Lý Ly gằn từng tiếng, như một cây đạo cắm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của Diệp Mộ Liễu, sức lực cả người như bị rút sạch, nàng phải dùng hết sức lực mới ngăn không để cho nước mắt rơi xuống.
“Vì sao không nói cho ta biết?”
“Ta nói thì có ích gì? Có thể thay đổi được cái gì sao? Ngoại trừ mang sự thống khổ đến cho ngươi sớm hơn thì không có ích gì...”
Lý Ly rũ mắt, che dấu phong vân ở trong mắt, giọng nói nhạt như nước.
“Không, ta tình nguyện sớm chịu đau khổ hơn là cái gì cũng không biết.”
Nếu sớm chịu đau khổ, để cho nàng sớm tỉnh lai mà nói, nàng tình nguyện chịu đau khổ. Nếu thương tâm có thể làm cho nàng tuyệt vọng, có thể làm cho nàng chặt đứt tình cảm, tình yêu mà nói, nàng tình nguyện thương tâm...
“Diệp Mộ Liễu, không cần phải như vậy.”
Lý Ly cúi đầu, nhìn nữ tử trong lòng, môi mỏng của nàng nhếch lên, không có một vòng cung. Hơi nước mỏng manh trong hốc mắt ẩn nhẫn, quật cường không chịu rơi xuống.
Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho chân tay của Lý Ly luống cuống, trong lòng xuất hiện cảm giác kì lạ, như đau lòng, như thương tiếc, lại như khổ sở.
Trong ngực cảm thấy co rút lại, cảm giác xa lạ này Lý Ly chưa bao giờ trải nghiệm qua, khó chịu làm cho hắn không thở nổi. Đáy mắt đen sâu thẳm lóe sáng, thần sắc trên gương mặt của Lý Ly tối lại.
“Ngươi hãy nghe ta nói, chuyện này ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu kinh ngạc ngảng đầu nhìn hắn, không nói gì.
“Đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta trở về phòng rồi nói sau.”
Thản nhiên nhìn bốn phía, động tĩnh lúc nãy của Diệp Mộ Liễu không nhỏ, Lý Ly không muốn gây chú ý tới nhiều người.
Dứt lời, Lý Ly và Tống Vô Khuyết liếc nhau, đỡ Diệp Mộ Liễu trở về khách điếm bọn họ đặt chân.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì mà ta không biết?”
Không đợi Lý Ly khép cửa, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng nhíu mày hỏi.
“Ngươi cũng biết thế cục thiên hạ hiện tại như thế nào sao?”
Cúi đầu trầm ngâm trong giây lát, Lý Ly không trả lời mà hỏi lại.
Diệp Mộ Liễu mờ mịt lắc đầu, khó hiểu hỏi:
“Thế cục thiên hạ hiện tại có liên quan như thế nào đến chuyện Hoàng thượng nạp phi?”
Không cần nói với ta, hắn vì lợi ích của thiên hạ.
“Hiện tại thế cục thiên hạ chia làm ba phần, Đông Thương, Tây Việt, Bắc Minh ba nước đứng ở thế chân vạc. Trăm năm qua thực lực ba nước luôn ngang nhau, kiềm chế nhau, phòng bị nhau. Ai cũng không làm được gì ai, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Không để ý tới câu hỏi của Diệp Mộ Liễu, Lý Ly nói:
“Nhưng mấy chục năm nay ba nước ở biên cảnh có va chạm nhỏ với nhau, lại không chính thức phát động chiến tranh. Bởi vì, không ai dám khẳng định kết quả của việc phát động chiến tranh có thể dẫn đến chuyện hai nước còn lại liên thủ đả kích hay không.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu hết sức rung động, cũng hiểu hắn đang muốn nói cái gì.
Khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu, nàng không cho là đúng, nói:
“Có phải ngươi muốn nói với ta, mấy năm gần đây thế cục thiên hạ chân vạc cân bằng thế lực, đã có sự thay đổi?”
“Có ai từng nói với ngươi, ngươi cực kì thông minh?”
(Ta chỉ nhớ câu có ai từng nói với ngươi, ngươi rất xinh đẹp ^_^)
Thấy năng lực lĩnh ngộ của nàng mạnh như vậy, đáy lòng của Lý Ly tán thưởng.
Diệp Mộ Liễu cười giễu cợt, giống như châm biếm, lại giống như tự giễu.
“Không, ngươi sai rồi Lý Ly. Người ngu xuẩn nhất trên đời này không phải là ta thì là ai.”
“Ngươi hà tất gì phải coi nhẹ mình như vậy.”
Thở dài một hơi, đáy mắt Lý Ly quét xuống ánh sáng.
“Ta không tự coi nhẹ mình, ta chỉ nhìn rõ sự thực mà thôi. Lý Ly, có phải ngươi sẽ tiếp tục nói với ta, Hoàng thượng sở dĩ nạp Bắc Minh công chúa làm phi là vì lấy đại cục làm trọng, là vì lợi ích của thiên hạ?”
“Tuy ngươi không tin nhưng sự thật đúng là như vậy.”
Lườm Diệp Mộ Liễu một cái, ánh mắt của Lý Ly đầy phức tạp.
“Ngươi có biết, mấy năm gần đây Đông Thương quốc chịu nội loạn, Nhiếp Chính vương Long Cảnh vẫn nắm giữ triều chính không chịu giao quyền. Nếu không phải Hoàng thượng thông minh biết ẩn nhẫn, ngụy trang để làm Nhiếp Chính vương mất cảnh giác chỉ sợ Hoàng quyền của Đông Thương quốc không dễ dàng về lại trong tay Hoàng Thượng. Vi Hoàng thúc kia cũng không dễ dàng bị tử hình.”
“Những thứ này ta đều biết, nhưng Nhiếp Chính vương đã chết, hiện tại Hoàng quyền đã về tay Hoàng thượng, từ lâu hắn đã không còn bị trói buộc, không phải như vậy sao?”
Diệp Mộ Liễu cười cười, nhưng một chút cũng không đạt tới đáy mắt.
“Vì vậy, Lý Ly, ngươi không cần an ủi ta.”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
68 chương
19 chương
31 chương
59 chương
22 chương
16 chương
27 chương