“Lý Ngọc...” Bàn tay ở trên mặt nàng, di động dưới cổ, như có ma lực làm cho đốm lửa trong cơ thể nàng cháy càng lớn hơn. Diệp Mộ Liễu như nhớ tới ba năm trước lúc rơi xuống vách núi đen. Đêm đó, Lý Ngọc dùng sự nhiệt tình của hắn dần nàng vào thế giới nàng không biết. Hắn mang theo nàng, đặt lên đỉnh phong cực hạn, mang theo nàng thăng hoa... Mà hiện tại, cảm giác này như trở lại. “Lý Ngọc, là chàng sao? Chàng quay về tìm ta sao ? ” Diệp Mộ Liễu thì thào nói nhỏ, rơi vào lỗ tai nam tử lại như đang rên rỉ. Bụng dưới của hắn nóng lên, như con hổ đói nhào lên, áp thân thể Diệp Mộ Liễu xuống dưới thân. “ Đại ca… người đàn bà này thật dâm đãng.. Xem ra hợp hoan tán quả nhiên không giống bình thường. ” Nam tử cúi đầu muốn hôn, phía sau lại truyền đến tiếng nuốt nước bọt của đồng bọn. “ Ngươi còn ở đây làm gì ? Không nhanh ra ngoài cho lão tử thông khí. ” Nam tử cầm đầu quay đầu lại, hung hăng trừng mắt đồng bọn, ý nói hắn đang phá hủy sự hưng phấn của mình. “ Ha ha, lão đại, đây là tầng hầm ngầm, đám mãi nghệ kia đã rời khỏi đây rất xa, làm gì có chuyện ? Ngươi lại… để cho ta quan sát hùng phong của Lão đại đi ! ”  “ Cẩn thận ...” Nam tử nhíu mày, lạnh lùng quát. “Nếu phá hủy hưng phấn của lão tử, đợi cho ngươi đến canh đều không có mà uống.” “Ra ngoài thì ra ngoài, hung dữ làm cái gì...” Đồng bọn than vãn xoay người rời đi. Thấy vậy, nam tử cầm đầu mới hồi phục tinh thần, bắt đầu xé rách y phục trên người Diệp MOọ Liễu. “Ầm...” Một tiếng vật nặng nề rơi xuống đất, làm bừng tĩnh giấc mộng đẹp của nam tử. Hắn đen mặt nhướng mày lạnh lùng quát: “Trương Tam, ngươi muốn chết thì nói sớm với ta, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” “Lão... lão đại...không... không phải...” Âm thanh của Trương Tam hết sức kinh hoàng. Nam tử nhíu mày nhìn lại, lại thấy hắn nửa quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cửa tầng hầm ngầm. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, một nam tử ngọc thụ lâm phong, toàn thân màu tím, tuấn mỹ như thiên thần, ánh mắt như ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt hắn như lưỡi dao, như muốn xuyên thấu hắn (chỉ lão mất nết kia nhá)