng hắn đọc tạp thư mà bịa chuyện, sau đó lại thấy hắn nói rất có lý mạch lạc, mới tin có lẽ là có chuyện này. Thật ra bọn họ không hẳn là tin cân bằng não của con người là từ bộ phận tai trong kia, chỉ là nghĩ có lẽ Ninh Nghị hiểu biết chính xác trong não của con người có chút gì đó, lại nghe nói não người lúc phát triển lớn bao nhiêu, tâm trạng không khỏi hoảng sợ.
Lúc này dù là có y sĩ đại phu có hiếu kỳ, ở phương diện chuyện này cũng không đến mức đi giải phẫu để tìm hiểu. Nếu Ngỗ tác khám nghiệm tử thi thì còn có khả năng, nhưng tuyệt đối không đến mức mổ não người ra để xem rốt cuộc lớn thế nào.
Ninh Nghị vừa nói như vậy, mọi người không khỏi đều nghĩ, chẳng lẽ hắn nhàn rỗi tới mức đi nói lăng lung tung như kẻ điên? Thật ra Ninh Nghị không coi là thư sinh nho nhã, nhưng hành sự phần nhiều là ngoài dự đoán của mọi người, Văn Nhân Bất Nhị từng thấy tố chất thần kinh lạnh lùng của hắn. Đám Tề Tân Dũng tuy không giao tiếp với hắn nhiều lắm, nhưng cũng từng thấy hắn ở bên Lưu Tây Qua, sau đó lại nghe nói chính hắn đã lập kế mở cửa thành Hàng Châu, người như vậy, đâu thể đơn giản. Tuy rằng ngay từ đầu nghĩ hắn đi nghiên cứu cái này quả có chút kỳ quái, nhưng càng nghĩ, lại càng cảm thấy điều này thật sự có khả năng, tâm trạng không khỏi hoảng sợ, vô thức giữ khoảng cách với Ninh Nghị, chỉ có Tề Tân Hàn ít tuổi nhất trong Tề gia thỉnh thoảng cảm thấy hứng thú hỏi một câu:
- Bộ phận tai trong này có ích cho luyện công phu như Mai Hoa Thung không?
Ninh Nghị cầm chén trà cùng người ta hàn huyên như vậy một hồi sau đó cũng nói về những chuyện giang hồ, lại nói tới Lương Sơn, chốc chốc, hắn lại đi ra ngoài, đứng ở cửa nghiêng tai nghe ngóng một hồi, hỏi:
- Các ngươi có nghe được những tiếng thùng thùng thùng không?
Thanh âm này tất cả mọi người đều nghe thấy, cùng gật đầu. Thật ra mặt nước hơi xóc nảy, một vài cái rương va chạm vào nhau, nên có âm thanh đó. Ninh Nghị nghĩ nghĩ một lúc, lại nói tiếp:
- Hình như không phải, giống như là có người gõ tường …
Mọi người vừa rồi nghe hắn nói chuyện giải phẫu não người, lúc này sắc mặt đều biến đổi, đều cho rằng bệnh tâm thần của hắn phát tác, nhưng cũng may hắn nghe xong, liền lắc đầu nói:
- Có lẽ là ta nghe nhầm …
Trên đường đi này vẫn khá xóc nảy, đám người Văn Nhân Bất Nhị đi ra khoang trước tìm hiểu thân phận một vài tân khách trên thuyền. Đội tàu phủ Công chúa lên phía bắc, mục đích khác nhau, thật ra sản nghiệp mang danh nghĩa Thành Quốc Công Chúa rất nhiều, mỗi một khoảng thời gian, đều có một đội tàu như vậy đi nam bắc là điều tất yếu, lần này đương nhiên là lý do chúc mừng sinh nhật Thái Hậu, không ít quan to quý tộc hậu duệ di theo, thật ra cũng có chút liên quan đến thanh thế Bắc Phạt, tuy rằng ngoài miệng nói thu phục U Yến là chuyện lớn hai năm qua của Vũ triều, nhưng vật tư, quân phí chia đều theo đầu người là vấn đề thực tế, thật ra cũng có người nguyện ý ra nhiều, có người lại muốn ra ít, đều có lý do cả. Lúc thế cục phía nam đã được bình định, một nhóm người ở Giang Ninh có chút quan hệ với Hoàng gia liền nhân cơ hội chúc thọ, chuẩn bị lên phía bắc hoạt động.
