Nương tử đi nhầm phòng
Chương 19 : Cung ký nhu? công kê nhục?
Cô gái trước mặt mặc một chiếc quần la gấm dài màu lan, trên vạt váy thêu vài đóa mai nhỏ, trên chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại quấn một chiếc đai lưng bằng gấm màu trắng. Mái tóc vấn kiểu Như Ý, bên trên chỉ cắm một chiếc trâm Bạch Ngọc, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, trên người khoác cung trang hình mây màu lam nhạt, trên đầu chiếc trâm còn cố ý đặt một đóa mẫu đơn, bên dưới chiếc trâm Bạch Ngọc thả vài chuỗi ngọc dài, mà biểu tình bây giờ của nàng ta lạ khiếp sợ nhìn họ.
Biểu tình kia hệt như vừa mới gặp quỷ xong, làm hỏng hoàn toàn túi da tinh xảo kia.
Chỉ là, trong chớp mắt biểu tình kia đã nhanh bình ổn lại, một đôi mắt dịu dàng lóng lánh hung hăng trừng về phía Hoắc Thủy. "Vô Hối ca ca, nàng ta là ai?!"
Nàng vẫn luôn chú ý Vô Hối ca ca, nên cũng chưa từng nghe hắn tiếp cận với nữ tử nào cả, mà nay... , nữ nhân này nhảy ra từ đâu vậy? Bọn họ vậy mà... vậy mà dám hôn nhau giữa ban ngày ban mặt, cứ như cái hoa viên này không ai qua lại hả? Thật sự là không biết liêm sỉ! Nhất định là do nữ nhân kia quyến rũ Vô Hối ca ca mà!
Hoa Vô Hối nhợt nhạt cười như trước, ôm thiếu nữ trong lòng, bước lên hai bước. "Thủy nhi, sao muội còn không bái kiến Ký Nhu công chúa?"
Ký Nhu công chúa? Thì ra đây là tiểu công chúa được Đông Tà quốc sủng ái nhất - Cung Ký Nhu? Hoắc Thủy nhoẻn lên một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng thi lễ. "Thủy nhi bái kiến Ký Nhu công chúa."
Công chúa này còn mừng ra mặt kìa, chắc cũng không có tâm kế gì nhiều, thực sự mất mặt! Dám dùng cái vốn đó đi thích con hồ ly này, chậc chậc, không biết lượng sức mà! Cung Ký Nhu? Tên này... Cung Ký Nhu? Cung Ký Nhu... Công kê nhục*? A..... ha ha! Tên này thật mắc cười!
(* Thịt gà trống)
"Thủy nhi?" Cung Ký Nhu nghe vậy, gương mặt tinh xảo hiện lên chút nghi ngờ, trong lòng cả kinh, chần chừ mở miệng. "Ngươi... ngươi đừng nói ngươi là... Hoắc Thủy của Vạn Trà sơn trang hả?"
Hoắc Thủy nghe xong thì mắt trầm xuống, song lại cười nhẹ. "Không công chúa điện hạ tôn quý cũng biết Thủy nhi, thật là khiến cho Thủy được sủng mà sợ mà?" Cai vị công chúa được nuôi trong thâm cung này sao lại biết tên nàng, xem ra trong cung cũng đã tranh bàn tên của nàng ha?
"Ngươi thật là... " Cung Ký Nhu đương nhiên kinh hãi, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên trắng bệch, sao Hoắc Thủy lại cùng với Vô Hối ca ca... bọn họ...?
Đôi mắt đào của Hoa Vô Hối âm trầm khó đoán, vươn tay ôm lấy vai của Hoắc Thủy, thuận thế mang người vốn đang dựa vào hắn ấn vào trong lòng. "Ký Nhu công chúa, ta và Thủy nhi đã đính hôn từ nhỏ, chờ Thủy nhi đủ mười sau tuổi thì chúng ta sẽ thành thân, hi vọng đến lúc đó, Ký Nhu công chúa cũng có thể đại giá quan lâm với chúng ta!"
Tuy thần sắc của Hoắc Thủy đương nhiên giả vờ nhu thuận xấu hổ, nhưng trong lòng thì co rút đến mãnh liệt, đính hôn từ nhỏ? Hai lão già kia chắc bị sét đánh ha! Mười sáu tuổi... cũng hên, còn nửa năm nữa! Để xem nửa năm sau, hắn lấy cái cớ gì để lấp miệng thiên hạ? Nàng thực rất mong chờ bộ dáng phát điên của tên hồ ly này lắm á.
"Vô Hối ca ca, ta không tin! Sao huynh có thể thú nữ nhân này được? Danh dự của nàng luôn bừa bãi, từ nhỏ đã mang tiếng phong lưu...". Cung Ký Nhu nghe xong thì mặt tái xanh, thân thể run nhẹ, chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia lại tràn đầy khinh thường đối với Hoắc Thủy, nàng cong nghĩ rằng mười năm sau nàng ta sẽ xinh đẹp động nhân gì? Không ngờ, lại là gương mặt bình thường này, mặc dù trên người có chút uy khí thì sao, dù sao vẫn bình thường, không thể so sánh với nàng được! Bây giờ không có nàng, Ký Nhu công chúa nàng đây mới là đệ nhất mỹ nhân của Đông Tà quốc!
Nàng cũng không tin là dựa vào nhan sắc và danh phận công chúa quý giá này của nàng, thì Vô Hối ca ca sẽ buông tha nàng mà đi chọn lấy ả sắc nữ kia? Nhất định là do nữ nhân này bày thủ đạn gì đó để quyến rũ Vô Hối ca ca? Nhất định là như vậy!
Hoa Vô Hối càng nghe thì sắc mặt càng khó nhìn, ấm áp tỏng mắt nhanh lui, nhường bước cho sự lạnh lẽo tột độ, thanh âm cũng lạnh lùng đến khác thường. "Công chúa mệt mỏi rồi, người đâu, đưa công chúa về phòng!"
"Vâng, thiếu gia!" Mấy nha hoàn bên cạnh vội vã bước lên, mạnh mẽ đỡ Cung Ký Nhu rời đi.
Vậy mà Cung Ký Nhu không phản kháng gì, thậm chí cũng không nói lời nào, nàng chỉ mạnh mẽ mà liếc Hoắc Thủy một cái, ánh mắt kia chứa đầy hận ý đến nỗi khiến Hoắc Thủy cũng lơ đễnh mà nhíu mày, nàng cười khiêu khích lại, đợi đến khi bóng dáng màu xanh kia biến mất, mới dừng cười, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, "Lấy móng vuốt của huynh ra!"
"Thủy nhi, bộ dáng xấu hổ vừa rồi của muỗi cũng miễn cưỡng cho là đáng yêu nha..." Hoa Vô Hối không cam lòng buông lỏng tay, đôi mắt lưu luyến trên gương mặt đỏ au, mái tóc đen bóng xỏa tung, làm cho gương mặt nhỏ xíu kia càng thêm phần xinh xắn, màu đỏ tươi kia càng khiến ch nàng thêm mấy phần kiều mị, hệt như hoa đào nở rộ, mê người đến cực điểm!
"Miễn cưỡng?" Hoắc Thủy nghe xong thì tức giận đến nhướng mày, bộ nàng lớn lên trông xấu lắm sao? Ánh mắt của công chúa kia cũng như vậy, ngay cả con hồ ly này cũng... Đờ mờ! Đến một ngày nào đó, nàng sẽ lộ mặt ra mà hù chết cái đám khốn kia!
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
25 chương
92 chương
38 chương
68 chương