Nương tử đi nhầm phòng
Chương 5 : Phong yên lâu ở đâu?
Edit: Juvia
Beta: Elaina
Hoắc Thủy trong nháy mắt cứng người, nhưng rất nhanh khôi phục lý trí lại, bất ngờ cười. "Hoa Vô Hối, ngươi thật muốn thành thân với ta sao?". Nang mới không tin tên hồ ly này sẽ làm như vậy! Hắn thích nhất là tự do không phải sao, mỗi ngày đều tiêu dao, không gì trói buộc, cho nên đến hai mươi tuổi mà chẳng có hôn phố nào. Ở trên đường, nàng đã nghe về chuyện của hắn, cự tuyệt lời cầu hôn của tiểu công chúa Đông Tà quốc, tiểu công chúa kia là đệ nhất mỹ nhân của Đông Tà, đương nhiên là sau khi nàng rời khỏi thì mọi người mới công nhận. Ngay cả hức phò mã gia cũng chướng mắt, nàng có thể tin hắn sẽ kết hôn với nàng ư?
"Nàng nghĩ như thế nào?". Hoa Vô Hối chống lại đôi mắt nửa híp nửa mở, trg mắt tràn đầy nghiêm túc.
Ánh mắt nghiêm túc kia khiến cho tâm Hoắc Thủy không khỏi nhảy lên một cái, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt! Nàng không quên, nam nhân trước mặt này là một con hồ ly. "Hoa Vô Hối nói mà tin được thì heo mẹ sẽ biết leo cây!".
"Nàng!?". Hoa Vô Hối nghe vậy liền giận dữ, đôi mắt toa ra tia lạnh lẽo, phóng thẳng đến tâm người đối diện, khiến nàng hơi cứng lại, trong lúc nàng đang ngây ngốc, hắn bỗng nhiên xoay người bước xuống giường, tiêu sái sửa lại quần áo, môi mỏng nhẹ khinh. "Nha đầu ngu xuẩn, nàng nghĩ rằng ta coi trọng nàng sao? Mười năm rồi không gặp, , nàng đúng là ngu xuẩn giống trước, bất quá, thông minh hơn lúc trước một chút".
"A! Hoa Vô Hối, ngươi hỗn đản!" Hoắc Thủy không thể nhịn được nữa, nhanh tay cầm gối liệng qua, đáng tiếc, mạt hồng ảnh chợt lóe, biến mất ngoài cửa sổ. "Tiểu thư? Tiểu thư, người gặp ác mộng sao?". Cửa phòng bị đập dồn dập, vang lên thanh âm lo lắng của Thiển Đào.
Hoắc Thủy giận dữ nặng nề thở dốc, gầm nhẹ một tiếng. "Đúng! Mơ thấy một con heo khốn kiếp!". Dứt lời, xốc chăn lên, cả người co rụt vào! Hoa Vô Hối, ta với ngươi không đội trời chung!
Ngoài cửa sổ, bóng dáng màu đỏ còn chưa kịp rời khỏi thì đã nghe thấy câu nói kia, thiếu chút nữa ngã sấp xuống! Thật đúng là nha đầu ngu xuẩn mà!
Ngày thứ hai, Hoắc Thủy trưng ra đôi mắt gấu mèo rời khỏi phòng, tùy tiện đem mớ tóc dài quấn một bên, rồi cột lại bằng một sợi dây mỏng, toàn thân trên dưới không đeo bất kỳ trang sức nào, nhìn thấy Hoắc Khâu đang ăn bên cạnh bàn, thờ ơ phất tay. "Phụ thân, thật sớm...". Nói xong không để ý đến hình tượng ngáp một tiếng thật dài, buồn ngủ muốn chết! Bị tên hỗn đản Hoa Vô Hối quậy một đêm, dung nhan mỹ lệ của nàng giờ tuột dốc thảm hại!
"Thủy... Thủy Nhi...". Hoắc Khâu không thể tin nổi thiếu nữ lôi thôi trước mắt mình, mày kiếm nhíu chặt. "Con... con như thế nào...". Mười năm này, hắn có phải đã sai rồi không? Thủy Nhi vỗn dịu dàng ki giờ đi đâu mất rồi?
Bọn nha hoàn bên cạnh đều há miệng, trợn mắt thật lớn nhìn tiểu thư của mình, bộ dạng như thế này sao có thể rời phòng hả trời?
