Xuân Đào tất nhiên sẽ không hiểu được.
Trong mắt nàng, tuy Hoàng thượng lừa gạt tiểu thư của nàng cũng không thể xme là sai lầm lớn.
Theo ý nàng, Hoàng thượng ba năm rồi có thể quay trở lại thực hiện lời hứa, có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn phong tiểu thư làm Hoàng hậu đã là chuyện cực kì đáng quý rồi.
Diệp Mộ Liễu biết, người nghĩ như vậy không chỉ một mình Xuân Đào. Có lẽ, toàn bộ mọi người trong thiên hạ đều nghĩ ta là người không biết tốt xấu, không biết chừng mực.
Nhưng nàng biết, nếu hiện tại nàng uất ức lòng mình, khuất phục trước quyền thế cùng bức bách của Lý Ngọc, cả đời này nàng sẽ không vui vẻ.
Cho nên, nàng nhìn Xuân Đào một cái, rũ mắt thở dài:
“Xuân Đào, ngươi không hiểu...”
Xuân Đào cũng thở dài một tiếng, đưa cho nàng một phong giấy trắng.
“Đây là Hoàng thượng để lại cho tiểu thư.”
Lúc gỡ ra phong thư, Diệp Mộ Liễu mới phát hiện bản thân không thể lạnh nhạt được nữa. Bởi vì, tay nàng hơi run rẩy.
Nét chữ nhỏ cứng rắn, phong cách viết sắc bén, khí khái độ uẩn, là bút tích quen thuộc với Diệp Mộ Liễu, giống như Lý Ngọc, nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra lại khí khái sắc bén...
Liễu Nhi ta yêu:
Lúc nàng đọc được phong thư này, ta đã lên đường tới kinh thành rồi.
Vốn định tìm nàng, giải thích rõ ràng với nàng, cầu xin nàng tha thứ, lại mang theo nàng cùng vào kinh thành. Nhưng mà trong kinh thành xuất hiện chuyện tình cấp bách, cho nên ta không thể đợi nàng được rồi!
Ta biết nàng hận ta, oán ta. Ta cũng biết bây giờ ta sai rồi !
Ta không nghĩ sẽ giải thích gì thêm, bởi vì chuyện phát sinh không thể nào thay đổi được. Nhưng mà Liễu Nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta yêu nàng bằng cái trái tim, ba năm như một ngày, chưa hề thay đổi ! (sụt sịt òi má ơi)
Cho nên, có thể cho ta một cơ hội nữa được không ? Để cho ta dùng quãng đời còn lại của mình tới bồi thường cho nàng !
Liễu Nhi, hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không tổn thương nàng, phụ nàng, làm cho nàng khổ sở !
Ta biết, vào lúc này muốn nàng tha thứ cho ta là không có khả năng. Nhưng mà ta nguyện ý chờ, chờ đến lúc nàng hồi tâm chuyển ý mới thôi.
Túi tiền nàng cho ta, ta đã mang đi rồi. Ta để lại đủ tiền cho nàng ở chỗ Xuân Đào. Nếu nàng muốn xông đến giang hồ cũng được, nàng muốn đóng cửa yên tĩnh suy nghĩ cũng được. Nhưng số tiền này, có thể đủ cho nàng dùng đến lúc cần.
Liễu Nhi, vị trí Hoàng hậu của Trẫm, vĩnh viễn sẽ vì nàng mà lưu lại…
(Vừa xem tập bố mẹ Naruto chết, vừa edit đến đoạn bức thư, may mà nửa đêm không thì cả ngày nẫu ruột. Có ai xem Naruto với Dung Cảnh ko ^ _^)
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
68 chương
19 chương
31 chương
59 chương
22 chương
16 chương
27 chương