Nương tử là pháp y

Chương 34 : Sườn xào chua ngọt (14)

Sở Sở đứng trước mặt chàng, đứng cách chàng hai bước, y phục cũng cởi hết chỉ chừa lại một cái yếm mỏng, lúc này nàng đang nghiêng người vế phía Tiêu Cẩn Du, vòng tay ra phía sau cởi cái yếm nhỏ. Tiêu Cẩn Du vẫn nghĩ nha đầu kia còn nhỏ, rất nhỏ, lại giống như một nụ hoa mới chớm nở, chẳng biết tình ái là gì. Một cô nương đáng yêu mềm mại, khiến người khác nhìn thấy là trong lòng ấm áp, chẳng nhịn được chỉ muốn ngắm nàng nở rộ. Ngay lúc này khi nàng đang nghiêng người về phía chàng, Tiêu Cẩn Du mới phát hiện ra thân thể nhỏ bé đã mấy lần nhào vào trong ngực mình hóa ra cũng có chỗ lồi chỗ lõm, châu tròn ngọc sáng, dưới lớp y phục kia là một làn da trắng nõn, như hoa sen nở giữa mùa hè, mềm mại trắng mịn cứ như bóp một cái có thể tan ra thành nước, từng tấc từng tấc thịt trên người trông có vẻ chắc chắn, vừa thơm ngon vừa xinh đẹp… Không đúng… người muốn tắm là chàng, nàng ta cởi đồ làm gì?! Tiêu Cẩn Du chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng nhắm mắt quay đầu sang một bên, một mảng đỏ trên mặt còn lan rộng ra đến ngực, hơi thở cũng rối loạn, “Sở Sở…” Sở Sở đứng bên cạnh xoắn xuýt hồi lâu không biết làm gì, trên người nàng nổi đầy da gà, cuối cùng đành nghiêng đầu qua nhìn về phía Tiêu Cẩn Du hai mắt nhắm chặt, “Lập tức sẽ xong ngay thôi!” Tiêu Cẩn Du nghi ngờ có phải vừa rồi chàng chưa nói rõ không đây, “Sở Sở, ý ta là cô cởi y phục của ta… Chỉ cởi của ta, cô không cần cởi…” Không hiểu sao Sở Sở lập tức kêu lên, ” Á! Sao huynh mở mắt!” Cả gương mặt Tiêu Cẩn Du biến thành màu đỏ của quả anh đào chín, “Xin lỗi…” “Huynh… Huynh cứ nhắm chặt mắt lại, đừng mở mắt, rồi ta sẽ cho huynh nhìn mà!” ” Được…” Không đúng.. Nàng muốn cho chàng nhìn cái gì?! Tiêu Cẩn Du không dám hỏi cũng phải hỏi, “Sở Sở… Cô cởi y phục làm gì?” “Giúp huynh tắm mà, người huynh đang yếu mà nước lại lạnh như vậy, nếu như huynh ngồi không vững, chìm luôn trong thùng nước thì hỏng, ta phải ôm huynh mới được.” Hơi thở của Tiêu Cẩn Duy chỉ càng suy yếu chứ chẳng khỏe lên được. Tại sao vừa rồi chàng không nghiêm khắc sai thị vệ đưa nàng ta ra ngoài chứ! “Không được… Cô mặc y phục vào cho ta!” “Huynh đừng vội, ta biết hết mà! Khi ta còn bé bà nội cũng từng nói với ta rồi, trước ngày bái đường không thể để nam nhân nhìn thấy cơ thể mình, chỉ khi nào động phòng mới được, nếu không… sẽ chẳng có ai thèm lấy, cho nên trước tiên huynh đừng mở mắt, lát nữa ta ôm huynh từ phía sau, huynh đừng quay đầu lại nhìn ta là được rồi.” Tiêu Cẩn Du như muốn bùng cháy, gia đình này dạy dỗ con gái thế nào mà để nàng ta thốt ra những lời to gan thế này! Tiêu Cẩn Du nghiêm mặt lại giọng nói cũng trầm xuống, “Sở Sở, như vậy cũng không được…” “…” Sở Sở do dự một chút, rồi nàng nhếch miệng, dường như đã hạ quyết tâm, “Nếu như huynh muốn nhìn thì cứ nhìn đi!” Sắc mặt Tiêu Cẩn Du biến