Nương tử đi nhầm phòng
Chương 4 : Không thì, chúng ta gạo nấu thành cơm đi!
Edit: Juvia
Beta: Elaina
Nói thật thì võ công nàng học trong suốt hai năm qua quả thật không ra gì, tóm lại là đại khái một hai chiêu thôi, nhưng, đối với khinh công thì nàng lại vô cùng nhuần nhuyễn, nàng có thể tự tin nói rằng trong thiên hạ rất ít người hơn nàng, có lẽ chỉ có sư phụ mới đọ được thôi.
"Muốn đến thì đến thôi!". Hoa Vô Hối hơi nhíu mày, cười mị hoặc đến động lòng người, tay dừng lại trên mảng da thịt trơn bóng mềm nhuyễn như ngọc kia, cảm xúc nhẵn nhịu thật khiến tâm hắn động mạnh, không muốn dời tay đi!
Ấm áp trên lưng, con ngươi Hoắc Thủy bỗng tối sầm lại, cái tên nam nhân chết tiệt này! Hắn bộ sờ thành nghiện luôn sao? Hơi giật người về phía trước, cảm nhận bàn tay ấm áp dán trên người, lòng bàn tay Hoa Vô Hối hơi gai thô, nàng không tránh khỏi ngạc nhiên, hắn không phải là gã thiếu gia sống an nhàn sung sướng sao? Tay hắn nên mềm mịn mới đúng, chẳng lẽ cha hắn sai hắn cắt xén hoa cỏ trong Vạn Hoa sơn trang sao? Nàng thật không tưởng tượng nổi bộ dáng nhiễm bùn ngồi xén hoa của hắn, nàng vốn không quên, tên này có chứng khiết phích nặng!
Tay Hoa Vô Hối nhẹ nhàng sờ soạng da thịt mềm mịn, nhiệt độ của nàng tuy lạnh, mặc kệ là mùa đông hay mùa hạ cũng đều lạnh như vậy, hệt như một khối ngọc bình thường,vừa lạnh vừa tinh mịn. "Thủy Nhi...". Bỗng nhiên hắn ôn nhu gọi tên nàng, gọi vô cùng thân mật, hệt như thời gian trước.
Hoắc Thủy chấn động, bỗng nhiên ôm chăn xoay người đi, trốn vào một góc trên giường, mặt nghi ngờ nhìn nam nhân trước mặt. "Ngươi bị cái gì vậy? Bị của đập vào đầu à?". Hắn bỗng nhiên gọi nàng như vậy, một tiếng Thủy Nhi ôn nhu dịu dàng, điều này thật sự khiến nàng không thể tin nổi! Tên này lúc trước mặt người khác luôn tỏ ra bộ dáng nghiêm cẩn, xử sự ôn hòa hữu lễ, đây chẳng lẽ chỉ là giả bộ thôi sao?! Tên này quả nhiên là một con hồ ly, một con yêu hồ tu luyện nghìn năm! Hắn có mục đích không? Nhất định là có rồi!
"Bất quá chỉ gọi có một tiếng Thủy Nhi, có cần được thương mà sợ như vậy không?". Hoa Vô Hối cười khẽ, chỉ là trong mắt không còn ý cười, bàn tay to không ngừng nắm chặt, nha đầu ngu xuẩn trốn xa như vậy làm cái gì chứ? Hắn có đáng sợ như vậy đâu!
"Nói nhanh đi, ngươi có mục đích gì hả? Quấy rầy hết giấc ngủ dưỡng nhan của ta...". Hoắc Thủy phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi miễn cưỡng híp lại. Ngủ không tốt thì làn da cũng kém sắc luôn đó nha!
Hoa Vô Hối nghe vậy thì mắt hoa đào bỗng tối sầm lại, ý vị không rõ ràng. "Xem ra, nha đầu ngu xuẩn cũng thông minh ra một chút nha! Nếu vậy thì sẽ ta nói thẳng, phụ thân ta hi vọng chúng ta thành thân, nàng cũng biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta rồi đấy, một khi trở thành thông gia thì mọi người đều lợi cả!".
