Nương tử là pháp y

Chương 33 : Sườn xào chua ngọt (13)

Tiêu Cẩn Du vốn không phải đang ngủ, chẳng những không phải đang ngủ mà chàng còn đang không nằm trên giường. Nhìn chiếc giường cứ như vừa bị lũ trộm cướp càn quét qua, nhốn nháo thành một mớ hỗn độn, đệm chăn đều bị kéo loạn hết lên, còn người đáng lẽ đang nằm trên giường lúc này lại lê lết trên sàn nhà, chàng đang cố gắng dựa vào sức lực của hai tay mà bò về phía cuối giường. Tiêu Cẩn Du chỉ mặc trên người một lớp y phục bằng lụa mỏng, mồ hôi thấm qua áo dính sát vào bả vai, tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt, hơi thở ngắn mà dồn dập, giống như đang phải chịu đày đọa tột cùng. Cho dù ở Ngưng Hương các bị đánh đau đến vậy, cũng chẳng thấy chàng vật vã như thế, Sở Sở ngu ngơ một chút rồi chạy vọt tới. “Vương gia! Huynh… huynh làm sao vậy!” Nghe thấy tiếng Sở Sở, thân thể Tiêu Cẩn Du thoáng chốc cứng đờ, lực tay phút chốc thả lỏng, lập tức chàng gục người xuống mặt sàn giá lạnh, dù rất muốn chống người đứng dậy, nhưng tay đã chẳng còn chút sức lực, nên càng khiến cơ thể run lên từng cơn. Sao nàng lại… tới đây vào lúc này! “Cô… ra ngoài…” Sở Sở cứ như chẳng nghe thấy gì, nàng không nhiều lời, ôm Tiêu Cẩn Du giúp chàng lật người lại rồi nhấc một cánh tay của chàng khoác qua vai mình, vừa đỡ vừa tìm cách nâng chàng lên xe lăn, rồi chạy tới bên giường lấy một chiếc chăn mềm phủ lên người cho chàng. Nhìn Sở Sở ôm chăn chạy tới, trong lòng Tiêu Cẩn Du đột nhiên trầm xuống, sắc mặt lại càng trắng bệch thêm mấy phần, cũng không biết lấy sức lực từ đâu tới, trước lúc Sở Sở phủ chăn lên chân chàng, đột nhiên chàng hung dữ đẩy mạnh Sở Sở ra. Chàng vừa đẩy nàng khiến cả người lẫn chăn lảo đảo lùi lại mấy bước, ngay cả chàng suýt nữa cũng ngả khỏi xe lăn luôn. Tiêu Cẩn Du hoàn toàn cạn kiệt sức lực mà dựa người vào xe lăn, sẵng giọng với Sở Sở đang có vẻ oan ức kia “Mau ra ngoài.” Lần này nhất định nàng có thể nghe thấy. Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du chau mày mím môi thật chặt thì đặt chiếc chăn xuống đất, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, “Huynh… Huynh nếu không thích ta hầu hạ, thì để ta gọi nha hoàn tới…” Chỉ cần chàng không phải khó chịu nữa thì thế nào cũng được. “Không cần” “Vậy… vậy ta đi tìm đại phu cho huynh!” “Không cần…” “Vậy… vậy huynh uống thuốc nhé, muốn uống thuốc gì, ta lấy cho huynh.” Tiêu Cẩn Du nhìn nha đầu đứng trước mặt mình đang rất muốn khóc, thì giọng nói lại chẳng thể lạnh lùng được nữa, dù chàng có muốn đuổi nàng đi cũng không thể nữa rồi. Tiêu Cẩn Du nhắm mắt lại, quyết đinh thả lỏng toàn thân, “Mặc y phục giúp ta đi…” Sở Sở sửng sốt “Hả?” Tiêu Cẩn Du cố gắng ổn định lại hơi thở càng ngày càng dồn dập. “Không phải chúng ta đã ngoéo tay hứa rồi sao…” Sở Sở ngơ ngẩn nhìn chàng: “ Bây giờ sao??” “Đã qua giờ tý…” Tiêu Cẩn Du vẻ mặt bình tĩnh cố nhịn đau không dám ngất, giọng nói yếu ớt nhắc lại: “Nếu cô đổi ý cũng không sao…” “Ta không đổi ý!” Sở Sở chạy tới lấy bộ y phục treo trên giá, rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vừa rồi chàng tốn bao nhiêu sức lực bò về phía cuối