từ hồng thành đen. “Không phải… là vì nước quá lạnh, cô sẽ không chịu nổi đâu, để tự ta ngâm nước là được rồi…” “Huynh có thể chịu được thì ta cũng có thể!” Tiêu Cẩn Du chỉ còn kém nước cầu xin nàng, “Ta ngâm nước lạnh nhiều lần rồi, đã sớm thành thói quen…Còn cô ngâm nước lạnh lâu sẽ bị bệnh…” “Ta không sợ !” Nàng không sợ, nhưng chàng sợ! “Cô bị cảm thì lấy ai chăm sóc ta nữa…” Lời này có vẻ hiệu quả hơn hẳn những câu trước đó, Sở Sở nhìn những tảng đá chiếm hơn nửa thùng nước tắm, lại nhìn sang Tiêu cẩn Du đang vô cùng yếu ớt, cắn môi một cái, “…vậy ta sẽ ở bên cạnh chăm huynh vậy.” “Được..” Sở Sở nhanh chóng mặc y phục vào, cẩn thận đỡ Tiêu cẩn Du vào thùng nước, chưa đỡ chàng ngồi xong đã cảm giác thấy cơ thể chàng run lên từng cơn. Sở Sở lo lắng nhíu mày, “Có phải nước lạnh quá rồi không?” “Cũng tạm…” Ngồi trong thùng tắm, nước lạnh ngập đến ngang ngực, hơi lạnh thấm vào đến tận xương tủy chẳng chút ngại ngần chạy dọc cơ thể vốn đã gầy yếu của Tiêu Cẩn Du, chàng lạnh đến mức ngay cả thở cũng khó khăn, “Đừng sợ…. chờ Cảnh Dực tới, cô cứ nghe lời hướng dẫn của cậu ấy…” Sở Sở nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Tiêu Cẩn Du , “Lúc nào thì Cảnh đại ca mới tới chứ?” “Nhanh thôi..” ” Được, ta sẽ nghe lời huynh!” Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, cứ để cơ thể và ý thức của mình cùng đông cứng theo đống nước đá trong thùng. *** Khi ý thức được khôi phục lại, cảm giác đầu tiên của chàng là cổ họng tràn ngập mùi tanh, thực sự rất khó chịu, định nghiêng đầu nôn ra, ai ngờ vừa nôn xong thì lại một cơn nữa trào lên, nôn ra liên tục không biết bao nhiêu lần, lục phủ ngũ tạng cũng nhộn nhạo hết cả, đau đến mức suýt chút nữa khiến chàng muốn ngất đi. Cảm giác này rất quen thuộc, Tiêu Cẩn Du nghĩ bản thân lại quay về từ phủ Diêm Vương lần nữa rồi. Lần này quả thật là vô cùng may mắn…. Còn chưa mở mắt đã cảm nhận được một chiếc khăn lông ấm áp đang lau trên mặt, từng chút đi qua gò má, khóe miệng, cằm, sau đó người kia còn từ từ đỡ chàng ngồi dậy, tựa lưng vào một nơi rất mềm mại ấm áp, rồi lại đút cho chàng uống chút nước ấm. Tiêu Cẩn Du không nuốt trôi được, ho khan liên tục. Cơ thể ấm áp kia lại ôm lấy chàng chặt hơn, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ lên ngực chàng, giọng nói trong trẻo quen thuộc truyền đến bên tai, “Vương gia đừng vội, từ từ uống thôi…” Tiêu Cẩn Du ho khan mở mắt, “Sở Sở…” Bàn tay đang phủ lên ngực chàng ngừng vuốt, “Vương gia! Huynh tỉnh rồi!” “Ừ…” Sở Sở ôm lấy người trong lòng thật chặt, “Hu hu” khóc òa lên, “Vương gia huynh tỉnh rồi! Huynh dọa chết ta rồi! Sao bây giờ huynh mới chịu tỉnh ?!” “Xin lỗi…” Đột nhiên Sở Sở ngừng khóc, buông Tiêu Cẩn Du ra, rồi cẩn thận đỡ chàng nằm xuống, đưa tay chạm lên khuôn mặt không chút chuyết sắc nào của chàng, thất thần nhìn chàng, nàng nhỏ giọng tự nhủ, ” Nhất định là ta đang ngủ, lại