Nương tử đi nhầm phòng

Chương 11 : Còn giả bộ đến lúc nào?

Edit: Juvia Beta: Elaina Hắc Đồng nghe vậy liền chấn động, chợt hạ mắt, đôi tay ôm Hoắc Thủy có chút run run, phản ứng đình trệ trong một chút rồi nới lỏng tay, muốn thả người đang ôm xuống dưới... Bỗng nhiên, thiếu nữ trong lòng hơi giật giật, miệng mấp máy hệt như nói mơ. "Phụ thân..." Động tác của hắn bỗng nhiên cứng đờ, nheo mắt quan sát tỉ mỉ khuôn mặt nhỏ nhắn, mày liễu cau lại, khóe môi nhàn nhạt tia cười, giống hệt như là đang ngủ, đến lúc này hắn mới như trút được ghánh nặng thở phào nhẹ nhõm! May mắn, nàng conf chưa tỉnh dậy. Tầm mắt không tự chủ lưu luyến trên khuôn mặt thanh tú, đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, bộ dạng của nàng không tính là tuyệt sắc, thế nhưng mỗi một động tác của nàng, mỗi một ánh mắt của nàng đều khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hấp dẫn tầm mắt mọi người. mi của nàng rất dài, là mi dài nhất mà hắn đã từng gặp qua, vừa dày lại vừa dài, mềm nhẵn cong vút, mũi nhỏ xinh xắn, môi nộn hồng mịn! Con ngươi đen khẽ rùng một cái, rất nhanh hoàn hồn lại, không khỏi ão não nhăn mày kiếm lại, hắn thật ra đang làm cái gì đây? Hắn cư nhiên dám quan sát tiểu thư nãy giờ như vậy! "Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn...". Một bên không ngừng nhớ kỹ, xua tan sự luống cuống của bản thân mình, mắt hạ một chút, ôm chặt tiểu nhân nhi trong lòng, thi triển khinh công bay vọt lên, phút chốc, biến mất khỏi rừng Phong lâm, nhưng cho đến lúc này Hắc Đồng vẫn chưa phát hiện, Hoắc Thủy ở trong lòng càng ngày càng vươn cao khóe môi. Đến lúc nghe đến cái câu phi lễ chớ nhìn, thiếu chút nữa nhịn không được cười phá lên! Tiểu Hắc này cũng thật đáng yêu! Nếu câu nói ấy có hữu dụng như vậy, phải chăng trên thế giới này đa số là hòa thượng không? Tính cách của hắn vừa thanh vừa lạnh, nhưng không ngờ khi ôm lại ấm áp đến vậy, mềm nhũn rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn thật làm cho nàng nổi lên cảm giác an toàn, tất cả khiến cho nàng thật không muốn đi xuống, mà cứ muốn mãi mãi duy trì như thế này! Chỉ là, đáng tiếc, nàng bây giờ không nhìn được khuôn mặt của hắn, nếu lúc này hắn mà mở mắt ra, chắc chắn có thể phát hiện nàng đang tỉnh, và sau đó, có lẽ sẽ đem nàng quăng phịch xuống đất nha? Thôi quên đi, cứ yên lặng hưởng thụ vòng ôm ấm áp này thôi! Về phần gương mặt của hắn, cuois cùng cũng sẽ có ngày thấy thôi mà! Hô hấp nhè nhẹ, ngửi thấy trên người hắn tỏa ra mùi hương hoa Tường Vi thật dễ chịu, ừm, đúng là mùi vị mê người! Mùi hương này nàng rất thích nha! Dọc trên đường đi, Hoắc Thủy đều say sưa chìm đắm trong mùi vị Tường Vi ngát nồng, khó có thể dứt ra được, thẳng đến khi dưới thân đánh lên cảm giác mềm nhũn, ý thức quen thuộc khiến cho Hoắc Thủy nàng biết rằng mình đã đến Hoắc phủ, trong lòng có chút căm giận: đường đi quá ngắn, nàng còn chưa hưởng thụ đủ đâu nha! Hắc Đồng đem thân thể mềm nhẹ trong lòng thả lên giường, đang muốn đứng dậy, trên cổ lại có chút căng thẳng, trong lúc hắn không bị thì suýt cút nữa đã ngã đè lên thân thể kia, may mắn cánh tay hắn đúng lúc chồng ở hai bên, ổn định thân thể lại! Cánh tay nàng khi nào thì vòng lên cổ hắn thế này? Hắn cư nhiên còn không phát hiện? Đáng chết! Rốt cuộc là hắn bị gì đây hả trời? Đôi mắt đen hơi nâng lên, đột nhiên khiếp sợ trừng lớn, trước mặt hiên ra khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, hai người gần nhau như thế, trên người nàng lại mang nhàn nhạt mùi hoa anh đào, thật làm lòng hắn không khỏi một trân say mê! Cảm giác được tầm mắt của hắn, trong lòng Hoắc Thủy nổi lên một trận cười, giả bộ vô thức xiết chặt hai tay, trong nhất thời, hai khuôn mặt lại cách gần nhau hơn, chỉ cần khẽ mấp môi một chút thì có thể thiếp lên môi đối phương. Hắc Đồng như bị sét đánh, trân trân không phản ứng nhìn nàng, đôi mắt gnow ngác chằm chằm vào đôi môi anh đào gần trong gang tấc trước mặt. Hắn.. hắn không thể cảm giác được hô hấp mình trở nên có chút cứng ngắc, Hoắc Thủy hận một nỗi không cườ ra tiếng được! Nhóc con, còn dám giả bộ ư? Để xem ngươi còn giả bộ đến khi nào? Hô hấp giao hòa, bầu không khí ái muội từ từ ấm lên. "Tiểu thư! Tiểu thư...". Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm ầm ĩ quen thuộc, thaanh âm lớn đến nỗi sút khiến cho cả hai người trong phòng xém chết đứng! "Tiểu thư! Có chuyện không hay rồi!"