Lúc này trong những người trên thuyền, quan viên, phú hào thậm chí là con cháu tông thân đều có, Văn Nhân Bất Nhị hỏi thăm một lượt, biết không còn thân phận quyền quý nào cao hơn, tất nhiên chỉ là kính nhi viễn chi cho thỏa đáng. Chỉ là ăn xong bữa cơm chiều, thì có người tới bái phỏng Ninh Nghị, tên là Trác Vân Phong.
Ninh Nghị trước đó chưa từng gặp bao giờ, nhưng sau đó ngẫm lại, tựa như từng nghe nói tới, chính là một gã tài tử trẻ tuổi coi như nổi tiếng ở văn đàn Giang Ninh, bởi vừa mới xuất hiện, lúc nghe người ta nói có Ninh Nghị ở trên thuyền, đại để cũng được đánh giá là học trò hàng thế hệ con cháu rất có thiên tư, tương lai tất sẽ thành người tài. Trong khoảng thời gian Ninh Nghị đi Hàng Châu, gã mới thoáng có chút tên tuổi.
Trác Vân Phong này cũng là thân phận tôn thất, mẫu thân gả cho một Huyện chủ, tuy rằng nhà chồng sau này cũng không có thành tựu gì, nhưng huyết mạch hoàng thất chung quy không thể xóa nhòa. Gã vừa thấy Ninh Nghị, trong lời nói bộc lộ sự cung kính, sau đó lại thỉnh giáo Ninh Nghị một vài kiến giải thi từ. Việc Ninh Nghị lên thuyền đi lên kinh cũng không nhiều người biết, vốn tưởng rằng gã thiếu niên này có chút quan hệ với Khang Hiền, cho nên tìm tới, sau đó trong lời nói mới phát hiện, thiếu niên này thì ra là người ngưỡng mộ Chu Bội, lúc nói chuyện thỉnh thoảng có đề cập tới Tiểu quận chúa, đều là thái độ tán thưởng. Ngoại trừ trong ngôn ngữ biểu hiện của thiếu niên này có chút cao ngạo ra, thì các mặt khác đều rất khá, nhưng thiếu niên có tài, kiêu ngạo, cũng là chuyện đương nhiên, không có gì cả.
Trò chuyện như vậy một hồi, thiếu niên ngồi với Ninh Nghị, uống vài chén trà, sau đó thì đi. Nhưng trong lòng Ninh Nghị lại nghĩ có chút không đầu không cuối, lại không rõ điểm kỳ lạ đó ở đâu. Thật ra mấy tháng gần đây người Chu Bội gả đi cũng đã định rồi, Trác Vân Phong này lúc này lên kinh, đương nhiên là không còn cơ hội nữa, nhưng nhìn thần tình của gã, tựa như có cảm giác trong lòng đã định liệu trước.
Không biết vì sao, ý nghĩ này xẹt qua trong lòng Ninh Nghị, rồi lập tức lại không nghĩ nhiều nữa. Trên thực tế, mấy ngày nay trong lòng hắn tự hỏi, đúng là vẫn còn vấn đề có liên quan đến Lương Sơn, hắn không quen thuộc với Lương Sơn, cần phải suy xét thật nhiều. Quan viên tầng trên của triều Vũ dương mưu không cần thiết phải dùng, mà âm mưu lại cần một lượng lớn tin tức tình báo chuẩn xác mới có thể chống đỡ, nhưng xác thực có một hai thứ có thể cấp cho Tần Tự Nguyên, cũng chính là mấy điểm trung thâm mấy ngày nay hắn cần hoàn thiện.
Buổi tối hôm nay thuyền lớn bỏ neo tại trong cảng, đêm lại có gió nổi lên, đội thuyền có chút chao đảo, nhiều người ở trên thuyền đều đã rời khỉ thuyền vào nghỉ tại trong một khách điếm bình dân, mấy người Tô gia cũng được bố trí, nhưng Ninh Nghị lại muốn bọn họ ở lại trên thuyền. Nhưng khi đội thuyền ổn định, Ninh Nghị cũng lên một chiếc thuyền lớn khác để hỏi thăm Vân Trúc và Cẩm Nhi. Vân Trúc không hề say tàu, mà với Cẩm Nhi có kỹ năng bơi như Lãng Lý Bạch điều thì căn bản không cần phải lo lắng cho nàng.