nằm mơ rồi… Vương gia huynh ngủ đi, ta không làm phiền huynh nữa, huynh ngủ dậy rồi sẽ hết bệnh thôi..” Đôi mắt Sở Sở đỏ lên đầy nước mắt, dù không có hồn chút nào nhưng vẫn cố gắng chăm sóc chàng, trong đôi mắt đều là tơ máu, vành mắt thâm đen, khuôn mặt nhỏ nhắn dại ra như nhiễm một tầng bụi mờ, nhợt nhạt vàng như nghệ, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa giờ đã khô héo, ngay cả tinh thần cũng uể oải, tất cả đều hiện rõ trong mắt Tiêu Cẩn Du, ngực chàng đau đến không thở nổi. Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng vươn tay tới, hôn một cái vào lòng bàn tay đang chạm trên mặt chàng, rồi lại hôn thêm cái nữa, “Nằm mơ sao…” Sở Sở ngơ ngác nhất thời không phản ứng lại, Tiêu Cẩn Du cầm ngón tay cái của nàng khẽ cắn, Sở Sở lập tức hồi hồn lại, cả người nhào vào lòng chàng, ôm chặt lấy chàng, “Vương gia! Huynh đã tỉnh thật rồi! Huynh tỉnh rồi!” Tiêu Cẩn Du gắng gượng giơ tay lên, vỗ nhẹ lên lưng nàng, “Vất vả cho nàng rồi…” Sở Sở cứ thế khóc thật to, khóc được một lúc lâu thì hết hơi, tiếng khóc mới dần dần nhỏ lại. Tiêu Cẩn Du đợi nàng khóc nhỏ lại, mới xoa nhẹ mái tóc có chút rối bời kia mà thì thầm, ” Ta không sao rồi, nàng đi nghỉ một chút đi…” Sở Sở giữ nguyên tư thế như trước, ôm chặt chàng không buông tay. Tiêu Cẩn Du im lặng thở dài, nhìn mặt nàng là biết nàng đã cố gắng mấy ngày không ngủ rồi, một tiểu nha đầu vô lo như nàng sao có thể chịu được… Trong lòng Tiêu Cẩn Du hoàng hốt, liên tục vỗ về thân thể nhỏ bé đang khóc, ” Nếu nàng không chê ta, thì nằm bên cạnh ta ngủ một lát đi…” Sở Sở vẫn lắc đầu, ôm chặt lấy Tiêu Cẩn Du. Tiêu Cẩn Du than nhẹ, “Vậy thì giúp ta đi… nàng nằm bên cạnh ôm ta, được không…” Lúc này Sở Sở mới gật đầu, lau nước mắt bò lên giường, y phục cũng không cởi mà chui vào trong chăn của Tiêu Cẩn Du, nàng nằm úp mặt vào lòng chàng ôm chặt thắt lưng chàng, gương mặt nhỏ nhắn kề sát bên ngực chàng, nghe nhịp tim Tiêu Cẩn Du đang đập bình thường, thì thút thít khóc một lúc lâu, rồi đột nhiên nức nở nói, “Vương gia, Huynh vứt cái bùa hộ mệnh đó đi đi!..” Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, “Vì sao..” “Huynh vứt đi!… nó thật vô dụng!” Tiêu Cẩn Du khẽ cười khổ, đương nhiên chàng biết thứ kia vô dụng, nhưng đó là bùa nàng đã quỳ một canh giờ để xin cho chàng , “Làm sao nàng biết… Cũng có thể nếu không có lá bùa đó ta đã chết rồi…” “Phi phi phi! Chàng không thể chết!” “Ừ..” “Chàng sẽ sống đến một nghìn tuổi! Một vạn tuổi!” “Ừ..” “Người khác chết thì chàng cũng chẳng chết…” “Ừ..” “Chàng còn sống lâu hơn thần tiên…” “Ừ…” Sở Sở lẩm bẩm thêm mấy câu nhưng Tiêu Cẩn Du không nghe rõ lắm, vừa cúi đầu nhìn mới phát hiện ra nàng đã ngủ mất rồi, trên gương mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, nhưng tay vẫn ôm chàng rất chặt. Tiêu Cẩn Du than nhẹ, làm sao chàng có thể để tiểu nha đầu lo lắng đến mức này… Vừa kéo chăn