Nương tử đi nhầm phòng
Chương 14 : Thông qua gương mặt nhìn bản chất
Edit: Juvia
Beta: Chuột Chấy
Bên trong xe ngựa, hai bên thành được lót đầy đệm da thú, các cạnh góc được bố trí mấy hộp gỗ, bên trong các hộp gỗ đó là các điểm tâm được chế biến rất tinh xảo và những bộ trang phục mỹ lệ, hộp gỗ bên hông được đặt đầy sách, lâu lâu lại thêm mấy sợi lông chim nhỏ xinh đẹp, tất cả đã biến không gian nhỏ hẹp của xe ngựa trở nên thoáng đãng và thoải mái hơn.
Hai mắt Hoắc Thủy trợn trừng lên, chốc sau lại từ từ nhíu lại, nhắm mắt tựa trên gối lông dưỡng sức, buổi chiều đánh một giấc lâu như vậy nên đương bây giờ không cách nào chợp mắt được nữa, huống chi con hồ ly còn đang bên cạnh! Trong bất giác nàng lại nghĩ đến một người, trong lòng nỗi lên một cỗ chờ mong, Tiểu Hắc có lẽ sẽ đang theo sau nàng thì phải?
Đang nghĩ ngợi, giữa chừng thoảng lên một mạt mùi đàn hương nhàn nhạt khiến cho nàng không khỏi chấn động! Bỗng nhiên mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một gương mặt tuấn tú đang dần phóng đại, khoảng cách giữa hai người quá gần, nàng thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi mi của hắn, chống lại đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đối diện, trái tim không khỏi nổi lên một xúc cảm khác thường, chưa bây giờ nàng nhìn hắn gần như vậy, đôi mắt thâm sâu tựa nước, ẩn ẩn mang theo một cỗ nhu tình thật khiến cho người ta không khỏi trầm mê... kỳ quái! Hồ ly này cũng có thể có tình cảm sâu nặng vậy ư?
Ánh mắt Hoa Vô Hối dừng trên gương mặt thanh tú của nàng thật lâu, không chút phấn son, da thịt nõn nà, đặc biệt nhất là đôi mắt, trong suốt gần như thấy đáy, lại man mác vẻ biếng nhác mị hoặc, mi dài như liễu, hệt như cánh bướm bay lượn, cáng nhìn càng mê người! Tiểu mỹ nhân đẹp nhất một thời nay đã lột xác thánh một nữ nhi thanh tú, tuy không đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng đối với hắn vẫn động nhân như thường, không, thậm chí còn hơn hẳn lúc nhỏ. Nha đầu này so với lúc bé đã thay đổi rất nhiều, tính cách bây giờ của nàng khác hẳn với trước một trời một vực, nếu không phải chính mắt nhìn thấy vết bớt hoa đào trên vai nàng thì có lẽ hắn đã không tin được nàng thực sự là nha đầu kia!
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong đôi mặt hoa đào, Hoắc Thủy trong giây lát liền thanh tỉnh, trong lòng không khỏi chấn động, ngay cả phụ thân cũng không hoài nghi thân phận của nàng, vậy mà, hắn lại hoài nghi sao? Tâm tư của hắn rốt cuộc kín đáo đến trình độ nào đây? Loại nam nhân này,ứng phó quả thực không phải dễ dàng gì cho lắm! Mặc dù đẹp, nhưng nàng lại không đối phó được! Nữ nhân tốt không nên chuốc phiền phức trước mắt bởi phía sau còn hằng hà sa số thứ đáng giá hơn! Nàng không thể vì ràng buộc với một thân cây mà đánh mất cả một khu rừng, loại chuyện bất lợi này, Hoắc Thủy nàng tuyệt đối sẽ không bây giờ làm đâu!
Hắn đối nàng như vậy, chỉ có hai mục đích, một là yêu nàng vô cùng, hai là hận nàng tuyệt đối. Yêu, tỉ lệ không lớn cho lắm thì phải? Hận, hình như chưa nghe hắn nhắc tói điều gì? Nàng hoàn toàn bị xoay đến chóng mặt, mặc dù tự nhân bản thân là một tiểu hồ ly, nhưng mà, trước mặt cái lão hồ ly này hình như nàng vẫn non lắm!
Nghĩ điều này, miệng bất giác thốt lên. "Hồ ly, ngươi nhìn đủ chưa?".
Hoa Vô Hối nghe vậy liền ngẩn ra, đôi mắt dâng lên một mạt ý cười, môi mỏng chậm rãi cong thành một vòng cung. "Hồ ly?". Thật đúng là một từ ngữ chính xác để hình dung hắn nha!
Nhìn đôi mắt vốn bình thường nay lại nồng đậm tia cười mị hoặc, Hoắc Thủy mở trừng mắt, ở trong lòng nuốt nước miếng ừng ực! Dựa vào! Hồ ly này đang quyến rũ nàng sao? Ý chí của nàng rất yếu nha, không chịu nổi người khác quyến rũ đâu! Nếu như... nếu như có chuyện xảy ra, nàng không chắc là sẽ phụ trách đâu à nha! Dừng lại! Nàng đang loạn tưởng cái gì đây chứ? Nghĩ như thế nào mà định đói bụng ăn quàng cái con hồ ly này đây? Chắc chắn là nhất thời bị mê hoặc! Đúng! Nàng muốn thanh tỉnh! Phải thanh tỉnh!
"Thủy Nhi, xem ra, nàng thật sự rất thích nhìn ta!". Hoa Vô Hối cười khẽ, ngón tay thon dài hưu lự nắm chặt cằm dưới xinh xắn của Hoắc Thủy, gương mặt mê người cành đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Ta chỉ thông qua gương mặt nhìn bản chất thôi!". Hoắc Thủy theo phản xạ trả lời một cách mỉa mai, nhận thấy được phía dười cằm có chút động đậy, lông mi không khỏi run run. "Uy! Ta biết gương mặt của bản tiểu thư ta lớn lên rất hoàn mỹ có một không hai, nhưng ngươi cũng đâu cần phải áp sat như vậy chứ?". Hắn vừa áp đến gần, cảm giác cường đại thuần túy nam tính bỗng chốc ập đến, làm cho tim nàng vô cớ hoảng loạn lên. "Thông qua gương mặt nhìn bản chất, những lời này nói cũng không sai!". Hoa Vô Hối hơi ngẫm nghĩ, sau đó lại gật gật đầu, cười khẽ. "Thủy Nhi cảm thấy mỹ mạo của mình là hoàn mỹ có một không hai sao?. Tiểu nha đầu này, có thể ngừng tự kỉ một chút được không? Nếu là mười năm trước, nàng sẽ phản đối những lời nói ấy, nhưng mà, hôm nay lại... "Đương nhiên! Biết yêu mình là phương chí cơ bản làm người mà!". Hoắc Thủy hất mặt, đôi mắt lộ a thần thái tự tin, ở thế kỉ hai mươi mốt nàng chỉ được gọi là đáng yêu nhưng nàng lại cảm thấy mình lại rất đẹp! Tự tin mới là đẹp nhất, không phải sao?
"Thủy Nhi..". Nhìn phong thái linh hoạt, tròng mắt Hoa Vô Hối nhất thời sáng ngời, giọng khàn khàn khẽ gọi tên nàng, dần dần nhích mình gần tới.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
15 chương
82 chương
47 chương
51 chương
185 chương
239 chương