giường, không phải hướng về phía xe lăn, cũng không phải bò về phía hòm thuốc, nếu là hướng này thì cũng chỉ có bộ y phục treo trên giá gỗ đỏ là đáng giá với chàng. Chàng phí bao nhiêu công sức như vậy, chỉ để lấy y phục mặc thôi sao? Vì sao chàng lại không gọi người tới giúp đỡ chứ! Sở Sở ôm y phục của Tiêu Cẩn Du, còn chưa đi đến bên cạnh chàng, trước mắt liền xuất hiện một cái bóng màu xanh, rồi trên tay nàng trống không, còn chưa hồi lại tinh thần, y phục đã nằm trên tay thị vệ kia. Gã thị vệ luôn đối xử ôn hòa với nàng lúc này lại đang xanh mặt, y không nói một lời, trong chớp mắt hoàn thành một loạt động tác. Lật một bên vạt áo trong đống y phục. Kéo miếng ngọc bội đầu hổ đính trên đai áo xuống. Phá vỡ miếng ngọc kia. Từ trong đống vụn nhặt một viên thuốc nhỏ màu đỏ lên rồi nhét vào miệng Tiêu Cẩn Du. Rồi y xoay người rút kiếm kè lên cổ Sở Sở. “Rốt cuộc cô là ai?” Bị kiếm kè kè bên cô, rồi cả ánh mắt giết người của y nữa, Sở Sở vừa sợ hãi lại oan ức, đứng tại chỗ không dám cử động, “huhu” một tiếng rồi bật khóc nức nở, “Ta là Sở Sở mà!” Thị vệ dứ dứ kiếm, “Để ta xem mất đầu rồi cô còn dám nói dối nữa không!” “Là ta bảo nàng ấy lấy y phục…” Tiêu Cẩn Du khàn giọng nói một câu không liên quan, nhưng thanh kiếm trong tay thị vệ như bị làm phép, dừng lại trên không trung, rồi nháy mắt “Bộp” một tiếng tra vào vỏ như cũ. Trước khi đi gã đã được Ngô Giang bí mật giao phó, nếu gặp phải tình huống như này, cần phải nhanh chóng lấy viên thuốc giấu trong miếng ngọc bội đầu hổ cho vương gia uống, sau đó sẽ tra khảo tất cả những người xung quanh, ngoại trừ người mà vương gia đồng ý cho động vào y phục của mình. Người có tư cách giúp vương gia đi lấy thuốc cứu mạng ngài trong cận kề cái chết ấy, hẳn phải là người vương gia cam tâm tình nguyện giao phó tính mạng. Tra kiếm vào vỏ xong, gã thị vệ liền xoay người quỳ trước mặt Tiêu Cẩn Du, giọng nói tràn ngập hổ thẹn, “Vương gia, ty chức đến chậm rồi.” Tiêu Cẩn Du chậm rãi điều hòa hơi thở, khẽ lắc đầu, “Ngươi mau chóng hồi kinh, mời Cảnh Dực tới đây một chuyến…” “Vương gia, nơi này rất nguy hiểm, để ty chức bảo vệ ngài rời khỏi đây trước đã .” “Không cần, ta tự có quyết định… Ngươi mau trở về, đừng để to chuyện…” Việc mà An vương gia đã quyết thì không phải người thường có thể cản được. “Vâng…” Thị vệ quay đầu nhìn sang Sở Sở, trông tiểu nha đầu bình thường hoạt bát nhanh nhẹn giờ lại bị dọa tới mức khuôn mặt trắng bệch, nước mắt chảy tới cằm, thì trong lòng y vô cùng áy náy, liền ôm quyền với Sở Sở, “Là do ty chức lỗ mãng, mong Sở Sở cô nương không trách, nhờ cô chăm sóc cho vương gia giúp ta.” Sở Sở sửng sốt, vừa nãy tên này còn muốn chém đầu nàng, giờ lại nói mấy câu khách sáo như chẳng có chuyện gì là sao? Sở Sở còn chưa nghĩ thông thì thị vệ đã biến mất không tiếng động khỏi căn phòng. Nhìn Sở Sở hai má còn đẫm nước mắt đang ngây ngốc đứng đó, Tiêu Cẩn Du khẽ than nhẹ. Không biết bản thân đã tạo nghiệt gì, trêu chọc đến thần thánh phương nào, khiến ông trời phái tiểu nha đầu này xuống chỉnh chàng dã man thế này. “Cô đừng sợ… là do cậu ta hiểu lầm thôi, ta thay cậu ta xin lỗi cô…” Sở