Nương tử đi nhầm phòng

Chương 3 : Đến gọi một tiếng vô hối ca ca nào!

Edit: Juvia Beta: Chuột Chấy Nàng... nàng làm sao sẽ... Hắn rõ ràng biết nàng không có tư chất này, hơn nữa chỉ cần nàng ngủ, thì cho dù có bị bán cũng không biết, cho nên nàng làm sao sẽ...? Hay là, trong khoảng thời gian mười năm rời khỏi hắn, nàng đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết? Nghĩ về điều này, đôi mắt phượng hẹp dài dâng lên ý cười, nga đầu ngu xuẩn sẽ thay đổi? Hắn ở đây lâu như vậy, nàng vẫn không chạy trốn sao? Hơn nũa còn dũng cảm đối mặt trêu chọc hắn, mười năm không gặp, lá gan nàng lớn hơn không ít nha! Chỉ là, vóc người kia tựa hồ... "Oáp..." Hoắc Thủy hà hơi một cái, chậm rãi ngồi dậy, không thèm để ý mặc cho chăn gấm đổ xuống lộ ra làm da như bạch ngọc, thắt lưng cong lại lười biếng, nhướng mày cười trêu chọc. "Công tử, nhìn nhiều như vậy bộ không ngại sao?". Nói rồi, vương cánh tay mảnh khảnh như ngó sen ra khỏi trướng, lộ ra thân hình được bọc bởi cái yếm hồng phấn xinh đẹp kia ra ngoài. Mắt hoa đào của nam tử bỗng nheo lại, một mạt gió xẹt quá, không biết vì thân hình lõa lồ kia của Hoắc Thủy hay bởi vì động tác to gan kia của nàng, ánh sáng nhàn nhạt đổ lại da thịt càng thêm mấy phần mộng ảo, tóc như mực tùy ý buông xả trên vai ngọc, mảnh lông mi cong dài dịu dàng che khuất hai mắt, khóe mắt hơi nâng lên, môi cười rộ lộ ra hàm răng trắng như trăng rằm, trông rất mê người! Tròng mắt hơi chuyển động, mang theo vài phần nghịch ngợm, vài phần bướng bỉnh, vài phần như tìm tòi nghiên cứu, đôi mắt tuyệt mỹ kia không hiểu sao lại thấy khang khác khi nằm trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, sợi tóc theo gió vương tại gò má càng thêm mấy phần phong tình, hệt như bức tranh tiên tử. Nha đầu ngu xuẩn kia thật sự đã trưởng thành, chỉ là gương mặt này... thật đúng không hơn hồi bé! Tầm mắt từ từ dời xuống, nhìn về phía da thịt nõn nà mềm nhuyễn, thân hình tinh tế lung linh, xương quai xanh tuyệt mỹ, bên trong chiếc yếm phần thêu hoa là... , trong đôi mắt hoa đào bỗng xuất hiện tia nghiền ngẫm nóng rực, nha đầu ngu xuẩn kia quả thực đã trưởng thành rồi! Mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng nơi nên lớn quả thực phát triển không tồi... Rất tốt! Trong lúc đôi mắt kia càn rỡ nhìn trước ngực Hoắc Thủy, khóe môi hồng nhạt không khỏi co rút, kiểu ăn mặc này không tính là gì đối với nàng, chỉ là cái tên nam nhân này không khỏi quá đáng đi? Ở đâu xuất hiện cái tên đăng đồ tử này vậy trời! Từ lúc hắn bước vào phòng nàng đã tỉnh, chỉ dựa vào hành động leo vào phủ quen thuộc giống như chốn không người mà nói, hắn nhất định là biết nàng! Chỉ là, đáng ghét! Hắn đứng khuất sau bình phong, ánh trăng sau lưng ánh lên nên nàng không thể nhìn rõ diện mạo của hắn, chỉ có thể cảm nhận đôi mắt như lửa nóng và thân thể thon dài, hắn đúng thật xem đây là chỗ hắn muốn đến là đến sao? Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao không có trong trí nhớ của nàng? Lại còn ung dung lẻn vào phòng của nàng? Ngô... trong thời gian ngắn, nàng quả thật không nhớ ra! Cuối cùng cũng nhịn không được, mở miệng. "Công tử còn chưa hài lòng sao? Hiện tại, có thể nói cho ta biết công tử là ai không?". "Nàng nói cái gì?". Nam tử nghe vậy, giận dữ, mắt hoa đào lạnh lùng bắn tới, nha đầu ngu xuẩn đáng chết này cư nhiên dám hỏi hắn là ai?! Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Hắn sẽ làm cho nàng nhớ kỹ hắn là ai! A.... ...... Hoắc Thủy chấn động, cảm nhận được cơn giận nồng đậm phóng tới, thật kỳ là nha! Hắn tức giận cào gì? Rốt cuộc là ai xâm nhập nhà của ai hả?. "Ta nên biết ngươi sao?". "Cho nàng một cơ hội cuối cùng!". Nam tử hút khí thật sâu, tựa hồ sắp đến thời bạo phát! Hoắc Thủy ngạc nhiên, uy hiếp nàng sao? Nàng không cố ý nha, cũng không muốn dính dấp gì đến hắn nha! Bất quá, nàng rất muốn nhìn xem bộ dạng của hắn như thế nào. "Ngươi đứng ở hỗ tối như vậy, ta làm sao biết ngươi là ai chứ!". Nam tử nghe vậy, bước về phía trước vài bước, thân hình từ trong bóng tối đi ra, hoàn toàn bại lộ dưới ánh trăng. Nếu dùng từ mỹ nam để mô tả hắn thì cũng không quá đáng, chiều cao khoảng thước bảy, trường bào tơ đỏ thẫm, trên người lại khoác thêm kiện choàng đen bằng lụa mỏng, chân mang ủng gấm, thêu vân tinh xảo, hai mảnh lụa màu xanh lục nhạt rủ xuống hai bên ngọc quan, trông rất đẹp mắt! Da của hắn rất trắng, ngũ quan tuấn mỹ rõ ràng, đặc biệt là đôi môi, cơ hồ là hồng giống như màu hoa. Gương mặt hắn mặc dù rất đẹp nhưng lại không chút nữ khí nào, nhất là đôi mắt hoa đào kia, đuôi mắt lượn cong, ánh mắt mơ màng, khiến chi người khác cảm giác mông lung kỳ diệu, hệt như câu nói ngoái đầu cười hệt như nước mùa thu, làm cho người ta không dời mắt được! Chỉ là, đoi mắt hoa đào kia lại không chút ý cười, càng không giống như đang trộm nhìn gì đó, mà là hừng hực lửa tỏa ra bốn phía! Hoắc Thủy ngây người, mỹ nhân thật đúng là mỹ nhân! Suy nghĩ hệt như tiếng sói tru bên tai, vừa nãy khi ngửi thấy mùi đàn hương nàng đã biết rằng người này là mỹ nhân! Mắt vốn đang híp nay lại mở trừng, trắng đen phân rõ, con ngươi lấp lánh giấu một tia phong tình quyến rũ! Nam tử thấy đôi mắt mê người kia, mắt hoa đào hơi nhíu lại, nha đầu ngu xuẩn này lại lộ ra bộ dáng hoa si, trong lòng dâng lên một cảm xúc tức giận, hiện bây giờ không có người ngoài, nàng còn diễn trò làm gì? "Nha đầu ngu xuẩn, ta là ai?". Nàng nếu dám nói không biết hắn, hắn nhất định sẽ... "Hả?" Hoắc Thủy nghe vậy liền chấn động, chợt hoàn hồn, đôi mắt vẫn không dời khỏi gương mặt tuấn tú đối diện! Chợt phát giác không thích hợp, hỏi lại. "Ngươi vừa hỏi ta cái gì?". "Nha đầu ngu xuẩn!". Hắn kêu thêm một tiếng, và tất nhiên, nói rất thuận miệng. "Ngươi...". Hoắc Thủy vô cùng tức giận, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người! Cái tên mà hồi bé khi dễ nàng, hình như vẫn luôn gọi nàng là nha đầu ngu xuẩn! Nói như vậy... nói như vậy... hắn là Hoa Vô Hối?! Nghĩ đến đây, tâm tình thưởng thức bỗng dưng dập tắt, đáng tiếc, hắn là một mỹ nhân nha! Có lẽ ký ức lúc bé quá sâu đậm, nên nàng đối với hắn một chút hứng thú cũng không có. "Nhớ ta là ai rồi chứ?". Hoa Vô Hối nhìn thấy ánh mắt giật mình của nàng, tức giận trong đôi mắt giảm đi phân nửa. Hoắc Thủy miễn cửa dựa vào thành giường khảm hoa, thờ ơ nói. "Nhớ rồi, là Hoa Vô Hối đúng không, ta không nhớ ai chứ sao lại không nhớ ngươi". "Xem ra, nàng thật sự đem ta khắc sâu vào lòng!". Hoa Vô Hối nghe vậy thì mỉm cười, đôi mắt hoa đào híp lại, ngưng môi. "Đây là cái thái độ gì? Trước đây không phải nói ta là Vô Hối ca ca sao? Tới đây goi ta nghe một chút xem!". Mười năm rồi không nghe, hắn quả thật rất nhớ! "Hả... khụ... khụ... khụ!". Hoắc Thủy bị sặc bởi nước miếng của chính mình, dựa vào*! Còn muốn nàng gọi là Vô Hối ca ca? Nàng nhớ rõ ràng là lúc nhỏ hắn bức nàng nha! Ai bảo khuyết điểm thứ nhất của nàng là háo sắc, khuyết điểm thứ hai là thức ăn ngon! Mà ưu điểm của hắn cũng trùng hợp là trù nghệ, đồ ăn hắn làm đều khiến cho nàng ăn đến suýt nuốt đầu lưỡi vào! Hắn luôn vô sỉ, đem thức ăn dụ dỗ nàng, a..... , nàng phát hiện ra ngoại trừ tính tình thì cơ hồ là sở thích hay bất cứ gì khác đều giống cư thể này! Chết tiệt, thật đúng là gặp quỷ mà! [Dựa vào = một câu nói tục -_-] Một bàn tay to từ phía sau ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng, giọng điệu mềm nhẹ trách cứ mang theo sủng nịch đến cự điểm. "Sao vậy? Không phải chỉ bảo nàng gọi Vô Hối ca ca thôi sao, sao lại hưng phấn như vậy chứ?" Ai hưng phấn hả! Hoắc Thủy theo phản xạ muốn cãi lại, ngẩn người, bỗng nhiên xoay mình, nhìn chằm chằm vào bàn tay kia. "Ngươi... ngươi đến đây lúc nào?". Hắn khi nào không tiếng đông hệt như quỷ vậy chứ, dựa vào! Nói như vậy thỉ ra là, nàng miệt mài học võ công bấy lâu cũng không bằng hắn sao?