Nương tử đi nhầm phòng
Chương 12 : Ăn no rửng mỡ
Edit: Juvia
Beta: Chuột Chấy
Xong! Trong lòng Hoắc Thủy phẫn nộ hô lên một tiếng, nha đầu Thiển Đào chết tiệt này, sớm không tới muộn không tới mà sao cứ nhằm ngay lúc này mà tới chứ? Qủa nhiên, còn chưa kịp nhúc nhích, nam tử đã kéo hai tay nàng xuống, bất chấp nàng có giật mình hay không đã nhanh chóng phóng ra ngoài cửa sổ. "A! Chết tiệt!". Hoắc Thủy vội vàng mở mắt chạy ra nhưng đã muộn, bên ngoài chỉ lóe lên bóng vạt áo màu đen rồi biến mất không chút tăm hơi, nàng thiếu chút nữa muốn bùng nổ! Chỉ cần gần chút nữa là có thể rồi, ấy vây mà thật không ngờ giữa chừng lại nhảy ra một đứa Trình Giảo Kim*, không những ngăn cản chuyện tốt của nàng mà lại còn khiến cho nàng mất đi cơ hội nhìn thấy dung mạo của hắn! Thật là đáng chết mà!
[Trình Giảo Kim (589-665), tự là Tri Tiết, là công thần khai quốc nhà Đường. Câu nói nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim là dựa trên điển tích việc ông xuất hiện cứu người, phá chuyện tốt của kẻ khác]
"Tiểu thư? Người đâu rồi?". Theo thanh âm đẩy cửa vào, Thiển Đào diện lam y nhanh nhẹn chạy đến , khuôn mặt xinh đẹp nhìn quanh quẩn cho đến khi trông thấy mạt bóng dáng năm trên giường mới thở phào nhẹ nhõm. "Tiểu thư! Người rốt cuộc cũng về rồi! Thật làm nô tỳ sợ muốn chết, nô tỳ còn tưởng rằng người còn đang đuổi theo công tử mặc bạch y kia đấy chứ!". Bất quá, theo tác phong của tiểu thư, nàng trở về mới đúng thật là kỳ quái!
A.... ... Thiển Đào bất ngờ rụt cổ lại một cái, ánh mắt tiểu thư hình như rất kinh khủng nha? Nàng có phải là làm chuyện gì sai không hả?
"Tiểu Đào, ngươi qua đây một chút!". Thiếu nữ đang nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy, cười đến thuần khiết vô hại hồn nhiên, thật khiến cho lòng người rung động, đôi mắt cong cong, , hai gò má nhợt nhạt nâng lên, lúm đồng tiến xoáy sâu vào trông vô cùng đáng yêu, nhìn qua đúng thật là mê người dến cực điểm!
Thiển Đào ngay lập tức bị nụ cười kia câu hồn, bước chân không tự chủ tiến lên, như mê như si nói. "Tiểu thư...". Tiểu thư quá đẹp! Nàng chính là không chống cự nổi nụ cười thuần khiết đên thế này, mỗi lần đều bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng đồng thời nàng cũng biết được, mội lần tiểu thư cười như vậy chứng tỏ là người đang tức giận đến sôi gan!
"Tiểu Đào, ngoan., lại gần thêm chút nữa nào!". Hoắc Thủy cười đến hiền lành, thanh âm kiều nhẹ vẫn tiếp tục mê hoặc, đợi đến lúc Thiển Đào đến gần, khuôn mặt nhỏ lập tức vặn vẹo, quát to một tiếng. "Nha đầu chết tiệt kia! Nhìn xem ngươi đang làm cái chuyện tốt gì thế này?".
Tiếng rống kinh thiên động địa khiến cho Thiển Đào từ cõi u mê tỉnh lại, chợt hoàn hồn, thên thể theo thói quen tránh né công kích, hạ người xuống một chút, lui về sau mấy bước. "Tiểu thư! Thật oan uổng nha! Nô tỳ có làm sai chuyện gì đâu?". Biết ngay là sẽ thế này mà, quả nhiên mỹ sắc của tiểu thư thật hại người nha! "Tiểu thư, đừng quậy nữa! Có chuyện lớn rồi!". Thiển Đào tới lúc này mới nhớ ra việc chính.
"Chuyện gì?". Hoắc Thủy tức giận liếc nàng một cái, ai, thật sự là người không biết tính toán! Lạc Vô Hạ bỏ chạy, ngay cả Hắc Đồng cũng không thấy tăm hơi! Thật chán mà. "Tiểu thư, Hoa Vô Hối đến! Hơn nữa còn nói với lão gia chuyện ở thanh lâu...". Thiển Đào còn chưa kịp nói xong, bóng trắng trước mặt đã lóe lên một cái, biến mất ngay khỏi phòng. Hoắc Thủy ngay cả y phục cũng không đổi, tức giận đùng đùng xông về phía khách phòng, dọc theo đường đi ân cẩn hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Hoa Vô Hối, hồ ly chết tiệt này ăn no rửng mở hay sao hả trởi? Nàng đi thanh lâu, hắn quản cái khỉ gì hả?".
Trong đại sảnh, Hoắc Khâu và Hoa Vô Hối trò chuyện với nhau trông thật vui, giống như là cùng suy nghĩ hay sao ấy mà cầm tay nhau cười cười. Hoắc Thủy trông thấy lập tức nổi trận lôi đình, nhanh nhẹn bước lên, tách hai tay đang nắm ra, tức giận trừng hắn. "Ngươi đến đây làm cái gì?".
"Thủy Nhi, con đang làm cái gì vậy?". Hoắc Thủy kéo nữ nhi về phía mình, hướng Hoa Vô Hối áy náy cười. "Vô Hối à, con đừng có trách, tính tình Hoắc Thủy nha đầu vốn bướng bỉnh mà!"
Vô Hối? Hoắc Thủy lập tức nhướng mày, quan hệ hai người này khi nào lại tốt thế chứ? "Phụ thân, ngài nói ai bướng bỉnh vậy hả?". Lời này nàng không thích nghe! Nào có phụ thân nào lại nói con mình như vậy chứ?
"Thế bá, Vô Hối biết mà!". Hoa Vô Hối giống như không bị ảnh hưởng chút nào, cười ôn hòa bao dung, bàn tay to nhẹ đặt mái tóc mềm mại của Hoắc Thủy, hơi vuốt ve, sau đó bày ra bộ dáng như đại ca ca. trên đời này thì ngoại trừ thế bá, cnf có ai hiểu Hoắc Thủy nha đầu hơn cháu chứ?".
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
15 chương
82 chương
47 chương
51 chương
185 chương
239 chương