Nương tử là pháp y

Chương 32 : Sườn xào chua ngọt (12)

“Ngươi đang làm gì?” Uyển nương vừa vào cửa đã bị hình ảnh trước mắt khiến cho sợ ngây người, cùng lúc đó Sở Sở theo sau nàng ta bước vào, vừa nhìn thấy cảnh này nàng chạy vội tới dùng hết sức lực của mình đẩy mạnh tên Tiểu nhị kia ra, cả người bổ nhào về phía Tiêu Cẩn Du, rồi quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm tên Tiểu nhị, “Ngươi lại dám đánh huynh ấy!” Bị Sở Sở đẩy một cái khiến tên Tiểu nhị giật mình hồi hồn lại. Vừa rồi… ban đầu hẳn chỉ là muốn giáo huấn cái tên vừa tạt mình một gáo nước lạnh mà còn ra vẻ bình tĩnh kia, chẳng qua là hắn muốn nghe một câu xin tha, thế nhưng người này một câu cũng không nói, ngay cả sắc mặt cũng không đổi, vẫn luôn dùng ánh mắt giễu cợt để nhìn hắn, vì vậy hắn càng đánh càng hăng…. Nhìn người ngã trên mặt đất còn nôn ra bao nhiêu máu kia, cả người Tiểu nhị cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Sở Sở vừa quát lên một tiếng thì Uyển nương cũng hồi hồn lại, mặt mày choáng váng, nàng ta hoảng sợ chạy tới kéo Tiểu nhị quỳ ngay xuống, cuống quýt dập đầu ” Dân nữ tội đáng muôn chết! Xin Vương gia bớt giận! Vương gia thứ tội!” Vương gia? Tên tiểu nhị kinh ngạc nhìn người trước mặt đang được Sở Sở cẩn thận từng li từng tí dìu đứng lên, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại thốt ra một câu. “Ngài… Ngài là Vương gia, An vương gia?” Tiêu Cẩn Du vịn tay vào vai Sở Sở ngồi trở lại xe lăn, vùng eo chàng vốn dĩ đã yếu còn bị trúng nhiều cú đá như vậy, nhất thời đau đến mức chỉ có thể thả lỏng người mà dựa vào ghế, thế nhưng từng âm thanh truyền tới tai tên tiểu nhị vẫn như vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh. “Ta đã nói rôi, là chính ngươi muốn chết…” “Tiểu… Tiểu nhân đáng chết! Là tiểu nhân có mắt như mù! Tiểu nhân…” Tiêu Cẩn Du trầm giọng cắt ngang lời nói của tên Tiểu nhị. ” Uyển nương.” Uyển nương vội vàng dập đầu. ” Có dân nữ.” ” Tên này vừa đánh bản vương, là ngươi tận mắt nhìn thấy đúng không?” ” Dạ đúng ạ.” Sở Sở căm hận trừng mắt nhìn tên Tiểu nhị đang quỳ rạp dưới đất kia, dáng vẻ ấy giống như là hận không thể nhào tới xé xác hắn ra luôn vậy. ” Ta cũng nhìn thấy!” Tiêu Cẩn Du lẳng lặng nhìn tên tiểu nhị, ” Nhân chứng vật chứng đủ cả, ngươi còn có gì muốn nói không?” ” Tiểu nhân có tội! Tiểu nhân đáng chết!” Tiêu Cẩn Du day nhẹ hai thái dương, ” Biết đường tới Thứ sử nha môn đi thế nào rồi chứ!… Nói với Đàm thứ sử, ngươi phạm vào tội gây thương tích cho Hoàng thân quốc thích, ông ấy sẽ tự biết sẽ xử lí ngươi thế nào.” Tiểu nhị nghe vậy thì sửng sốt, Sở Sở vội la lên, “Không được! Nếu như hắn chạy mất thì làm thế nào ?” Tiêu Cẩn Du thản nhiên nhìn tên tiểu nhị, “Nếu trong lòng ngươi có gan này thì có thể thử xem sao…” “Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám!” Uyển nương hung dữ liếc mắt nhìn tên Tiểu nhị, “Ngươi còn chưa cút ?!” “Vâng…vâng!” Tên Tiểu nhị liền chạy vội ra ngoài, Uyển nương lại quay về phía Tiêu Cẩn Du dập đầu một cái thật thấp, “Xin Vương gia tha tội… hiện giờ mọi người trong trấn đều đang bàn tán quán ăn của dân nữ lấy thịt người để nấu ăn nên việc buôn bán không thể tiếp tục, những Tiểu nhị cũ vì kế sinh nhai nên đành phải chuyển chỗ làm, người bình thường cũng đều sợ xui xẻo, nên dân nữ chỉ có thể thuê được kẻ không ra gì như hắn… Đã mạo phạm Vương gia như vậy, Uyển nương thật đáng tội chết!” Tiêu Cẩn Du đè