Thiển Đào tập mãi cũng thành quen nên không cảm thấy điều gì bất ổn, rất tự nhiên kéo ghế cho Hoắc Thủy, nâng đôi đũa bằng ngà voi* đên stay nàng.
[Đũa ngà voi] images
Nửa con mắt đang híp của Hoắc Thủy cuối cùng cũng mở, nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của mọi người, khó hiểu nháy mắt mấy cái. "Sao vậy? Bị nhan sắc xinh đẹp của bản tiểu thư mê hoặc hết rồi sao?". Lập tức trưng ra bộ dáng dĩ nhiên rồi gật đầu, tốt bụng nhắc nhở. "Ta biết, phải nhanh quen với vệc này đi, mùa hè mà mở miệng lớn như vậy, ruồi sẽ bay vào đó!".
Mọi người: "..."
Đôi mắt Hoắc Khâu mở lớn, nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tầm mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của Hoắc Thủy, yêu thương hỏi. "Thủy Nhi, tối hôm qua con ngủ không ngon sao?".
"Ừm...". Hoắc Thủy nói nhỏ, sau đó ăn rất tự nhiên, mỹ vị trong miệng làm nàng thoải mãi rên lên, long mi dài như liễu, hơi hơi rung động. Ngon! Thật ngon! Bất quá... lại kém xa đồ ăn của Hoa Vô Hối làm. A? Sao tự nhiên nàng lại nhớ tên khốn kia hả trời?
"Lão gia, hôm qua tiểu thư gặp ác mộng, còn gọi tên của Hoa công tử nữa!". Thiển Đào rất tự nhiên tiếp lời, sau đó kêu lên một tiếng đầy đau đớn, tay tiểu thư đang nhéo trên đùi nàng, đau quá đi... nàng nói sai chỗ nào đâu chứ? Rõ ràng đêm qua chính tai nàng nghe mà!
"Hoa công tử? Hoa Vô Hối!?". Hoắc Khâu nghe vậy liền có chút kích động, lập tức xoa cằm, vẻ mặt như đang suy nghĩ. "Tiểu tử Vô Hối kia lớn lên trông rất tuần tú lịch sự, là một thiên tài buôn bán trời sinh nha! Cư xử ôn hòa, lại giỏi trù nghệ, chỉ tiếc lại là nhi tử của lão già kia! Ai...". Nói xong, có chụt tức giận giậm giậm chân.
Hoắc Thủy nghe vậy thì ngạc nhiên, hình như phụ thân đối với tên đó rất hài lòng! Tên hỗn đản này, rốt cuộc đã lừa bịp bao nhiêu người rồi đây?
"Phụ thân, chút nữa con muốn đi dạo loanh quanh trong thành, ngài yên tâm, con sẽ mặc nam trang!". Trước khi Hoắc Khâu kịp phản đối, nàng đã đặt bát đũa xuống, nhanh như chớp rời khỏi phòng khách sau đó vọt ra đường, Hoắc Thủy mặc một bộ trường sam trắng, buộc mái tóc dài bằng sợi dây cùng màu, ngoài trừ chiều cao hơi nhỏ nhắn xinh xắn một chút, cũng xem như là một tiểu công tử ngọc thụ lâm phong, đặc biệt đôi mắt kia, càng mê người đến cực điểm, quạt trong tay hơi hạ một chút, nhẹ nhàng lay động.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?". Mười năm chưa lần nào về, Thiển Đào đối với thành hơi xa lạ, hai người vừa xuất hiện trên đường, lập tức có thật nhiều nữ nhân nhìn với cặp mắt ái mộ. "Phong Yên lâu ở đâu?" Hoắc Thủy nhíu mày nhìn ngó, nhỏ giọng nói.
"Phong Yên lâu?". Thiển Đào lập tức trừng lớn hai mắt.
"Nó đó...". Hoắc Thủy gật đầu, ánh mắt thâm sâu lóe lên một tia sáng. "Là thanh lâu, ngươi quên rồi sao?".
Thiển Đào hung hăng lắc đầu, nàng còn chưa quên đâu! Nhưng mà không quên thì sao chứ, các nàng là nữ tử thì đi thanh lâu làm gì? Nàng cứ tưởng rằng mặc nam trang sẽ an toàn hơn chút, nhưng lại không ngờ đến...
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
15 chương
82 chương
47 chương
51 chương
185 chương
239 chương