lên cho nàng, trong phòng bỗng vàng lên hai tiếng ho khan giả bộ của ai đó. “Vương bát nghìn năm quy vạn năm [1], Vương gia, xem như huynh cũng là thần tiên rồi nhỉ.” [1] Vương bát nghìn năm quy vạn năm : Vương bát cũng là rùa, quy cũng là rùa. Nhưng những con rùa được gọi là Quy phải là những con rùa sống lâu, lên thần, dự đoán được tương lai. Còn vương bát chỉ là bọn tép liu riu. Không cần nhìn cũng biết là ai, Tiêu Cẩn Du chẳng khách khí lườm y, “Nói nhỏ chút…” Cảnh Dực bay từ trên xà nhà xuống, hai tay ôm trước ngực, cười toe toét đi tới bên giường, y nhìn cái đầu nhỏ trên ngực Tiêu Cẩn Du, “Yên tâm đi, muội ấy chăm sóc huynh ba ngày chưa chợp mắt, trời có sập xuống muội ấy cũng không tỉnh đâu.” Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại kia, nhìn gương mặt tràn đầy mệt mỏi, trong ánh mắt chàng tràn đầy yêu thương, rồi lại chau mày, “Sao cậu không khuyên nàng ấy…” ” Ta nói gì nàng cũng nghe, nhưng riêng chuyện đó thì nhất quyết không chịu. Từ đầu đến chân huynh mấy hôm nay đều do nàng ấy chăm sóc, ai muốn đến gần huynh thì nàng ấy sẽ liều mạng với người đó, chẳng chịu nghe lời khuyên giải gì cả!” Cũng giống hệt như cách chàng giải quyết công việc… Tiêu Cẩn Du giảm âm lượng xuống, “Cậu đến từ khi nào?” Cảnh Dực kéo ghế ngồi bên mép giường, vừa vặn eo, vừa xoa khuỷu tay đau nhức vì bám trên xà nhà, “Tên thị vệ kia mất gần mười canh giờ mới về đến kinh thành, ta lại mất nửa ngày ở vương phủ để thuyết phục Diệp Thiên Thu, nhưng lão già kia sống chết không chịu ra khỏi An Vương Phủ một bước, ta nói mỏi miệng lão mới xé hai tờ giấy chép mấy chữ rồi nhét vào tay ta, sau đó đạp ta ra khỏi cửa… Nếu mấy người đó dùng dằng thêm chút nữa thôi thì đống hồ sơ vụ án của Đại Lý Tự năm nay thật sự sẽ phải thiêu theo huynh rồi.” Tiêu Cẩn Du gật đầu, năm đó trước khi cứu chàng lần đầu tiên Diệp Thiên Thu đã ra một điều kiện, lão muốn ở lại An Vương Phủ, dù chết cũng không bước chân ra khỏi của, và chính miệng Tiêu Cẩn Du đã đồng ý như thế. “Chiều hôm sau ta mới đến, ta nói với mấy người ở đây là muốn tìm huynh xử lý một vài chuyện quan trọng trong kinh, nên mấy ngày gần đây không kẻ nào tới tìm huynh, hai ngày qua cũng chỉ có Thứ sử Thăng Châu tới một chuyến, muốn hỏi xem nên xử lí tên tiểu nhị đã đánh huynh trong tiệm ăn thế nào, lão ta vừa quỳ vừa khóc sống chết một trận với ta rồi đi, sau đó thì chẳng còn ai tới đây cả.” Tiêu Cẩn Du hơi chau mày, “Hôm sau cậu đã đến rồi… Tại sao ta lại hôn mê mất ba ngày?” Cảnh Dực tự tay xoa khuôn mặt tuấn tú nổi tiếng đệ nhất kinh thành của mình mà nói, “Vương gia, ta biết ta sinh ra đã có khuôn mặt mà bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ cũng thèm, nhưng huynh ngủ bao nhiêu ngày sao có thể do ta quyết được… Muốn trách thì trách cái lão quái gở nào đó muốn mặc áo liệm cho huynh ấy, lão ấy quả thật rất muốn lấy mạng của huynh đấy nhỉ, cái áo