Tới buổi tối hôm nay, lúc Tiểu Thiền ngủ, Ninh Nghị khó ngủ nhìn ánh trăng bên ngoài khoang tàu, nghĩ đến Đàn Nhi và con nhỏ ở nhà đi kinh thành gặp một vài người, làm một số chuyện, có lẽ sẽ tạo nên ảnh hưởng … Hắn chỉnh lại tâm trạng, từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài buồng nhỏ trên tàu, thong thả đi dạo trên boong thuyền. Lúc này mây trôi trăng sáng, bóng cây lắc lư bên bờ sông, thành thị xa xa có ánh đèn dầu lóe sáng, chiếu ngược bóng dưới nước, nhưng cũng tạo nên cảnh sắc đẹp đẽ. Có lính tuần tra trên mấy chiếc thuyền lớn, thủ vệ sâm nghiêm, nhưng ban ngày trên thuyền có một vài quý nhân, không có quá nhiều người hầu, ngược lại cũng thanh tĩnh, đang nghĩ đến điều này thì đột nhiên bên tai nghe có tiếng thùng thùng vọng đến, lúc nghiêng tai cẩn thận nghe thì lại không còn nữa.
Hắn đang định quay lại buồng nhỏ, lại thấy dưới ánh trăng ở bên kia, Trác Vân Phong đang cùng một vài tên gia đinh đi lên một chiếc thuyền lớn, nói mấy câu gì đó, vùng lông mày chau lại, sau đó quét ánh mắt về phía mấy chiếc thuyền khác. Thoạt nhìn như là đang tìm thứ gì đó, lúc này đang suy nghĩ xem vật đó rốt cuộc ở đâu.
Trác Vân Phong nhìn vài lần, trong lơ đãng ánh mắt nhìn qua bên Ninh Nghị, sau đó khựng lại. Kiểu gặp gỡ ban đêm này, vốn chỉ chào hỏi là xong chuyện, nhưng thần tình của Trác Vân Phong có chút cổ quái, đầu tiên là nhìn Ninh Nghị ở bên kia một lúc lâu, sau đó từ xa, chắp tay gượng gạo, nhìn như là thấy có chuyện âm mưu khủng khiếp đã bị Ninh Nghị vạch trần. Vì vậy rất gượng gạo đối mặt với Ninh Nghị.
Chuyện này cũng làm cho Ninh Nghị có chút nghi hoặc. Thời đại này hắn từng bị người ta tính kế vài lần, như là Cố Yến Trinh, như là Lâu Thư Hằng hay là Tịch Quân Dục, đối với chứng bệnh vọng tưởng bị hại này hắn đã trở nên cảnh giác rất nhiều, ngay trong lúc đó đã ghi nhớ sự việc này trong đầu, sáng sớm hôm sau thức dậy, lúc luyện công thì vẫn nghĩ giữa mình và Trác vân Phong có từng gặp nhau bao giờ chưa. Lúc đó sương mù che mặt sông, hắn mới đột nhiên nghĩ ra một việc, xoay người đi đến chỗ bên kia.
Những nhân vật bên kia không rõ thân phận của hắn lắm, nhưng quản sự mà Thành Quốc Công chúa phủ phái đi theo thuyền thì lại biết hắn là ai. Ninh Nghị ở phụ cận khoang thuyền ngập ngừng một lúc, mới quyết định cầm chìa khóa kia của quản sự, bên trái là mở cửa một căn phòng nhỏ, để quản sự canh giữ gần đó, chỉ thấy trong khoang chủ yếu là cống phẩm vận chuyển lên kinh thành, là những cái rương rất to, được dán niêm phong lên đó. Ninh Nghị bò lên trên một cái rương, quan sát rất lâu, lại giậm chân, gõ gõ một lúc, bên trong mới có thanh âm khe khẽ truyền tới.
Ninh Nghị bèn mở chiếc rương ra, chỉ lát sau, đã phát hiện Chu Bội cuộn tròn đang hấp hối trong một rương gỗ lớn …
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
81 chương
183 chương
6 chương
5 chương
9 chương
61 chương