Nương tử đi nhầm phòng
Chương 20 : Công tử nhà tôi cho mời
EDIT: JUVIA
"Miễn cưỡng?" Hoắc Thủy nghe xong thì tức giận đến nhướng mày, bộ nàng lớn lên trông xấu lắm sao? Ánh mắt của công chúa kia cũng như vậy, ngay cả con hồ ly này cũng... Đờ mờ! Đến một ngày nào đó, nàng sẽ lôi ra mà hù chết cái đám khốn kia!
Còn nữa, nàng xấu hổ hồi nào? Đó là bị hắn... là do nàng không thể thở được nên mới thế mà! Bất ngờ đôi mắt đẹp trầm xuống, hiện ra tia sáng lạnh rồi đột ngột hướng về phía người trước mặt, nở ra một nụ cười giả tạo, "Vô Hối ca ca, huynh đã làm một việc khiến cả đời huynh sẽ hối hận, huynh có biết đó là gì không?" Nàng sẽ khiến cho hắn vĩnh viễn khắc khi hậu quả của việc vừa nãy!
"Chuyện gì?" Hoa Vô Hối biến sắc, mắt đào chống lại ánh nhìn mãnh liệt của nàng, lưng tự nhiên lạnh run lên một cái.
Hoắc Thủy không nói lời nào mà chỉ cười, mềm mại dựa vào ngực hắn, vươn cánh tay mảnh khảnh như ngó sen ôm láy thắt lưng gầy gò, nhẹ nhàng nỉ non, "Vô Hối ca ca..."
"Thủy... Thủy nhi?" Hoa Vô Hối không hiểu nhíu mày, thân thể mềm mại dựa vào lòng, một chuỗi mùi thơm nhàn nhạt ập tới, làm cho tim hắn suýt nữa ngừng đập... hai tay không tự chủ giơ lên, ôm thân thể mềm nhũn vào lòng.
Hoắc Thủy cảm nhận được động tác của hắn, càng ngày càng tức giận, ánh mắt chợt nheo lại, nâng đùi phải lên, đá mạnh một cái! Khi hắn khom lưng trong nháy mắt, bay lộn một vòng, vội vã rời vòng tay của hắn, cười đến sáng lạn.
"A..." Hoa Vô Hối nhanh chóng buông thân thể trong ngực ra, đau đến khom người, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo cả lên! Chết tiệtNha đầu ngu xuẩnnayf... , vậy mà nàng dám... dám
"Thế nào? Có phải đau lắm hay không?" Hoắc Thủy cách một khoảng xa, thổn thức nhíu mày, sau đó nghiến răng nghiến lợi àm mở miệng, "Đau là tốt! Đây là bài giáo huấn ta muốn huynh nhớ kỹ! Ai bảo huynh dám cướp nụ hôn đầu tiên của ta, mười năm trước là huynh, mười năm sau cũng là huynh! Hoa Vô Hối, nếu sau này huynh dám chạm ta một lần nữa, ta sẽ không giáo huấn đơn giản vậy đâu, cho dù là huynh đoạn tử tuyệt tôn thì cũng đừng có trách ta nha? Được rồi, huynh cứ việc đau, ta đi trước! Buổi tối, ta sẽ rồi trở về." Dứt lời, nhảy một cái, bóng dáng mảnh khảnh màu trắng bay vút lên, trong chốc lát đã khuất khỏi nóc nahf phía xa.
"Chết tiệt..." Hoa Vô Hối mắng một cái, dù cố gắng mấy cũng không thể đứng dậy, chỉ còn đứng mà trơ mắt nhìn bóng dáng kia biến mất, nhưng nghĩ đến lời nói cười vừa nãy của nàng, nàng nói đó là nụ hôn đàu tiên của nàng! Mười năm trước là của hắn, mười năm sau lại là của hắn, mỗi mười năm sau này vẫn sẽ là của hắn!
Thủy nhi, đời này của muội định trước là của huynh rồi!
Hoắc Thủy ra khỏi phủ đệ, nhanh nhẹn vén mái tóc dài của mình lên, sửa lại quần áo, rồi mới chậm rãi bước di.
"Hoắc đại tiểu thư, công tử nhà ta cho mời!" Thanh âm nam giới vang lên trước mặt, ngăn cản đường đi của Hoắc Thủy.
Hử? Hoắc Thủy nghi hoặc ngước mắt, khi nhìn thấy gương mặt nam nhân mộc mạc kia, trong tròng mắt cất đầy sự nhịn nhục, vừa nhìn cũng biết là tên này rất bất thường. "Công tử nhà ngươi? Công tử nhà ngươi là người nào?" Vậy mà biết thân phận thật của mình, xem ra nhất cử nhất động vừa rồi của nàng, xem ra công tử nhà tên kia biết rất rõ? Có chút ý tứ!
"Hoắc đại tiểu thư, đi theo ta sẽ biết." Mộc mạc tự nhiên khiêm tốn hữu lễ lùi nửa bước, thân thủ mời chào.
Hoắc Thủy hơi nhướng mày, nhưng cũng không chần chừ, nhanh nhẹn Bang chủ theo sau hắn, chủ nhân thú vị như vậy thì sao lại không thể đến nhìn được chứ? Huống chi, nàng cũng hiếu kỳ với người đó? Ở trong lọc lựa một phen, trong một chốc vẫn không lần ra manh mối gì.
Người kia dẫn nàng bước đến trước chiếc xe ngựa rất tinh xảo, màn xe phía trước được thêu đầy hoa mai đẹp đẽ, đệm trắng thuần sắc. "Hoắc đại tiểu thư, mời!" Nói rồi đứng bên cạnh, khom người nhấc màn xe.
Xe ngựa vừa nhấc, Hoắc Thủy đã ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt, mùi thơm vừa tỏa ra, đã ập ngay vào mũi, ừm... xem ra, là một mỹ nhân đây! Đôi mắt đẹp sáng ngời, không chần chừ chút nào, sau dó khom người mà tự nhiên bước avfo xe ngựa, xe ngựa bắt đầu chạy, chậm rãi mà đi, hướng tới một hẻm núi thanh u yên tĩnh.
Hoắc Thủy vừa vào xe ngựa đã ngửi được một mùi hương rất bất thương, thân thể đột nhiên mềm nhũn, đáng chết! Trừng lớn hai mắt, hướng vế phía bóng dáng to lớn đưa lưng về phái nàng.
"Ngươi... ngươi hạ thuốc..." Dứt lời, liền mềm ngã xuống. Quả nhiên, sắc đẹp đều hại người mà!
Thân ảnh to lớn kia giật giật, khẽ lắc đầu. "Hoắc đại tiểu thưcũng không gì hơn cái này..." Thanh âm thanh nhã dễ nghe, trong gióng lại kèm theo thở dài, xem ra rất thất vọng.
Xe ngựa chạy chậm rãi, bánh xe đè nặng lên những mảnh đó ven đường, caais lên giai điệu quen tai, cho đến khi xe dừng trước một cái sân trồng đầy hoa đào, hệt như cổng hôn lễ đỏ thắm của các đôi vợ chồng! Tình tràn như mật ngọt.
--- ------ ------ ------ ---
Lịch đăng:
Đăng tất cả các ngày (trừ thứ bảy và chủ nhật).
Khi Juvia vào học, sẽ đổi thành một tuần hai cường vào thứ bảy và chủ nhật
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
25 chương
92 chương
38 chương
68 chương