Nương tử đi nhầm phòng

Chương 13 : Hận đến nỗi muốn xé toạc gương mặt tươi cười kia!

Edit: Juvia Beta: Elaina "Thỉnh Hoa công tử dời cái móng vuốt cao quý của ngài ra khỏi đầu ta ngay!". Đụng chạm trên đỉnh đầu khiến Hoắc Thủy không khỏi nhăn mày lại, quay đầu nhìn hắn rồi cười đến phong phạm khuê các, nàng thực sự không hiểu là phải chăng chỉ có khi khi dễ nàng hắn mới thực dễ chịu nha? Suốt ngày tìm nàng gây phiền, bộ tưởng nàng rảnh lắm chắc? Móng vuốt?! Hoa Vô Hối nghe đến hai chữ này nhịn không được cau mày lại, tuy vậy miệng vẫn duy trì nụ cười, , bàn tay vốn đặt trên đầu Hoắc Thủy nay lại nhẹ nhàng dời đến má phấn non mềm của Hoắc Thủy. "Thủy Nhi nha đầu, muội thực sự rất đáng yêu!". Cảm xúc non mềm trơn mịn khiến Hoa Vô Hối nhịn không được híp mắt thỏa mãn, Hoắc Thủy nhìn thấy giận dữ vặn bung bàn tay trên đầu, hét lớn. "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi có biết không hả?". Hoắc Khâu bên cạnh nhìn đến hai người thân mặt không khỏi trong lòng nổi lên một cỗ vui mừng, đôi mắt không ngừng quan sát hai người trước mặt, hài lòng gật đầu một cái, đây thực sự là cặp đôi trời định nha! Lão đầu tử họ Hoa này thực sự là sinh ra một nhi tử quá sức tốt! "Không biết". Hoa Vô Hối bình thản trả lời, tay ngay lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chăm chú nhìn ngắm. "Thế bá, chúng cháu cáo từ trước". "Buông ta ra! Đồ trứng thối! Ta bảo ngươi buông ta ra, ngươi có nghe thấy không hả?". Hoắc Thủy tức giận giãy giụa, thế nhưng mặc dù nàng giãy giụa đến thế nào, cuối cùng vẫn không thoát ra khỏi, khi nào thì khí lực của con hồ ly này lớn như vậy nha? Còn nữa, hắn muốn dẫn nàng đi đâu đây? Đáng ghét! Khinh thường nàng ư, bộ tưởng Hoắc Thủy nàng dễ chọc lắm à! "Phụ thân! Người xem hắn làm gì đây này?". Hoắc Khâu trưng bộ dạng mắt điếc tai ngơ, hướng về phía Hoa Vô Hối cười đến xán lạn, phất tay nói. "Đi đi, đi nhanh đi!". Hoắc Thủy thấy vậy càng thở gấp. "Phụ thân! Tại sao ngài lại có thể trơ mắt nhìn nam nhân khác dẫn nữ nhi ngài đi thế hả? Con rốt cuộc có phải nữ nhi ngài hay không đây?". Hoa Vô Hối một tay dùng sức cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang kịch lực giãy giụa, một tay vòng qua eo nàng xiết chặt lại, đem thân thể lãm sâu vào người mình. "Thủy Nhi, chẳng qua là thế bá để ta thay ngài dạy dỗ muội một số thứ thôi mà. Ngoan, đi theo ta, Vô Hối ca ca sẽ không nghiêm khắc với muội nhiều đâu". Dạy dỗ? Hoắc Thủy lập tức chấn động, một cỗ tức giận từ trong bụng trào ngược lên đầu, nàng cuối cùng cũng hiểu đây là đang xảy ra chuyện gì nha! Nguyên lai phụ thân và tên trứng thối này âm thầm kí kết hiệp nghị bí mật đàm không cho nàng biết! Trong lúc nàng đang xúc động muộn vận nội lực xuất chưởng mới biết tay mình chợt không nhúc nhích được! Hồ ly chết tiệt, cư nhiên dám điểm huyệt nàng! Hoa Vô Hối hài lòng nhìn người trong ngực đang dần an tĩnh, đôi mắt bởi đắc ý giương cao lên. "Thủy Nhi, chúng ta phải đi rồi!". Lời này đương nhiên là nói với người ngoài, phút chốc, hắn cố ý đến gần tai nàng, dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe được nói. "Nha đầu ngu xuẩn, ai bảo nàng không ngoan ngoãn làm chi, cho nên ta chỉ còn cách sử dụng thủ đoạn này mà thôi!". Hoắc Thủy không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn ngũ quan tuấn tú đáng ghét, trong lòng thật hận đến nỗi muốn xé toạc gương mặt tươi cười kia! "Vô Hối, ta giao Thủy Nhi cho cháu, ngàn vạn lần cũng đừng để thế bá thất vọng nha!". Thanh âm Hoắc Khâu truyền đến, ẩn ẩn mang theo hưng phấn cùng lo lắng, Hoa Vô Hối quay đầu lại hướng hắn cười một cái trấn an, sau đó nhanh nhẹn ôm Hoắc Thủy lên xe ngựa. Thiển Đào vừa chạy đến, đã thấy Hoa Vô Hối mang tiểu thư lên xe, sau đó khó tin nhìn Hoắc Khâu. ""Lão gia! Ngài... tại sao ngài lại có thể để Hoa Vô Hối mang tiểu thư đi?". "Nha đâu, đừng hỏi, ta chỉ muốn tốt cho Thủy Nhi mà thôi...". Hoắc Khâu thu hồi nụ cười, thở nặng một cái, nhẹ lắc đầu, bước khỏi phòng khách. Thiển Đào ngơ ngẩn nhìn bóng dáng huyền sắc biến mất, mặt dại ra vì khó hiểu. "Cuối cùng lão gia là có ý gì nha?