Sở chớp đôi mắt chứa đầy nước, miệng nhỏ chu lên thật cao, “Dựa vào đâu mà hắn muốn chém đầu ta chứ?” Tiêu Cẩn Du lẳng lặng nhìn Sở Sở, “Cậu ta cho rằng cô muốn hại ta…” Sở Sở tức giận tới mức giậm chân, “Ta là nương tử của huynh! Huynh là Hoàng Thượng ban cho ta! Tất nhiên ta phải đối tốt với huynh, ta làm sao có thể hại huynh được!” “Ta biết… Là cậu ta đã hiểu lầm…” “Hắn thật là ngốc!” “Ừm…” Sở Sở kéo tay áo của mình lên lau nước mắt, “Vậy… hiện giờ huynh đã khá hơn chút nào chưa?” Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, chí ít hiện giờ chàng đã không còn cảm thấy ngạt thở như vừa rồi, người cũng không còn đau nữa. “Vậy muội tiếp tục mặc quần áo giúp huynh nhé.” “Không cần…” “Không được! Chúng ta đã ngoéo tay rồi mà!” Tiêu Cẩn Du thầm cười khổ, “Một lát nữa rồi mặc, bây giờ cô giúp ta cởi ra đi…” Nếu quay lại một canh giờ trước, Tiêu Cẩn Du không thể tưởng tượng được cuộc đời chàng cũng có lúc phải nhờ một con nhóc cởi y phục cho mình, cũng giống như chàng chẳng thể ngờ trong tình thế cấp bách chàng lại nguyện ý giao tính mạng mình vào tay nàng. Sở Sở ngẩn người, không phải chàng đang mặc đồ ngủ rồi sao, “Nếu cởi chẳng phải sẽ không còn mặc gì sao?” Tiêu Cẩn Du cảm thấy không còn sức để đỏ mặt nữa, “Ta muốn ngâm nước…” Cả người chàng ướt ẫm vì mồ hôi lạnh, còn bò trên sàn nhà một lúc lâu, ngâm nước nóng sẽ có thế xua tan khí lạnh, “Được giờ ta đi đun nước nóng cho huynh!” Tiêu Cẩn Du lắc đầu, “Không cần…lấy nước lạnh, càng lạnh càng tốt…” Sở Sở tưởng mình nghe nhầm “Huynh muốn ngâm nước lạnh sao?” “Nước đá là tốt nhất…” Sở Sở kinh ngạc trợn tròn hai mắt “Vì sao?” “Để chữa bệnh…” Tiêu Cẩn Du nhìn Sở Sở chăm chú “Nếu không ta sẽ chết…” Sở Sở gấp đến nỗi gương mặt đỏ bừng cả lên, “Không phải vừa rồi huynh nói mình đã đỡ rồi sao!” “Ta chỉ có thể chịu được hai ba canh giờ nữa…” “Vậy… ngâm nước đá có tác dụng sao?” Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu. “Vậy ta đi lấy nước giúp huynh!” “Cảm ơn…” *** Sở Sở vừa mới chạy ra cửa liền nhìn thấy trong sân có hai cái chum lớn, bình thường chum nước được chuẩn bị để đề phòng hỏa hoạn, nước bên trong đã quá nửa chum, trên mặt nước kết một tầng băng dày bằng một bàn tay, đủ lạnh, rất phù hợp! Sở Sở cầm một tảng đá đập vỡ lớp băng, lấy xô nước tới rồi xách mấy chuyến nước lạnh hòa lẫn với băng, đổ đầy hơn phân nửa bồn tắm trong phòng. Việc này thì nàng làm rất nhanh và gọn, nhưng chờ tới khi đấy xe lăn của Tiêu Cẩn Du vào phòng tắm, rồi giúp chàng cởi y phục, thì Sở Sở lại chậm chạp không hành động. Tiêu Cẩn Du tựa người vào xe lăn, mở mắt nhìn Sở Sở cứ sờ soạng đai lưng trên eo chàng, một lúc sau lại sờ vạt áo trước ngực chàng, vừa sờ vừa nhìn vào mặt chàng, khiến cơ thể chàng đang từ lạnh chuyển sang nóng rực, mà Sở Sở vẫn chưa làm xong. Tiêu Cẩn Du không nhịn nổi nữa, “Cô đang làm gì…” Sở Sở chu môi, nhìn chằm chằm chiếc đai trên eo chàng nhỏ giọng giải thích, “Ta không dám.” Tiêu Cẩn Du nghẹn họng, lúc này rồi mà nàng còn nói mình không dám? “Không phải cô đã cởi giúp ta một lần rồi sao…” Tiêu cẩn Du có chết cũng chẳng quên được, hôm đó nha đầu này