Nương tử đi nhầm phòng
Chương 18 : Đã diễn kịch nay còn phải phát sóng trực tiếp
EDIT: JUVIA
"Thủy nhi, muội nghĩ gì vậy?" Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lâm vào suy nghĩ, Hoa Vô Hối nghi hoặc àm mở miệng, hắn chưa từng thấy qua khuôn mặt bình tĩnh của nàng bao giờ.
Hoắc Thủy nghe vậy thì ngẩn ra, bỗng nhiên hoàn hồn, ngước mắt nhìn lên gương mặt tuấn mỹ đối diện, không khỏi cười khẽ, sau đó thì thào, "Hình như Đông Tà quốc có nhiều công chúa lắm ha?"
"Ý của muội là gì?" Đôi mắt đào của Hoa Vô Hối đột nhiên nheo lại, khóe mắt tỏa ra một tia sáng nhỏ, chỉ một câu đơn giản này thôi cũng đủ để biế hết rồi, đúng là hắn đã quá xem thường nha đầu kia! Tâm tư cỡ này, nào giống nha đầu ngu xuẩn lúc trước chứ?
Hoắc Thủy chầm chầm rút tay về, tinh tế mà thưởng thức. "Bộ huynh thật ko hiểu ý của ta sao? Ta là tiểu thư của Vạn Trà sơn, nhưng huynh cũng là thiếu gia của Vạn Hoa sơn trang, nếu so về tài phú, nhà của chúng ta đâu ai kém ai? Không lẽ huynh nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho huynh hả?" Bọn họ có thể lấy nàng về làm phi, vậy thì sao lại không thể chiêu hắn làm phò mã chứ?
Huống chi, nàng có tiếng xấu, mà hắn lại trong sạch thuần khiết. Cho nên, người lo lắng nhất hình như đâu phải là nàng?
Hoàng thất sao, tự nhiên nàng sẽ có cách khiến họ cưới vào không được!
"Thủy Nhi đúng thật là rất thông minh, vì vậy, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác không?" Khép đôi mắt chứa đầy sự khiếp sợ xuống, Hoa Vô Hối cười khẽ, gương mặt lộ rõ dáng vẻ của một thương nhân.
Hoắc Thủy nghe xong thì nhướng mày, trưng ra bộ dáng Ta biết mà ra, "Miêu tả kế hoạch của huynh một chút đi, để xem có gợi dc sự hứng thú của ta không?" Con hồ ly này đang muốn gài bẫy nàng, hắn nghĩ rằng nàng sẽ để yên sao?
"Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, giải quyết nỗi ưu của đối phương, được không?"
"Không cần thiết!" Hoắc Thủy mỉm cười, chớp chớp hàng mi, "Chuyện của ta ta sẽ tự giải quyết, nhưng nếu muốn thì... trừ khi, huynh phải đồng ý một điều kiện với ta?"
"Điều kiện gì?" Trong lòng của Hoa Vô Hối xuất hiện một dự cảm xấu.
Hoắc Thủy không nói ngay mà chỉ cười nhẹ, đôi mắt khép hờ hiện lên một tia sáng quỷ quyệt, "Huynh mang Vô Hạ đến đây cho ta, ta sẽ đồng ý với huynh, sao nào?" Hai người ở chung lâu rồi, chắc hẳn cũng hơn vài năm, tuy nàng có thể tự đi tìm nhưng mà thế thì mệt lắm, nếu như có người sẵn để lợi dụng hì hà cớ gì phải tự thân vận động chứ?
Cái gì?! Hoa Vô Hối nghe xong thì ngạc nhiên nhìn về phía nha đầu đang cười tủm tỉm ở phía kia, hận không thể bóp chết nàng ngay lập tức! Nàng vậy mà dám ra điều kiện này, ko lẽ tất cả đều vì Lạc Vô Hạ sao?! Nha đầu ngu xuẩn đáng chết này, hắn làm nhiều điều như vậy là vì ai chứ? Sao nàng có thể...
"Công chúa, thiếu gia nói là không được quấy rầy ngài ấy."
"Làm càn! Bản cung đường đường là công chúa, một nô tỳ như người mà dám ngăn ta sao?"