nén tiếng ho khan, “Cũng là lỗi của ta nữa, không trách ngươi được… Còn phải mời Uyển nương làm cho chúng ta một phần sườn heo xào chua ngọt.” Sở Sở và Uyển nương đều sửng sốt, sao lúc này rồi huynh ấy còn muốn xương sường gì chứ?! Tiêu Cẩn Du cười yếu ớt nói thêm, “Việc này rất quan trọng… Nếu làm tốt, thì có thể giúp ngươi rửa sạch mấy tin đồn nhảm…. hơn nữa còn có thể điều tra và phá vụ án này.” ” Vâng, Uyển nương sẽ làm ngay lập tức, trước tiên mời Vương gia lên trên lầu nghỉ ngơi một chút ạ!.” “Không cần, ta ngồi ở đây cũng được … Ngươi hãy làm nghiêm túc, làm giống như mọi ngày là được.” “Vâng, thưa Vương gia.” *** Uyển nương vừa đi, Sở Sở liền đưa bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ một bên mặt bị đỏ của Tiêu Cẩn Du, vành mắt phiếm hồng nhìn chàng, “Huynh có đau không?” Vốn chỉ là một bên mặt bị đỏ, vừa bị nàng sờ như thế, bên mặt kia cũng đỏ lên theo, Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, “Không đau… Vừa rồi cô đi đâu vậy?” “Lúc đầu ta muốn nói chuyện với bà chủ nhờ bà ấy làm sớm hơn một chút, chờ huynh đến là có thể ăn rồi, bà ta nói bà ấy không giết lợn, cũng không dám một mình đi mua xương sườn bên ngoài nữa, ta cũng không biết giết lợn, nên ta cùng bà ấy ra chợ mua xương sườn, giúp bà ấy chọn xương…” Sở Sở vừa nói chuyện vành mắt cũng đỏ lên, nàng ôm cổ Tiêu Cẩn Du một cái, nằm bò lên bả vai chàng ” hu hu” liền khóc lên, ” Sau này nhất định ta sẽ chăm sóc huynh mỗi ngày, ngày nào cũng đi theo huynh, không để cho kẻ xấu bắt nạt huynh!” Tiêu Cẩn Du dở khóc dở cười, nhìn nàng khóc mà trong lòng chàng còn khó chịu hơn so cả nỗi đau do vết thương mang lại, chàng giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Sở, “Là ta không cẩn thận, cô đừng khóc nữa…” Sở Sở ngồi thẳng dậy lau nước mắt, mí mắt vẫn còn ướt nhìn Tiêu Cẩn Du, “Huynh cởi hết quần áo ra!, Để ta nhìn xem trên người huynh có vết thương nào nặng không.” Cởi đồ ở đây sao… Đúng là chỉ có nàng mới nghĩ ra được! “… Không cần, ta không bị thương.” Sở Sở cắn môi, nhìn thấy trên vạt áo trắng của Tiêu Cẩn Du có dính vệt máu loang lổ, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, “Huynh gạt ta… Trên áo huynh có máu kia kìa! Còn nôn ra nhiều máu như vậy!” “Dạ dày của ta không khỏe, thường xuyên bị như vậy, không có gì đáng ngại…” “Huynh lừa ta!” Sở Sở nắm lấy tay Tiêu Cẩn Du đã lạnh giống như tảng băng, ” Chắc chắn là huynh rất đau, huynh xem tay huynh cũng run lên cả rồi!” Tiêu Cẩn Du muốn rút tay ra, nhưng vừa đưa mắt đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, trong lòng chàng đau nhói, tay cũng cứng lại. Tinh thần còn chưa tỉnh táo, Sở Sở đã kéo tay chàng đặt vào trong ngực mình. Bàn tay bị lạnh đến mức đông cứng được Sở Sở ôm chặt áp vào ngực mình, tay chàng đặt bên ngoài quần áo, chỉ cách bộ ngực kia một lớp vải, nhưng chàng cảm nhận được rất rõ tim nàng đang đập thình thịch giống như chú thỏ con tinh nghịch, nhiệt độ cơ thể thì như một lò lửa vậy, Tiêu Cẩn Du động cũng không dám động, hai bàn tay muốn run cũng không dám run. Đúng vậy, chàng thừa nhận, quả thực nơi đó rất mềm mại thơm mát, dễ chịu hơn gấp trăm nghìn lần so với mọi loại lò sửa nào trên đời, cảm giác ấm áp này cứ như biết chuyển động vậy, nó chạy dọc theo hai tay đến khắp toàn thân chàng, cả cơ thể từ trong ra ngoài đều được sưởi ấm, thế nhưng… Chàng biết rõ thị vệ được mình phái tới theo dõi Ngưng hương các