Hồ ly! Nàng biết mục đích của hắn sẽ không đơn thuần mà! Hoắc Thủy trong lòng đè nghiến nói. "Thành thân? Qúa sớm đấy, ta mới mười lăm tuổi thôi mà!". Dựa vào! Tiền của Vạn Hoa sơn trang còn chưa đủ nhiều, cái kẻ rụng tiền như nàng sao có thể đi được chứ? Huống hồ, cuộc sống tốt đẹp của nàng còn chưa bắt đầu, thì tại sao lại cam nguyện bước chân vào phần mộ hôn nhân chứ? Các mỹ nam khác, nếu biết nàng thành thân thì sẽ vô cùng thương tâm à nha!
"Có người mười lăm tuổi đã làm mẹ luôn rồi, tuyệt đối không nhỏ đâu!". Hoa Vô Hối nghiến răng nghiến lợi, hắn đã hai mươi rồi nha! Nếu hắn mà còn không chịu thành thân, phụ thân nhất định sẽ cho hắn một trận đã đời.
"Thiếu nữ mười lăm tuổi vẫn còn là vị thành niên nha!" Hoắc Thủy miễn cưỡng nhướng mày, chợt nhớ đến một biện pháp cự tuyệt vô cùng tốt. "Thôi thì thế này, nếu ngươi và cha ngươi muốn cầu thân đến vậy thì... chỉ cần phụ thân ta đồng ý ta sẽ gả, thế nào?". Phụ thân và phụ thân hắn đấu đá nhau một đời, hai lão già đều là kẻ có chết cũng sĩ diện, bất kể là ai cũng không cúi đầu trước đâu! A, ý kiến này thật tốt!
"Nàng!?". Hoa Vô Hối không ngờ nàng sẽ dùng chiêu đó, tức giận đến run người, nàng biết rõ tính tình của hai lão gia hỏa này mà còn làm như thế! Rất tốt, học được cách bày kế với hắn rồi sao?
Nhìn mỹ nhân biến đổi sắc mặt cũng là một thú vui! Hoắc Thủy nheo lại hai con mắt đang si mê, bất ngờ phát hiện ra khuôn mặt tuấn tú đang ngày càng lớn, nàng giật mình, thân thể không tự chủ lui về sau. "Ngươi muốn làm gì?".
"Làm gì sao?". Hoa Vô Hối khẽ cười, đôi môi xinh đẹp hé ra một đường cong tà mị, đôi mắt hoa đào xẹt qua tia lửa, trông nguy hiểm vô cùng!
Hoắc Thủy vừa trông thấy kia thì đầu óc ngay lập tức bị tê dại. "Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi dám đánh mông của ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!". Tên này rất biến thái, hồi nhỏ cư nhiên dám đánh mông nàng trước mặt mọi người, xong rồi còn danh chính ngôn thuận thuyết giáo nàng một trận! Mặc dù lúc đó chỉ mới năm tuổi, nhưng vẫn rất mất mặt nha! Ai biết mấy năm nay hắn có thay đổi ác tính đó không?
Hoa Vô Hối nghe vậy liền ngẩn ra, đôi mắt hoa độ hơi trand đầy vị cười. "Cũng là một ý kiến hay!". Hắn thật muốn thử ngay lập tức.
"Ngươi...". Hoắc Thủy giận đến nỗi không khí cũng muốn nghẽn lại, thì ra hắn không muốn đánh nàng! Nói như vậy, thì ra là nàng đang nhắc hắn sao? Nàng vốn lười biếng, đụng hắn liền muốn trốn ra xa! Hắn không mệt nhưng nàng rất mệt nha!
"Không thì, chúng ta gạo nấu thành cơm đi, như vậy thì mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng!". Làm bộ không thấy lửa giận của nành, hơn nữa lại thêm dầu vào lửa, đôi mắt hoa đào càng xán láng, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng đang từng trận dựng da tróc vảy!
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
25 chương
92 chương
38 chương
68 chương