Hoa Vô Hối nghe giọng nói kia thì nhíu mày, hắn nhanh bước tới trước mặt Hoắc Thủy, duỗi tay ra muốn ôm nàng vào lòng. "Chờ một chút!" Ngón tay mảnh khảnh đặt trước ngực hắn, môi phấn nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Vô Hạ?"
Đáng chết! Hắn hung hăng nguyền rủa một tiếng trong lòng, Hoa Vô Hối cắn răng, "Ta đồng ý với muội!" Đồng ý thì sao nào, Vô Hạ đã có thích, đương nhiên ko có khả năng mà đi thích nàng!
"Nói dối sẽ bị liệt*!" Hoắc Thủy bỏ thêm một câu, nàng không tin được con hồ ly!
(Khúc này nguyên cậu là “không thể nhân đạo” tức sau này không thể cứng á)
Hoa Vô Hối nghe xong thì rút rút khóe miệng, nha đầu ngu xuẩn này thật ác! Hắn tà mị dán môi lên bên tai nhỏ xinh của nàng, "Nếu ta ko sống được thì sau này sao muội lại có thể hạnh phúc chứ?" Hắn cố ý cắn nặng hai chữ hạnh phúc, chữ nào ý nấy.
Tương lai hắn bị ‘liệt’ thì liên quan gì đến hạnh phúc của nàng? Chưa kịp mở miệng thì đã thấy một bóng dáng màu lam xuất hiện phía sau lùm cậy. Hoắc Đôi mắt ngập nước long lanh lên, khóe mắt tràn đầy ý cười, hèn chi tên hồ ly kia túm nàng gấp như vậy, thì ra lửa cháy đến nơi rồi? Nhưng mà vị công chúa này là của nước nào thế nhỉ?
Lúc đang trầm tư thì tự nhiên có một bàn tay nắm lấy cằm nàng nâng lên, kéo gương mặt nàng quay về phía sau, "Hoa... ngô ngô..." mới nói được một chữ thì hắn đã hôn xuống, chiếc lưỡi linh hoạt cường thế mà cạy răng môi của nàng ra, tiến quân thần tốc! Đây là muốn phát sóng trực tiếp hở? Cơ ma, tại sao kỹ thuật hôn của người này lại giỏi vậy?
"A!" Một tiếng thết mềm mại nhưng chói tai vang lên.
Đẹp đến đâu mà ngay cả tiếng hét cũng rộn lòng? Trong lòng Hoắc Thủy co rút một trận, hai tay choàng bên hông của Hoa Vô Hối ra sức mà nhéo, ý bảo hắn có thể dừng lại rồi. Ai ngờ hắn lại không phát hiện mà càng dùng sức hôn thêm, cẩn thận chăm chú cuốn lấy chiếc lưỡi luôn tránh né của nàng, hôn đến mức nàng mềm nhũn, hô hấp khó khăn mới thả ra.
Vì muốn diễn thật tốt nên Hoắc Thủy đành phải mềm mại mà rúc vào lòng Hoa Vô Hối, thở hổn hển, hơi quay đầu nhìn về người mới tới, mềm mại mở miệng, "Vô Hối ca ca, nàng ta là ai vậy?" Lời nói yêu kiều vừa thốt ra khỏi miệnglàm nàng ngây ngẩn cả người... Đờ mờ! Thanh âm của nàng sao lại biến dạng thế? Nàng cảm giác vòng ôm của hắn cứng lại, sau đó lại càng ra sức ôm chặt nàng! Con hồ ly, bộ hắn muốn ôm chết nàng hả?
Cô gái trước mặt mặc một chiếc quần la gấm dài màu lan, trên vạt váy thêu vài đóa mai nhỏ, trên chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại quấn một chiếc đai lưng bằng gấm màu trắng. Mái tóc vấn kiểu Như Ý, bên trên chỉ cắm một chiếc trâm Bạch Ngọc, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, trên người khoác cung trang hình mây màu lam nhạt, trên đầu chiếc trâm còn cố ý đặt một đóa mẫu đơn, bên dưới chiếc trâm Bạch Ngọc thả vài chuỗi ngọc dài, mà biểu tình bây giờ của nàng ta lạ khiếp sợ nhìn họ.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
25 chương
92 chương
38 chương
68 chương