Nương tử đi nhầm phòng

Chương 17 : Nhất định là đã xảy ra chuyện gì

EDIT: JUVIA Mặt Hoắc Thủy đen xuống, tức giận đến mức cả người run lên, những người này nói vậy là sao? Hắn Hoa Vô Hối mà thuần khiết hả? Thuần khiết cái mông á! Đột nhiên quay đầu lại, trừng mạnh về phía tên nam nhân đang trừng ra bộ dáng chính trực ở đằng kia, cặp mắt đào kia càng làm cho nàng thêm tức! Đây là muốn chỉnh nàng hả? Được, bây giờ, nàng sẽ theo hắn đùa giỡn một phen! Nghĩ một chút rồi đột nhiên nhón chân, hai tay choàng trên cổ hắn, sau đó hôn mạnh lên đôi môi mỏng một cái, hôn xong liếc nhìn mọi người xung quanh, "Mọi người thấy đấy, từ hôm nay trở đi Hoa Vô Hối chính là nam nhân của Hoắc Thủy ta!". Nàng muốn nhìn xem, sau này hắn còn cưới ai đươc nữa hả? Đương nhiên, là nàng khuôn muốn lấy một con hồ ly như thế này rồi! Hành động này, nhất thời khiến cho khung cảnh nghiêm cẩn cổ đại hút hơi một tiếng, như một đòn thiên lôi long trời lở đất, người người giật mình đứng tại chỗ, đồng loạt hướng mọi ánh mắt đồng tình về phía Hoa Vô Hối. Hoa Vô Hối không có phản ứng gì, sắc mặt yên lặng, nhưng trong lòng vừa mừng thầm, vừa nghĩ ngợi, khi nào thì Thủy nhi lại to gan đến thế? Lời đồn hồi bé, hắn có nghe thấy, tuy nha đầu kia không phải tiểu thư khuê các gì, thế nhưng không nên làm chuyện như ngày hôm nay! Đôi mắt đào hơi nheo lại, xem xét thiếu nữ đứng bên cạnh mình, biểu tình khuôn mặt từ đầu đến cuối đều tự nhiên, không có nhăn nhó chút nào! Thủy nhi như vậy, thật quá kỳ lạ? Mười năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem ra, hắn cần phải cẩn thận điều tra lại. Hoắc Thủy nghi vấn xoay đầu, gương mặt đối diện với ánh nhìn sâu xa của hắn, trong lòng có chút rùng mình, có phải hắn đang hoài nghi nàng không? Là sức quan sát đáng sợ của hắn hay là do sự hiểu biết của hắn đối với nàng? Mười năm trôi qua rồi, nếu hắn biết thì còn làm gì được chứ? Nàng nhón chân, miệng kề sát vào tai hắn àm nói, "Đây mới chính là ta..." Hoa Vô Hối nghe thế thì giật mình, đôi mắt đào tối lại, sau đó lại khôi phục như thường ngày, hắn gật đầu với mọi người, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng dìu vào phủ. Nam ngọc thụ lâm phong, nữ xinh xắn lanh lợi, hai bóng dáng một đỏ một trắng dần dần khuất mắt mọi người. "Này... này... Hoa công tử cứ để như thế sao?" "Không để vậy thì sao chứ? Ngươi còn muốn nhúng chàm nam nhân của Hoắc Thủy hả?" "Qủa nhiên người cũng như tên, đúng là họa thủy mà!" "Không được! Con ta lớn lên tuấn tú lắm, lần này về phải coi chừng nó mới được!" "Con trai của ngươi, sợ rằng Hoắc đại tiểu thư cũng chướng mắt á?" "Cả nhà các ngươi đều bị Hoắc đại tiểu thư chướng mắt thì có!" Đám người đang bàn tán giờ chuyển sang cãi vã, mọi người thấy hai người nữ nhân trung niên lao vào túi bụi, đều cụt hứng mà thở dài rời đi, chỉ trong chốc lát mà việc lần này đã truyền