Hai người vẫn xông vào màn mưa lên đường, nếu còn không đi thì quần áo và lương khô trong túi không đủ cho bọn họ tiếp tục xuống núi. Mưa trên diện rộng, so với gió bão điên cuồng hôm qua mà nói, hôm nay mưa giống như mưa xuân ở Giang Nam, ôn nhu mà đa tình. Nhưng đường núi ghập ghềnh, cộng thêm đêm qua gió mưa ào ạt, đầu óc Diệp Mộ Liễu lúc này vẫn còn choáng váng, ngồi trên ngựa suýt chút nữa đã ngã xuống. Ba lần bốn lượt như thế, người phía sau rốt cuộc cũng nhìn không vừa mắt, nhếch môi châm chọc, cười nhạo nói: “Diệp Mộ Liễu, không cưỡi được ngựa cứ nói thẳng, cố tỏ vẻ làm gì.” “...” Diệp Mộ Liễu tức cười, trong lòng vẫn có một chút cô đơn. Nàng không chúy ý người nào đó bỗng dưng thay đổi xưng hô với bản thân mình, chỉ thấy đáy mắt hắn quét xuống sắc mặt gần gũi. “Xuống đi.” Lý Ly vươn người xuống ngựa, giọng nói mang theo một chút mệnh lệnh. “Để làm gì?” Diệp Mộ Liễu mờ mịt nhìn hắn, không hiểu chuyện gì. “Ta sợ ngươi sẽ làm ảnh hưởng đến hành trình của ta.” Hắn đưa tay về phía nàng, môi mỏng nhếch lên, rõ ràng hết sức quan tâm nhưng lại nói ra lời không tốt đẹp. “À...” Không biết vì sao hiện tại Diệp Mộ Liễu không có sức lực cãi nhau với hắn, chỉ lười biếng à một tiếng, đạp vào bàn đạp xuống ngựa. Hắn ôm lấy thắt lưng của nàng, nhanh chóng leo lên ngựa. “Ngồi xong.” Ôm nàng vào lên ngựa, Lý Ly đến bên cạnh con ngựa của Diệp Mộ Liễu, ở bên tai con ngựa nhưng nói điều gì. Diệp Mộ Liễu ngạc nhiên quay đầu, nhìn dung mạo mắt đẹp mày xinh, thần thái nội liễm, đáy mắt tràn ngập tò mò. Một lúc sau, hắn xoay người ngồi phía sau Diệp Mộ Liễu, nhìn cái trán láng bóng, thần sắc gương mặt, đáy mắt tràn ngập tò mò. Lý Ly không nói gì, chỉ ném cho nàng ánh mắt kì quái nhưng lại không nhận ra khóe môi hiện lên một vòng cung... “Ngồi yên, chúng ta phải xuất phát.” Ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng thì thầm, âm thanh như gió xuân. Người này bề ngoài lạnh lùng nhưng ý chí không phải sắt đá. Trong lúc đó, Diệp Mộ Liễu chưa bao giờ nghĩ tới chính mình gặp chuyện như vậy.