không những đem chàng cởi sạch sẽ, còn sờ soạng trên dưới người chàng không biết bao nhiêu lần, chỗ có thể hay không thể nàng cũng đã chạm vào hết rồi, chàng đã là bình nứt không sợ bể, nàng còn sợ cái gì chứ… Sở Sở cắn chặt răng, khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn, “Lúc ấy huynh đang bất tỉnh! Ta… ta chỉ cởi y phục cho thi thể thôi!” Tiêu Cẩn Du suýt thì nôn ra máu, nàng lại dám đối xử với thân thể chàng như vậy… thật sự coi chàng là thi thể sao! Giúp chàng cởi y phục mà chàng còn phải nhắm mắt lại, đây là logic gì vậy chứ… Tiêu Cẩn Du bất lực nhắm mắt lại “Được…” Cảm giác tầng tầng lớp lớp y phục thấm mồ hôi lạnh dính trên người được một đôi tay dịu dàng nhanh chóng lột bỏ, bàn tay mềm mại ấy lập tức chạm lên thân thể gầy yếu lạnh buốt của chàng, còn tỉ mỉ nghiên cứu vài nơi trên cơ thể. Thân thể suy yếu đến mức sắp không chịu nổi, chàng đâu còn đủ sức để nhịn nàng như vậy chứ… Đôi tay nàng mơn trớn đến đâu thì nơi ấy nóng rực như bị lửa đốt, vừa nóng vừa đau, khiến cơ thể chàng cứ run lên bần bật, Tiêu Cẩn Du không dám mở mắt, cũng không dám lên tiếng, càng không dám tùy tiện cử động. “Vương gia, huynh bị ngã lúc nào, sao không bôi thuốc vậy!” Mỗi chỗ Sở Sở chạm qua không phải sưng đỏ thì đang bầm tím, những nơi sưng đỏ đều là vết thương mới, vết thương đều do tên tiểu nhị độc ác kia đánh, nhưng những chỗ bầm tím kia rõ ràng vì ngã mà thành, hơn nữa chắc cũng được mấy ngày rồi, nàng nhớ lần trước khi giúp chàng lau người còn chưa có, vậy mà mới có mấy ngày trôi qua, trên người đã tím chỗ này bầm chỗ kia rồi! Lúc này đầu óc Tiêu Cẩn Du đã không còn minh mẫn để nghĩ ra lí do gì lấp liếm nữa, đành phải có gì nói nấy, “Lúc ra khỏi thùng tắm… với khi leo cầu thang…” Sở Sở cẩn thận xoa nhẹ những vết bầm tím trên cơ thể chàng, tức giận chu miệng nhỏ, “Nha hoàn kia cũng thật là vụng về!” Tiêu Cẩn Du kinh ngạc, vẫn không dám mở mắt, “Nha hoàn nào?” “Chính là nha hoàn giúp huynh tắm rửa, mặc y phục cho huynh ấy… Cô ta còn dám để huynh bị thương!” Tiêu Cẩn Du hoài nghi bản thân bị đau đến mụ mị đầu óc rồi“Ta có gọi nha hoàn vào hầu hạ bao giờ…” “Là huynh nói có người giúp huynh ra khỏi bồn tắm, lại còn là nữ nhân nữa!” “Ta nói lúc nào…” Sao chàng chẳng có chút ấn tượng nào cả… “Huynh rõ ràng đã nói như vậy!” Tiêu Cẩn Du yên lặng thở dài, chẳng thể nào nghĩ nhiều được nữa, “Ta nói bừa… Là tự ta bước ra…” “Sao huynh lại lừa ta chứ!” Giọng điệu này nghe thế nào cũng cảm thấy nàng đang rất vui mừng? Nghe được câu trả lời vừa lòng, đôi tay nhỏ kia cuối cùng cũng buông tha cho cơ thể chàng, nhưng Sở Sở vẫn chưa cho chàng mở mắt. Tiêu Cẩn Du liền nhắm mắt đợi thêm một lúc nữa, vẫn không thấy Sở Sở định đỡ chàng vào bồn tắm. Nha đầu này lại định giày vò chàng nữa sao… Tiêu Cẩn Du nhíu mày mở mắt, vừa mới mở mắt thì suýt nữa lại muốn ngất đi. ***** [Tác giả] : Muốn Tiểu Kim Ngư tin tưởng một ai đó, thật sự rất khó… Vì giúp Sở nha đầu ăn sạch Tiểu Kim Ngư, thì tui đành phải cho Tiểu Kim Ngư nếm chút khổ sở đã, nếu không…. sao người ta có thể cam tâm tình nguyện đến thế được ~ ah ha ha ha Nha Đầu vẫn là mẹ ruột đúng hem ?