liệm đó chắc là lấy từ một cái xác thối nào đó, ngấm toàn nước bẩn từ thi thể mục nát…” Cảnh Dực nhìn thoáng qua trên giường, “Hoặc là trách thì trách thì trách vị Vương phi nương nương nhà huynh kìa, lúc khám nghiệm tử thi vô cùng nghiêm túc to gan, ngược lại đến lúc khám cho phu quân thì gan lại nhỏ xíu.” Sở Sở như nghe được gì đó, nàng cọ cọ mặt vào ngực Tiêu Cẩn Du, mơ màng chu cái miệng nhỏ nhẵn khẽ hừ một tiếng, Tiêu Cẩn Du vỗ nhẹ lên thắt lưng nàng, nàng lại chìm vào giấc ngay. Đuôi mày Cảnh Dực nhướn lên, có thể trèo lên giường Tiêu Cẩn Du, chui vào chăn chàng, nằm trong lòng chàng, được chàng ru ngủ, những đãi ngộ thế này chỉ dành duy nhất cho một chú mèo được Tiêu Cẩn Du nuôi cách đây nhiều năm. Mấy chuyện thế này, dựa vào số năm tu hành của Tiêu Cẩn Du thì đừng hòng lừa được chàng. Sở Sở ngoan ngoãn ngủ say, lông mày Tiêu Cẩn Du bắt đầu nhíu chặt, trầm giọng nói, “Là nàng ấy châm cứu à?” Cảnh Dực dở khóc dở cười, chỉ vào mũi mình, “Không phải muội ấy chẳng lẽ là ta sao? Nếu ta có bản lĩnh đó còn phải chạy đến chỗ lão Diệp năn nỉ làm gì…” Tiêu Cẩn Du vẫn hơi nhíu máy, “Nàng ấy cũng biết châm cứu à?” “Yên tâm đi, dù ta có lòng nói thì nàng ấy cũng chẳng có tâm nghe… Ta nói với nàng ấy, chuyện huynh bị bệnh là bí mật của An vưong phủ, nếu nói cho người ngoài biết thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của huynh, còn chuyện y thuật thì ta dốt đặc cán mai, nếu nàng ấy không thể châm cứu cho huynh theo hai tờ giấy lão Diệp đưa kia, thì ta sẽ quay lại kinh thành chọn quan tài cho huynh luôn.” Cảnh Dực nheo đôi mắt hồ ly đầy hứng thú nhìn cái đầu nhỏ của Sở Sở, ” Trong ba ngày nàng ta đã châm cứu cho huynh tổng cộng năm lần, mỗi lần châm cứu huynh đều thổ huyết rồi nàng ấy lại khóc, nếu như huynh còn không tỉnh, nàng ấy không điên thì ta cũng phát điên mất…” Bắt được sự ấm áp hiếm có trong đôi mắt Tiêu Cẩn Du, Cảnh Dực hạ tông giọng nói, ” Đường Nghiêm đã nói với huynh chuyện cậu ta nghi ngờ gia thế của nàng ấy chưa?” Tiêu Cẩn Du hơi ngạc nhiên, sao lúc này lại nhắc tới chuyện đó… Khóe miệng Cảnh Dực cong lên, cười khẽ, “Đường Nghiêm lo nàng ta giả heo ăn thịt hổ, nhưng theo quan sát của ta mấy ngày nay, nàng heo này chắc không phải giả vờ đâu.” Cảnh Dực vừa mới dứt lời, thì nhìn vào mắt Tiêu Cẩn Du, trong lòng lại thấy sợ hãi, “Không đúng, không đúng, Vương gia, Vương gia, để ta so sánh với cái khác…” Tiêu Cẩn Du từ từ cất giọng, “Nếu đã tới thì cũng đừng đi vội…” “Đừng, đừng, đừng…. hồ sơ của Đại Lý Tự vẫn chưa xong đâu!” “Đúng rồi… ba vụ án ở đây đều giao lại cho cậu xử lý, sau khi kết án thì mang hồ sơ về Đại Lý Tự nhập kho cho ta.” Cảnh Dực còn chưa kịp kêu oan đã phát hiện ra điều lạ, y sửng sốt, “Ba vụ sao?” Tiêu Cẩn Du thản nhiên nhắm mắt lại, ” Từng vụ một, nếu thiếu thì vẫn còn nữa…” “…” ***** [Tác giả] : Tiểu Kim Ngư da mặt mỏng, mau nhảy vào bát của Sở Sở đi ~~~