đang ở ngay bên cạnh, hơn nữa chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái là bọn họ có thể nhìn được toàn bộ mọi chuyện. Vừa rồi lúc chàng bị đánh, các thị vệ không ra mặt, không phải vì không thấy mà là vì chàng đã đưa ám hiệu ngăn cản y. Từ trán đến cổ Tiêu Cẩn Du đều đỏ đức mức có thể nhỏ ra máu, chàng phải dùng toàn bộ sức lực mới nói được một câu, “Không đau thật mà… chỉ là… chỉ là ta rất lạnh, rất lạnh, cô đi đốt giúp ta một chậu than không!” “…” Sở Sở do dự một chút, mới từ từ đặt tay chàng xuống, rồi nàng lau nước mắt trên mặt, biến gương mặt nhỏ nhắn kia càng lau càng lem nhem, “Được rồi, ta đi đây!” “Cảm ơn…” *** Sau khi Sở Sở chạy về, nàng bận rộn một lúc lâu để chuẩn bị hai chậu than cháy mạnh đặt bên cạnh bàn của Tiêu Cẩn Du, đun thêm một ấm trà nóng hổi, thắp một ngọn đèn sáng trên bàn, khiến cho cả đại sảnh vắng vẻ dần có hơi ấm con người trở lại. Sở Sở vội vàng làm xong mọi chuyện thì Uyển nương cũng bưng đĩa sườn xào chua ngọt từ trong bếp đi lên. ” Chẳng qua dân nữ cũng chỉ nấu theo công thức bình thường, nhưng các thực khách cứ khen quá lời… Vương gia mời ngài dùng.” Xương sườn được chiên màu nâu đỏ bóng loáng và xếp rất gọn trong chiếc đĩa sứ màu xanh da trời, mùi thơm theo hơi nóng bay ra, cố gắng trêu chọc gương mặt trong trẻo lạnh lùng kia của Tiêu Cẩn Du. Từ trước đến nay khẩu vị của Tiêu Cẩn Du không được tốt lắm, nhưng dù sao chàng cũng lớn lên cùng những món ăn trong Ngự thiện phòng. Hơn nữa ở An vương phủ cũng có mấy đầu bếp nổi tiếng trong cả hoàng cung và kinh thành, đối với món sườn xào chua ngọt phổ biến này, chàng vẫn có quyền phát biểu ý kiến. So với phần sườn lúc trước Đường Nghiêm đưa tới thì đĩa sườn này quả thực chỉ có hơn chứ không kém. Chất lượng như vậy, hương thơm như thế so với những món trong Ngự thiện phòng, cũng có thể xem như là thượng phẩm trong thượng phẩm rồi. Nhìn Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, một lúc lâu cũng không hề động đũa, Uyển nương cúi đầu nói, “Tay nghề Uyển nương kém cỏi, đã khiến Vương gia chê cười rồi.” Tiêu Cẩn Du nhìn về phía Sở Sở, “Cô cảm thấy thế nào?” Sở Sở chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn trả lời đàng hoàng, “Ta cảm thấy bà chủ nấu rất ngon, làm tốt hơn so với dì Phượng…” Vừa nói vừa gắp một miếng sườn trong đĩa, nàng cắn một miếng, vừa nhai vài lần, đôi mắt lập tức sáng lên, còn chưa kịp nuốt xuống đã cao hứng giơ nửa miếng xương sườn kêu lên, “Không đúng, không đúng! Là dì Phượng làm ngon hơn! Dì Phượng ngon hơn!” Tiêu Cẩn Du khẽ run, “Vì sao?” Sở Sở đưa nửa miếng xương sườn còn lại trong tay đến bên miệng chàng, “Huynh nếm thử thì biết!” Sắc mặt Tiêu Cẩn Du lạnh hẳn đi, từ trước đến giờ chưa có kẻ nào dám dùng đồ ăn thừa của mình cho chàng ăn, lại còn là tư thế như muốn đút cho chàng thế này… Tiêu Cẩn Du vừa định nhận lấy miếng xương sườn này từ trong tay Sở Sở, thì tay kia của nàng đã đè cánh tay chàng lại, chàng sao vậy chứ, chẳng biết tỏ vẻ là người bệnh chút nào “Huynh đừng lộn xộn, để ta đút cho huynh, huynh há miệng là được rồi.” Tiêu Cẩn Du nghĩ mãi mà không biết, nếu như mình kiên trì cự tuyệt nàng, bước tiếp theo nha đầu kia sẽ làm gì đây. Suy cho cùng thì nơi này cũng còn có người ngoài nữa, cộng thêm trong phòng không biết có bao nhiêu thuộc hạ đang im lặng quan sát diễn biến, tốt nhất là không nên tùy tiện khiêu chiến sự lợi hại của nàng ta… Tiêu Cẩn Du không thể làm gì khác là nhìn miếng xương sườn kia, chàng cắn một miếng thịt trên tay Sở Sở, khẽ gặm nhấm nhai một lúc, vừa nuốt xuống thì lông mày đã giãn ra. Sở Sở vội hỏi, “Ta không lừa huynh đúng không ?!” Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu. Món xương sườn này bàn về hình thức, mùi hương xác thực là thượng hạng, nhưng không biết vì sao, khi ăn vào miệng lại cảm thấy không được tươi mới vừa miệng bằng món dì Phương làm. Như thế thì đúng rồi. “Uyển nương… Nếu chuyện làm ăn khó khăn quá, thì tạm thời ngươi hãy nghỉ ngơi vài ngày đi, đợi ngày mở công đường, chân tướng được làm rõ, lời đồn đại cũng tự nhiên biến mất, lúc ấy hãy mở cửa buôn bán tiếp!.” Giọng nói tuy lạnh lùng chỉ như lời trấn an tinh thần của các vị quan gia, nhưng Uyển nương lại nhận ra được ý nghĩa khác trong câu nói này, ngay lập tức giữa đôi lông mày tinh xảo hiện lên vẻ vui mừng, “Vương gia đã phá được vụ án này sao?” Tiêu Cẩn Du không trả lời mà chỉ đáp “Đa tạ món sườn xào chua ngọt của ngươi…” *** Cuồi cùng khi trở lại phủ thì đã là canh hai ngày hôm sau, Sở Sở vốn định nhìn xem vết thương trên người chàng thế nào, nhưng người trong kinh thành mang công văn khẩn cấp tới đã đợi một lúc lâu rồi, hắn gấp đến độ cứ đi qua đi lại trong sân liên tục, Sở Sở cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Cẩn Du đi vào trong phòng đóng cửa thảo luận công việc với hắn. Tiêu Cẩn Du không để ý đến chuyện bị đánh, nhưng Sở Sở lại chẳng thể quên được. Cơ thể chàng yếu ớt như vậy, lại trắng mềm như thế, mỗi lần chạm vào, Sở Sở đều cẩn thận từng li từng tí, rất nhẹ rất nhẹ, nàng rất sợ làm chàng đau, vậy mà cái tên xấu xa kia lại dám ức hiếp chàng như vậy. Quả thật nàng rất muốn lập tức đi gặp Thứ sử đại nhân để nói chuyên, muốn ông ta đánh tên xấu xa kia đến khi mông hắn nở hoa mới thôi! Sở Sở ở trong phòng đợi một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng Tiêu Cẩn Du khẽ mở, từ khe cửa nàng nhìn thấy chàng tiễn người đưa công văn đi, lại nhìn một lúc lâu nữa, chỉ thấy ngọn đèn dầu trong phòng Tiêu Cẩn Du đã tối hẳn. Nàng muốn đợi chàng tắt đèn ngủ say, sau đó lặng lẽ đi vào dùng rượu thuốc xoa chỗ bị thương giúp chàng, nếu không… ngày mai chắc chắn chàng sẽ rất đau người. Có lẽ trong phòng Tiêu Cẩn Du vẫn còn một chiếc đèn sáng mờ, đợi đến khi Sở Sở ngáp liên tục mà đèn vẫn chưa tắt. Lại đợi thêm một lúc lâu, Sở Sở đứng cũng ngủ gật, đầu óc và mắt cũng trở nên mơ màng cả rồi, đột nhiên từ trong phòng Tiêu Cẩn Du phát ra tiếng động nặng nề, mạnh mẽ kích động, Sở Sở vội vã chạy ra khe cửa nhìn thoáng qua, nhưng nàng vẫn nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đèn trong phòng Tiêu Cẩn Du đang hắt ra hành lang. Chàng còn chưa ngủ thì đang làm gì trong phòng chứ? Sở Sở rón rén đẩy cửa đi ra ngoài, tiến tới cửa phòng Tiêu Cẩn Du nghe một chút, từ bên trong phòng truyền ra một tiếng vang kỳ quái không rõ ràng. Sở Sở gõ cửa, không có ai trả lời, nàng lại áp tai vào cửa gần hơn, tiếng vang kỳ lạ kia cũng không còn nữa. Chẳng lẽ… Huynh ấy ngủ mơ nên vừa nói gì đó? Nhất định là trước khi ngủ huynh ấy đọc sách, đọc một chút liền ngủ quên, không tắt đèn! Chàng ngủ được là tốt rồi. Sở Sở chạy về phòng mình, lôi bình rượu thuốc của Dì Phượng ra, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tiêu Cẩn Du mà bước vào, nhưng còn chưa vào cửa đã sợ tới mức suýt chút nữa thì làm rơi bình rượu thuốc xuống đất.