khắp Diệp thành. Một chiếc xe ngựa tinh xảo yên lặng đứng bên đường, màn xe thêu những đóa mai thanh nhã trên nền sắc trắng càng thêm phần đẹp mắt, sau khi mọi người giải tán, xe ngựa cũng chậm rãi rời đi, dần dần biến mất trên đường. Vào phủ, Hoắc Thủy nhanh nhẹn lắc mình, tránh khỏi cánh tay choàng bên hông, nàng nhíu mày nói, "Hoa Vô Hối, huynh dẫn ta đến Vạn Hoa sơn trang của huynh làm gì?" Hình như A cha đâu hợp với Hoa lão đầu? Vậy thì sao cho phéo nàng đến Vạn Hoa sơn trang nhỉ? Thật kỳ lạ! Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ điều này, nàng bỗng nhiên bước lên, nắm lấy vạt áo của hắn, "Có phải là Hoắc phủ có chuyện rồi không?" Nễu xảy ra chuyện gì thì phải để nữ nhi như nàng biết, vậy thì sao A cha lại giao nàng cho tên hồ ly này chứ? "Các ngươi lui xuống." Hoa Vô Hối phất tay cho bọn hạ nhân phía sau rời khỏi, lúc hoa viên chỉ còn lại hai người, hắn mới lộ ra nụ cười chuyên biệt của một con hồ ly, "Nha đầu ngu xuẩn, xem ra muội cũng không lắm?" Hoắc Thủy nghe xong thì rút rút khóe miệng, đây là đang khen hay đang chê nàng vậy? "Nói nhanh đi! Đừng có huyên thuyên mấy lời vô ích" "Chuyện này muội không cần lo lắng, để cho ta làm là đượcrồi, chờ mọi chuyện lắng xuống thì sẽ không còn chuyện gì đáng ngại nữa." Hoa Vô Hối rút nụ cười, mắt đào hiếm khi tràn ra vẻ nghiêm túc, bàn tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé đặt trước ngực, nhẹ nhàng nâng lên. "Tại sao phải giao cho huynh? Huynh là gì của ta hả?" Hoắc Thủy hơi cau mày, tầm mắt dừng trên bàn hai bàn tay đang nắm nhau, chợt nhớ tới mục đích khi mà A cha tung tin đồn! Vạn Trà sơn trang là nhà giàu nhất khắp bốn nước, giàu không ai sánh bằng, cho nên nghiễm nhiên trở thành món thịt béo bở trong mắt mọi người, mà Hoắc gia cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, và nàng cũng nghiễm nhiên trở thanh thứ mà mọi người muốn tranh đoạt. Nếu người bình thường muốn cầu hôn thì có thể khéo léo từ chối, nhưng nếu là người trong hoàng thất thì sao, mặc dù là giàu nhất nước, nhưng lại là là bình dân, mà dân sao có thể đấu cùng hoàng gia? Nàng trở lại Diệp thành không lâu thì A cha đã không cho phép nàng về phủ, điều này chứng mình rằng hoàng thất Đông Tà quốc đã bắt đầu hành động. Đông Tà quốc có bốn vị hoàng tử, tuy nhiên lại không lập Thái tử, nàng từng nghe đồn rằng ai lấy được nàng sẽ được sắc lập, chẳng lẽ đó là thật? Buồn cười, vương triều của một giang sơn lẽ nào chỉ dựa vào điều đó thôi sao? "Thủy nhi, muội nghĩ gì vậy?" Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lâm vào suy nghĩ, Hoa Vô Hối nghi hoặc àm mở miệng, hắn chưa từng thấy qua khuôn mặt bình tĩnh của nàng bao giờ. Hoắc Thủy nghe vậy thì ngẩn ra, bỗng nhiên hoàn hồn, ngước mắt nhìn lên gương mặt tuấn mỹ đối diện, không khỏi cười khẽ, sau đó thì thào, "Hình như Đông Tà quốc có nhiều công chúa lắm ha?"